Từ phản ứng của mọi người xung quanh Dương Khai đã đoán được, lai lịch của người thanh niên này tuyệt đối không phải chuyện đùa, người gọi là Vô Đạo đại nhân kia chắc chắn là một vị cường giả Hư Vương Cảnh.
Nếu không những người xung quanh không đến mức có biểu hiện khoa trương như vậy.
Nhưng tại sao người này lại giúp hắn? Hơn nữa, Dương Khai luôn cảm thấy nhìn hắn thấy quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
- Bằng hữu, ân tình trong Huyết Ngục ta đã trả lại cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa đó. Thanh niên nhìn về phía Dương Khai ngoác miệng cười.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức sáng tỏ!
Dương Khai quả thật đã gặp qua hắn, có điều chỉ mới gặp qua một lần mà thôi, hắn chính là một trong 30 người bình yên thoát ra từ Vực Thạch Sơn lúc đó! Trước khi đi, hắn còn nhìn về phía Dương Khai khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Chỉ có điều lúc đó quá nhiều người, Dương Khai cũng không để ý.
Thì ra thứ hắn gọi là ân tình là chỉ điều này, cuối cùng Dương Khai cũng hiểu ra.
Hiển nhiên là hắn đang bày tỏ sự cảm tạ vì lúc đó Dương Khai đã lớn tiếng nhắc nhở, khiến hắn thoát được một mạng.
Người này cũng khá thú vị, Dương Khai mỉm cười, từ xa ôm quyền, tự giới thiệu:
- Dương Khai!
- Hứa Tân Bạch! Thanh niên kia đáp lễ lại.
Dương Khai khẽ gật đầu, mơ hồ cảm thấy người này có vẻ không đơn giản. Điều này cũng không phải là vì sau lưng của hắn có một vị sư phụ là cường giả Hư Vương Cảnh, mà là bản thân hắn dường như cũng không phải tầm thường.
Đây là một loại trực giác thuần túy, cũng không có bằng chứng gì cụ thể.
Nhưng Dương Khai tin vào trực giác của mình!
Tuy nhiên hai người không quen biết bao nhiêu, nên Dương Khai cũng không muốn nói nhiều cùng hắn. Đang chuẩn bị cáo từ rồi dẫn Lâm Ngọc Nhiêu đi, thì bỗng nhiên thiên địa linh khí xung quanh chợt chấn động mạnh một cái, tựa như có một cây chùy lớn đập vào trong hư không vậy. Loại chấn động này truyền vào tận đáy lòng của mọi người, khiến mỗi người đều biến sắc.
Rất nhanh, từ nơi xa xăm liền truyền tới một cỗ lực lượng thần kỳ, tựa như một cây kiếm sắc bén bay tới cắm thẳng vào trong lòng của mọi người vậy.
Dương Khai nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía đó.
Hứa Tân Bạch cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt không ngừng biến đổi.
- Có người muốn đột phá, hơn nữa còn là tiến lên Hư Vương Cảnh! Một giọng nói run run bỗng nhiên hô lên.
Lời nói ra thật sự là quá mức chấn động.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía người vừa nói, vẻ mặt trở nên hoảng sợ.
- Nói thật chứ?
- Không sai, đây chắc chắn là dấu hiệu đột phá Hư Vương Cảnh. Trước kia lão phu đã từng may mắn nhìn thấy tận mắt một lần, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng cảnh tượng trong đầu vẫn còn như mới, chắc chắn là có người sắp đột phá lên Hư Vương Cảnh! Người nói chuyện khẳng định.
- Vậy chắc chắn là cường giả đi ra từ Huyết Ngục rồi, xem ra người này chiếm được không ít chỗ tốt trong Huyết Ngục đó nha, không ngờ vừa ra khỏi đã đột phá rồi.
- Huyết Ngục quả nhiên là nơi rèn luyện tốt, người này quả nhiên là vận số tốt.
- Còn đứng đó làm cái gì, mau đi xem náo nhiệt thôi, đột phá Hư Vương Cảnh không phải là dễ dàng có thể thấy được đâu, không biết là tên nào gặp may như vậy chứ.
Cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đột phá, bình thường đều đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Nếu có tông môn hiển nhiên là đột phá trong tông môn, khi đột phá là lúc đại trận tông môn được mở ra toàn diện, các đệ tử cảnh giới bảo vệ để tránh có người làm loạn.
Nếu không có tông môn cũng đều sẽ tận lực mời bằng hữu thân quen, tìm một nơi ẩn nấp an toàn.
Rất ít người không chuẩn bị chu đáo.
Cho nên rất khó thấy được quá trình đột phá lên Hư Vương Cảnh.
Nhưng lúc này, lại có một vị cường giả ở nơi hoang nguyên mênh mông này muốn đột phá bình cảnh của bản thân.
Rõ ràng là người này chưa chuẩn bị gì, hấp tấp tiến hành.
Việc náo nhiệt như vậy, vạn năm cũng khó gặp được một lần.
Những võ giả ở bên ngoài Huyết Ngục làm sao bỏ lỡ cơ hội như vậy chứ. Có thể quan sát cường giả đột phá Hư Vương Cảnh đối tất cả mọi người mà nói, đều là một loại cơ hội, một lần trải nghiệm, nói không chừng có thể từ trong đó lĩnh ngộ được điều gì đó cũng nên, lúc đó hưởng thụ cả đời cũng không hết.
Cho nên sau khi suy đoán ra chân tướng của sự việc, các võ giả đang tập trung bên ngoài Huyết Ngục liền vội vã lấy ra Tinh Toa, hóa thành từng luồng hào quang đủ mọi màu sắc bay nhanh về phía xa.
- Tông chủ! Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Nhiêu hơi trắng bệch ra, thân thể mềm mại khẽ run lên.
- Chuyện gì vậy? Dương Khai thấy dáng vẻ của nàng khác thường, liền nhíu mày hỏi.
- Nếu như ta đoán không sai, người đột phá kia... chính là Tiền Thông! Lâm Ngọc Nhiêu trầm giọng nói.
- Cái gì?
Dương Khai kinh hãi biến sắc, vẻ mặt trở nên trầm trọng: - Ngươi nói, chính là Tiền trưởng lão sao?
- Khẳ năng chính xác là tám thành trở lên! Lâm Ngọc Nhiêu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói tiếp: - Sở dĩ Tiền trưởng lão không chờ ngươi ở chỗ này là bởi vì cảm thấy khí lực của bản thân chấn động, có biểu hiện sắp đột phá, cho nên mới phải nhanh chóng rời đi. Ngài ấy muốn tìm một vị trí an toàn để đột phá, nhưng bây giờ xem ra... dường như không còn kịp rồi.
- Đi! Dương Khai cũng lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu như người đang đột phá chính là Tiền Thông, thì cục diện bây giờ không được lạc quan cho lắm.
Bên ngoài Huyết Ngục lúc này, tối thiểu cũng có hơn một ngàn vị võ giả, bảy tám thành trong đó đều là Phản Hư Cảnh. Giờ phút này, bọn họ đang đồng loạt bay về vị trí đột phá, nếu liên tục quấy nhiễu đến Tiền Thông, nhẹ thì sẽ khiến lão đột phá thất bại, nặng thì vô cùng có khả năng lão sẽ bị mất mạng tại chỗ.
Đột phá Hư Vương Cảnh, Dương Khai không biết cảnh tượng sẽ hoành tráng như thế nào, nhưng từ động tĩnh khi hắn đột phá Phản Hư Cảnh gây ra có thể đoán được, chắc chắn là không tầm thường. Khi được năng lượng thiên địa thanh tẩy, đối với Tiền Thông mà nói là một khảo nghiệm to lớn, lúc này không thể để cho người khác quấy nhiễu lão được.
Không ngờ Tiền Thông lại là người dẫn đầu vượt qua ngưỡng cửa này! Dương Khai có chút ngoài ý muốn.
Dù sao khi chia tay với Tiền Thông ở Vực Thạch Sơn, lão vẫn chưa có dấu hiệu gì. Vậy mà chỉ trong thời gian mười mấy ngày ngắn ngủi này, lão lại gặp được cơ duyên tuyệt vời khác.
Dương Khai không dùng Tinh Toa mà triển khai tốc độ nhanh nhất, sau lưng hiện ra một đôi cánh gần như trong suốt, mơ hồ còn có tiếng sấm nổ đì đùng, nhanh chóng bay xuyên qua từng vệt sáng, vượt qua từng võ giả một.
Bỗng nhiên, Dương Khai tựa như điều cảm ứng được điều gì đó, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Ở bên cạnh cách đó không xa, đang có một bóng người bay song song cùng hắn, khi nhận ra ánh mắt Dương Khai, người này liền quay đầu lại mỉm cười với hắn.
Hứa Tân Bạch! Quả nhiên người này không đơn giản, chẳng những có thể đọ tốc độ cùng hắn, mà còn rất thành thục.
- Bộ cánh này của Dương huynh thật là thú vị đó. Hứa Tân Bạch liếc nhìn Phong Lôi Vũ Dực sau lưng Dương Khai, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng.
Mỗi một lần gió nổi sấm vang, thân hình Dương Khai đều sẽ phóng vọt về phía trước một đoạn xa, điều này làm cho hắn bắt buộc phải dốc sức để đuổi theo.
- Ngươi cũng không tồi! Dương Khai khẽ gật đầu.
- Như nhau thôi. Hứa Tân Bạch mỉm cười, rồi như có điều suy nghĩ liền hỏi: - Dương huynh khẩn trương như vậy, chẳng lẽ người đột phá kia có quan hệ gì với ngươi sao?
- Nếu đúng như lời của nàng nói, thì đúng là có quan hệ với ta! Dương Khai không còn tâm trạng gì nói chuyện phiếm với hắn, nghiêm nghị gật đầu.
- Vậy sao? Vậy Hứa mỗ chúc mừng Dương huynh trước nha, trong tông môn sinh ra một vị cường giả Hư Vương Cảnh là đại sự khó có được. Nếu lát nữa Hứa mỗ có thể giúp được chuyện gì, Dương huynh không cần khách khí, cứ trực tiếp sai bảo là được rồi.
Hai mắt Dương Khai sáng ngời, vội vàng ôm quyền: - Vậy trước tiên xin cám ơn Hứa huynh.
Đối phương nguyện ý hỗ trợ, đó là chuyện không còn gì tốt hơn. Mặc dù Dương Khai không rõ rốt cuộc Vô Đạo kia là đẳng cấp gì trong Hư Vương Cảnh, nhưng từ thái độ mọi người đối đãi với Hứa Tân Bạch trước đó cho thấy, Vô Đạo trong cảnh giới Hư Vương Cảnh cũng là nhân vật hết sức cường đại.
Dẫn hắn theo để dùng kế dọa nạt cũng dễ dàng hành động hơn.
Chỉ nói chuyện trong chốc lát, hai người đã tới nơi. Thoắt một cái, Dương Khai đã như sao băng xẹt xuống mấy bên cạnh mấy người đang đứng dưới đất.
Ngay sau đó, Hứa Tân Bạch cũng nhẹ nhàng hạ xuống, động tác hết sức tiêu sái.
- Tông chủ, ngươi đã đến rồi! Dương Tu Trúc và Sở Hàn Y thấy Dương Khai đến, vẻ mặt đều trở nên kích động, liền vội vàng hành lễ.
Mặc Vũ khẽ gật đầu, Triệu Thiên Trạch cũng ở đây, tiến lên trước chào hỏi Dương Khai.
Nhìn khắp trên người bọn họ một lượt, thấy mọi người đều bình an vô sự, Dương Khai hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: - Là Tiền trưởng lão sao?
- Đúng vậy! Sở Hàn Y chau mày: - Chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng ta cũng không kịp trở tay!
Hiển nhiên bọn họ cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, đột phá ở chỗ này, làm không tốt, việc vui sẽ biến thành chuyện xấu.
Triệu Thiên Trạch cười khổ không ngừng, nói: - Lão hủ vốn đang chuẩn bị dẫn hắn đi tới một nơi cách hơn 100 ngàn dặm, nơi đó hết sức bí mật, ít có người đặt chân tới, linh khí thiên địa cũng nồng đậm đủ dùng, nào nghĩ tới Tiền trưởng lão hắn...
- Việc này cũng không trách nhóm các ngươi được. Dương Khai chau mày: - Đúng rồi Triệu Thành chủ, Tiền trưởng lão ở bên trong gặp được cơ duyên gì? Làm sao đột nhiên lại đột phá như vậy?
- Cũng không có gặp cơ duyên gì, chỉ là sau khi tách ra với ngài, Tiền trưởng lão xông vào mấy khu vực lốc xoáy dường như là rất có thu hoạch. Triệu Thiên Trạch cung kính đáp.
- Thì ra là vậy! Dương Khai khẽ gật đầu.
Mấy người này từ Thúy Vi Tinh theo hắn đến đây, đều đã dừng lại ở cảnh giới Phản Hư tam tầng cảnh rất nhiều năm rồi, đều có tư cách bước lên Hư Vương Cảnh, bọn họ chỉ còn thiếu một chút am hiểu về Thế nữa mà thôi.
Chỉ cần Thế đại thành, liền có thể đột phá.
Tiền Thông hiển nhiên đã đạt tới yêu cầu này.
Đây là cơ duyên, cũng là số mệnh của lão!
Trong lúc hắn nói chuyện, ngày càng có nhiều võ giả đi đến nơi này. Mà tại vị trí của Tiền Thông, linh khí thiên địa cũng càng ngày càng mãnh liệt, mơ hồ còn có một thứ lực lượng thần kỳ mà huyền diệu tràn ra, mới đầu tốc độ còn rất chậm, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền ầm ầm nổ tung.
Thế của Tiền Thông!
Bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, trong khu vực đó, cuồng phong gào thét, từng luồng lốc xoáy lớn nhỏ liền hình thành, nối tiếp trời đất, cuốn theo đất cát dày đặc, khí thế vô cùng kinh người.
Thế của Tiền Thông quả nhiên đã đại thành, Thế của lão được dung hợp lực lượng độc đáo của bản thân vào trong đó.
- Quả nhiên là động tĩnh sắp đột phá Hư Vương Cảnh! Võ giả tới đây ầm ĩ hẳn lên, mỗi người đều căng mắt ra, tựa như là muốn nhìn rõ hơn một chút vậy.
Có một số người liền vượt qua cả nhóm người Dương Khai đang đứng, tiến lại sát bên để vừa quan sát, vừa cảm ngộ những điều huyền ảo ẩn chứa trong trời đất.
Đây là những cảm ngộ của Tiền Thông đối với huyền ảo về Hư Vương Cảnh, ở thời điểm đột phá sẽ không giữ lại chút nào mà bộc lộ hết ra ngoài, đối bất kỳ một cường giả Phản Hư Cảnh nào cũng đều có sức hấp dẫn cực lớn.
Dương Khai sa sầm mặt xuống, phóng người bay lên cao, ôm quyền hướng về phía dưới cất cao giọng nói: - Chư vị, xin đừng vào quá gần để tránh làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của vị tiền bối này bên phía Dương mỗ!
Mấy võ giả tiến sát lại kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi bĩu môi khinh thường, không chút để ý đến hắn.