Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng căn bản không ai nghe hắn nói cả, thậm chí Tạ Hoằng Văn còn thô bạo đạp hắn một cái: - Cút ngay!

Thực lực của Tạ Hoằng Văn không cao, nhưng đối mặt với một cước này La Khánh cũng không dám né tránh nên bị lui ra sau mấy bước, hắn gắng trụ vững thân người lại rồi gấp gáp nói: - Tạ công tử, Tiền trưởng lão có lẽ sắp tới rồi, xin Tạ công tử chờ một lát, bằng không trưởng lão trách tội xuống, đệ tử không gánh nổi đâu.

- Càn rỡ! Tạ Hoằng Văn đã hoàn toàn bị La Khánh chọc giận, vẻ mặt giận dữ nhìn hắn nói: - Ta muốn làm gì cũng chưa đến phiên ngươi quơ tay múa chân, nếu còn dám lằng nhằng ta sẽ giết ngươi!

La Khánh tái mặt, quả nhiên không dám nói gì nữa, hắn mặc dù là cao thủ Phản Hư Cảnh của Ảnh Nguyệt Điện, nhưng cũng không có chỗ dựa vững chắc lắm, căn bản không thể đấu với Tạ Hoằng Văn.

Hắn chỉ có thể xoay người nói to cho Dương Khai nghe: - Bằng hữu, các ngươi ráng chịu đựng thêm chút nữa sẽ ổn thôi, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là được.

Dương Khai cau mày nhìn hắn khó hiểu, cao giọng nói: - Chúng ta quen biết hả?

La Khánh lắc lắc đầu:

- Không có.

Dương Khai cười lạnh nói: - Nếu không quen biết, vậy tại sao ngươi lại giúp ta?

La Khánh lúng túng, hắn biết cách làm của hắn khiến cho Dương Khai nghi ngờ, nghĩ nghĩ một chút liền giải thích: - Bằng hữu chưa từng gặp ta, nhưng ta đã từng thấy ngươi rồi, Tiền Thông trưởng lão đã truyền hình ảnh của ngươi trên khắp tất cả các cửa hàng của Ảnh Nguyệt Điện tại Thiên Vận Thành rồi. Trưởng lão dặn dò chúng ta nếu gặp bằng hữu nhất định phải tiếp đón thật chu đáo, ta tên La Khánh, hộ vệ tại Tụ Bảo Lâu nên đã thấy qua hình ảnh của bằng hữu.

- Tiền Thông?

Dương Khai sửng sốt một lúc rồi rất nhanh sau đã hiểu rõ ngọn ngành. Nhất định là do trước đây hắn đã từng giao dịch cùng Tiền Thông hai lần khiến cho ông ta để ý đến hắn, hai lần giao dịch đó đều là khoản giao dịch lớn, hơn nữa Dương Khai còn bán cho ông ta không ít bí bảo Thánh Vương cấp. Nhất định là vì vậy mà khiến cho ông ta cảm thấy hắn là một khách hàng không tồi.

Dù sao luyện khí sư mạnh nhất trên U Ám Tinh cũng chỉ mới là Hư cấp hạ phẩm, hắn đã từng bán ra bí bảo Thánh Vương cấp thượng phẩm có giá trị to lớn, cũng không lo không có nguồn tiêu thụ, nó có thể khiến cho thực lực của một số võ giả tăng lên một đoạn lớn.

Nhưng cũng không đúng, cho dù là như thế, Tiền Thông cũng không cần thiết phải cẩn thận như vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy có một tia lấy lòng trong đó, không sai, chính là lấy lòng! Ông ta còn cố ý truyền hình ảnh của hắn trên khắp cửa hàng của Ảnh Nguyệt Điện tại Thiên Vận Thành, dặn dò người trong các cửa hàng gặp hắn phải tiếp đón thật chu đáo. Đây không phải lấy lòng là cái gì?

Bản thân hắn vốn một thân một mình, lúc giao dịch cùng ông ta cũng chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh, ông ta lấy lòng hắn làm cái gì chứ?

Dương Khai không phải ngu ngốc. Tâm tư tuy rằng không quá kí đáo nhưng ít ra cũng coi như là linh hoạt nhạy bén, chỉ phân tích một lúc đã hiểu ra vấn đề, người mà Tiền Thông muốn lấy lòng không phải là hắn mà là người luyện chế những bí bảo kia.

Nói cách khác, người hắn lấy lòng thật ra chính là Dương Viêm!

Chỉ có điều Tiền Thông cũng không biết sự tồn tại của Dương Viêm, nói không chừng ông ta cho rằng sau lưng hắn có một đại sư luyện khí rất lợi hại.

Nghĩ tới đây, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, ôm quyền nói với La Khánh: - Ý tốt của bằng hữu xin tâm lĩnh, tuy nhiên chuyện này không cần phiền toái đến Tiền Thông trưởng lão, chúng ta có thể tự xử lý.

Hắn không thích thiếu nhân tình người khác, dù Tiền Thông không có ác ý cũng vậy. Thiếu người khác nhân tình, sau này người ta yêu cầu điều gì sẽ không tiện cự tuyệt, nhất là Tiền Thông còn có ý đồ đối với hắn.

Đối thoại của hai người truyền vào trong tai người khác, Từ Chí Bỉnh lập tức mềm nhũn người ngồi bệt trên mặt đất, những người của Từ gia sắc mặt cũng đồng loạt tái nhợt, run lẩy bẩy.

Từ Chí Bỉnh không ngờ La Khánh, người đã thiếu Từ gia một chút ân tình ngày trước phải thật vất vả mới mời tới được, không ngờ lại tạo nên cục diện như vậy. Người ta đều có quan hệ với Dương Khai và Tiền Thông trưởng lão, như thế nào còn để ý đến Từ gia bọn hắn? Nếu biết sớm như thế, nói gì hắn cũng sẽ không mời La Khánh. Đám người gia chủ và cung phụng trưởng lão chết thì đã chết rồi, dù sao Từ gia vẫn còn vài người, huyết mạch vẫn chưa bị tận diệt, còn có cơ hội đông sơn tái khởi, nhưng còn bây giờ, một đường sinh cơ cũng đã bị hắn tự mình dập tắt.

Buồn cười nhất là đối phương không tới diệt cả nhà mình thì thôi, chính mình lại còn muốn tìm hắn báo thù! Giờ khắc này, Từ Chí Bỉnh chỉ hận không thể đâm đầu chết quách ở Long Huyệt sơn cho xong.

Sau khi biết được Dương Khai quen biết với Tiền Thông trưởng lão, chẳng những người củaTừ gia thấp thỏm lo âu như cha mẹ chết, mà tất cả thành viên của Hải Khắc gia tộc cũng đồng dạng đổ mồ hôi lạnh, Ba Thanh Nham lại lấy ra khăn tay của mình không ngừng lau mồ hôi trán, Y Ân thì mặt xám như tro tàn, da mặt co quắp lại, trong lòng toát ra đủ loại tư vị.

Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì vì sao bản thân lại luôn có cảm giác bất an, thì ra là có chuyện như vậy.

Hắn tưởng rằng quá giang chiếc thuyền của Tạ Hoằng Văn, Hải Khắc gia tộc sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng Tạ Hoằng Văn ở trước mặt Tiền Thông thì tính là gì?

Hắn cùng lắm là kẻ ăn chơi trác tán, ỷ vào cha mình là chấp sự của Ảnh Nguyệt Điện mà ở bên ngoài tác oai tác quái, còn Tiền Thông lại chính là trưởng lão của Ảnh Nguyệt Điện đó! Cho dù là cha của Tạ Hoằng Văn ở trước mặt Tiền Thông cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chứ đừng nói chi đến Tạ Hoằng Văn.

Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi! Y Ân ánh mắt ảm đạm, thất sắc, môi tái xanh lại.

Sớm biết như thế, hắn làm sao có thể đâm đầu vào chỗ chết đắc tội với Dương Khai, thậm chí còn ôm ý niệm đánh chết Dương Khai trong đầu cơ chứ? Hải Khắc gia tộc của hắn có vô số cơ hội tốt để giao hảo với Dương Khai nhưng không một ai biết nắm lấy cơ hội, không một ai thấy rõ thế cục, chỉ có đám người Vũ Y và Dư Phong là đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Nhưng bọn hắn đều đã rời khỏi gia tộc, đã không còn tính là người của Hải Khắc gia tộc nữa!

- Các ngươi mỗi người đều bày ra vẻ mặt đưa đám như vậy là có ý gì hả? Tạ Hoằng Văn giận dữ đá Y Ân một cước, lại đạp Từ Chí Bỉnh một cái khiến hắn té lăn ra đất, cả người cuộn tròn lại như con tôm bị nướng chín.

- Rắc rắc... Đúng lúc này, trận pháp ngoài sơn động bỗng nhiên bị phá.

Tạ Hoằng Văn vui mừng, hét lớn: - Không tiếc bất cứ giá nào, giết chết tên tiểu tử kia cho ta!

Hai huynh đệ Hồng Chấn sửng sốt một chút, rồi sau đó rất nhanh đã kịp thời phản ứng với chủ ý của Tạ Hoằng Văn, hắn muốn chính là, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trước khi Tiền Thông trưởng lão kịp đến đây liền đánh chết Dương Khai.

Nếu như Dương Khai còn sống, bọn họ tuyệt đối sẽ bị Tiền Thông trưởng lão xử phạt, thậm chí trục xuất khoi Ảnh Nguyệt Điện, nhưng nếu như Dương Khai chết, cho dù bị xử phạt thì cũng không đến mức quá nặng.

Dù sao người chết thì không còn bất kỳ giá trị gì nữa, Tiền Thông trưởng lão cũng không đến mức vì một người chết lại giết hai tên Phản Hư Cảnh bọn hắn, huống chi cho dù trời có sập xuống thì cũng còn có cha con Tạ Hoằng Văn chống đỡ, bọn hắn chẳng qua chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.

Nghĩ tới dây, hai huynh đệ Hồng Chấn không do dự nữa phóng thẳng tới sơn động, sát khí tỏa ra lạnh thấu xương ánh mắt nhìn Dương Khai giống như nhìn một người chết.

- Các ngươi dám! La Khánh kinh hãi, vạn lần không nghĩ tới Tạ Hoằng Văn không ngờ lại tàn nhẫn quả quyết như thế, đến khi phát hiện thấy có điều bất thường muốn ngăn cản thì đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai huynh đệ Hồng Chấn xông ra.

Tạ Hoằng Văn cười lạnh, nói: - Muốn đấu với ta hả, ngươi còn non lắm!

Y Ân giống như cây khô gặp mùa xuân, vẻ mặt hiện lên nét vui mừng, hành động của Tạ Hoằng Văn thật sự ngoài ý muốn của hắn, nhưng khẳng định là kết quả mà hắn muốn nhìn thấy nhất, điều hắn lo sợ cũng giống như Tạ Hoằng Văn vậy.

Hai huynh đệ Hồng Chấn thân hình nhanh như thiểm điện, người chưa tới sơn động mà khí thế cường đại đã phủ tới, hiển nhiên là muốn mau chóng giết chết Dương Khai trong một kích!

Dương Khai nhìn hai người bọn hắn cười lạnh lùng, ý tứ hàm sức trong nụ cười khiến trong lòng hai người Hồng Chấn có chút lo lắng không yên.

- Không xong, còn có trận pháp! Hồng Chấn bỗng nhiên thấy cô gái mặc áo bào đen kết mấy ấn quyết, lập tức ý thức được không ổn, đang muốn nhanh chóng cùng sư huynh hắn lùi về sau liền nghe một âm thanh khiến hắn tê tâm liệt phế.

- Mở! Dương Viêm quát khẽ một tiếng, cảnh sắc trước sơn động trong nháy mắt đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, một tầng sương mù đậm đặc che khuất tầm mắt chợt lan tràn ra, hai huynh đệ Hồng Chấn lọt vào sương mù trong phút chốc đã không còn thấy bóng dáng.

Dương Viêm lại thay đổi thủ ấn, phóng ra vài đạo thánh nguyên, trong sương mù lập tức truyền ra những âm thanh liên tiếp cùng với từng luồng năng lượng dao động kịch liệt.

Lần trước người của Từ gia đến, trận pháp do Dương Viêm bố trí chỉ là trận pháp phòng ngự, nhưng mấy ngày nay nàng đã bố trí thêm trận pháp công kích vào trong đó.

Chỉ dựa vào những trận pháp này không thể giết chết được hai tên Phản Hư Cảnh, nhưng nếu như Dương Khai lại đi vào trong đó mà nói, hai huynh đệ Hồng Chấn tuyệt đối không có kết quả tốt.

La Khánh nhìn thấy mà ngây người ra, cho tới lúc này hắn mới hiểu được Dương Khai tại sao lại nói như vậy, thì ra người ta thật sự không cần sự hỗ trợ của hắn, đại trận thần diệu kia hoàn toàn có thể vây khốn bọn Hồng Chấn, thậm chí có thể khiến cho bọn họ bị thương.

Về phần giết chết hai tên Phản Hư Cảnh, La Khánh cũng không tin Dương Khai làm được điều đó, Phản Hư Cảnh và Thánh Vương Cảnh là hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng, cho dù là võ giả thiên tài đi nữa nhưng đang ở Thánh Vương Cảnh thì cũng không có khả năng vượt cấp chiến thắng Phản Hư Cảnh được.

- Động thủ đi. Dương Viêm lãnh đạm nói.

Dương Khai gật gật đầu, trường kiếm cuồn cuộn Ma diệm một lần nữa xuất hiện trên tay.

Không chờ hắn tiến vào trong trận pháp, từ xa địa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét giận dữ: - Dừng tay cho ta!

Nghe thanh âm này, thân hình Tạ Hoằng Văn run lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng.

Tiền Thông tới!

Dương Khai khẽ nhíu mày, hắn không nghĩ tới Tiền Thông lại tới nhanh như vậy, không suy nghĩ phóng thẳng vào trong trận pháp.

Vừa lọt vào trong sương mù, trong nháy mắt hắn liền tán đi Ma diệm trường kiếm trên tay, rồi trích ra một giọt Kim huyết, bên trong giọt Kim huyết tản ra dao động năng lượng và sinh cơ ngất trời, mặc dù bị trận pháp che giấu, nhưng vẫn có một chút khí tức toát ra.

Hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng trước khi Tiền Thông tới đây, nếu Tiền Thông đến kịp hắn sẽ không thể nào xuống tay được nữa. Nhưng cường giả Phản Hư Cảnh có lực lượng của Thế thật sự khiến hắn tò mò, lúc này lại có tận hai tên Phản Hư Cảnh lọt vào trận pháp, chỉ cần giết bọn họ liền có thể hấp thu được cảm ngộ của bọn họ đối với thiên đạo võ đạo, nói không chừng còn có thể với tìm hiểu được cái gì gọi là Thế.

Một khi tìm hiểu được những thứ này, Dương Khai sẽ như hổ thêm cánh, cơ hội khó có như vậy, hắn sao có thể bỏ qua?

Về phần Tiền Thông, Dương Khai cũng không thèm để ý, chỉ cần ông ta vẫn còn muốn kết giao với đại sư luyện khí sau lưng hắn thì sẽ không gây xích mích với hắn, huống chi lần này hắn là người bị ép buộc phải phản kích, không phải vô duyên vô cớ giết người.

Cho nên hắn không chút keo kiệt liền dùng một giọt Kim huyết hóa ra kim quang chói lòa, phóng thẳng về phía hai người Hồng Chấn.

Tốc độ của tia sáng màu vàng mới đầu thật nhanh, nhưng ngay sau đó lại như rơi vào trong vũng bùn, run rẩy giảm tốc độ xuống.

Dương Khai biết, điều này chính là do Thế của hai người kia ảnh hưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK