Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vân nhi, Tú nhi, Dao nhi! Băng Vân khẽ gọi, giọng có phần mỏi mệt.

- Có đệ tử! An Nhược Vân, Tôn Vân Tú, Cơ Dao đồng loạt bước lên, ba người các nàng chính là 3 đệ tử đầu tiên mà Băng Vân thu nhận, cũng là 3 vị Đế Tôn lưỡng tầng cảnh của Băng Tâm Cốc hiện tại.

- Cho các đệ tử theo pháp trận không gian rút lui, ta ở lại cầm chân bọn họ.

Ba đệ tử ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn là An Nhược Vân đáp: - Sư tôn, cũng không phải các đệ tử không nghe theo lệnh, chỉ là... sợ rằng không ai muốn chạy đi.

Băng Tâm Cốc còn lại hơn 7000 đệ tử, có quá nửa xuất thân là cô nhi, từ nhỏ đã được mang về Băng Tâm Cốc, hết lòng chăm sóc bồi dưỡng, đối với các nàng, Băng Tâm Cốc chính là nhà, chính là gốc rễ, hiện tại nhà mình gặp nạn, ai lại chịu bỏ đi?

Có thể nói nhìn khắp Bắc Vực, cả Tinh Giới, trên cơ bản rất ít tông môn nào có được lực lượng ngưng tụ được như Băng Tâm Cốc.

Mấy ngày trước An Nhược Vân đã có an bài, chuẩn bị đưa một số đệ tử rời Băng Tâm Cốc, nhưng nói một hồi, lại không một đệ tử nào tham sống sợ chết, đều bày tỏ sống chết cùng tông môn.

- Không muốn đi cũng phải đi, có thể bảo vệ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Băng Vân nghiêm mặt hạ lệnh: - Các ngươi đi an bài ngay, dẫn theo đệ tử vừa ý, rời xa Bắc Vực.

Ba nàng im lặng, vẫn không động đậy.

Nam Môn Đại Quân đứng nhìn, trong lòng xúc động, thầm hối hận sao mình lại vì một ít tiền tài mà làm khó đám nữ nhân này, làm cho bây giờ đại trận hộ tông của người ta bị phá, bản thân mình gánh trách nhiệm lớn nhất.

- Còn không mau đi! Băng Vân thấy các nàng không động đậy, không nhịn được quát mắng.

Nhìn thấy sư tôn tức giận, ba nàng theo bản năng run rẩy.

Đúng lúc này, tiếng vỡ giòn lan tỏa, quầng sáng đại trận bao phủ Băng Tâm Cốc như lớp sứ vỡ tan, tan rã từng mảnh.

Một tầng phòng hộ cuối cùng bị xé nát, Băng Tâm Cốc đã hoàn toàn bại lộ.

- Trận đã phá! Nam Môn Đại Quân biến sắc.

Mấy người Băng Vân sắc mặt phát lạnh.

- Băng Vân, Phong mỗ tới đây!

Bên ngoài có tiếng hét lên, sau đó hàng loạt tiếng gió rít từ mọi hướng đánh tới, những luồng thần niệm mạnh mẽ quét ngang khối bảo địa Băng Tâm Cốc, tiếng chiến đấu nhanh chóng truyền vào tai mọi người.

Đó là đệ tử Băng Tâm Cốc đã gặp kẻ địch xâm nhập.

Vù vù vù...

Những tiếng xé gió vang lên, chỉ trong nháy mắt, chỗ mấy người Băng Vân đã bị hơn 20 người bao vây chặt chẽ, mỗi người đều tỏa ra khí tức Đế Tôn Cảnh.

Dẫn đầu là Phong Huyền cùng Diêu Trác, càng là Đế Tôn tam tầng cảnh.

- Đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc, cũng chỉ vậy mà thôi! Phong Huyền đứng giữa hư không, nhìn xuống đám người Băng Vân, khóe miệng nhếch lên cười khinh thường.

Băng Vân mặt trầm như nước, ánh mắt quét qua từng vị Đế Tôn Cảnh, dù nói không ít người thần sắc thản nhiên đối mặt với nàng, vẫn có những người ánh mắt lấp lóe, như đang làm chuyện đuối lý.

Băng Tâm Cốc sừng sững ở Bắc Vực không ít năm, chưa từng trở mặt với tông môn nào, ngược lại có không ít đệ tử gả ra ngoài. Dù nói Băng Vân lập ra quy củ, đệ tử gả ra sẽ không còn quan hệ gì với Băng Tâm Cốc, nhưng quy củ cũng chỉ là quy củ, lại không thể thay đổi được vươn vấn còn đó.

Nói cách khác, nhiều năm qua, Băng Vân cùng các đại tông môn Bắc Vực cũng ít nhiều có quan hệ, ở mỗi một đời, đều có đệ tử xuất sắc gả cho những tông môn này.

Nhưng mà bây giờ, các cường giả tông môn đó lại theo Phong Huyền công phá đại trận hộ tông Băng Tâm Cốc, giết vào bên trong, còn bao vây mấy người Băng Vân, cách làm này quả thật làm người ta lạnh lòng.

Hiện tại đối mặt ánh mắt chói lọi của Băng Vân, những người này không khỏi chột dạ.

- Trần cốc chủ. Băng Tâm Cốc ta và Thương Lặc Cốc ngươi không có ân oán, ngược lại 100 năm trước Trần cốc chủ trúng viêm độc, là bổn cung ra tay giúp ngươi giải độc, hôm nay Trần cốc chủ cũng muốn làm khó Băng Tâm Cốc ta? An Nhược Vân ánh mắt phát lạnh, nhìn một lão già.

Lão già kia mặt đỏ bừng, ánh mắt tránh né, không nói một lời.

An Nhược Vân lại nhìn sang một phu nhân khác:

- Ngọc trưởng lão trước kia đến Băng Tâm Cốc làm khách, tỷ tỷ muội muội gọi thật là thân thiến, hôm nay không mời mà đến, thật làm bổn cung bất ngờ.

Phu nhân Ngọc trưởng lão nghe vậy, cười gượng nói: - An muội muội, ngươi cũng đừng trách tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng là có khổ khó nói, bắt buộc mà thôi. Nói lại, thật ra Phong tông chủ cũng không muốn làm khó Băng Tâm Cốc, vốn chỉ có ý hỏi lai lịch một người mà thôi, Băng Tâm Cốc các người nói cho hắn biết thì không phải xong rồi sao? An muội muội, không bằng thế này, bây giờ ngươi nói cho Phong tông chủ chuyện hắn muốn biết, tỷ tỷ nói giúp cho ngươi, lát nữa nhất định sẽ không làm khó ngươi là được.

An Nhược Vân cười lạnh: - Ý tốt của Ngọc trưởng lão, bổn cung xin nhận.

Ngọc trưởng lão nhướng mày: - An muội muội, làm gì khổ vậy chứ? Các người...

- Đừng có nhiều lời, ngày xưa kết giao với ngươi, thật là bổn cung mù mắt, không thể nhìn thấu tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như ngươi!

Lời này không chút nể tình, làm cho Ngọc trưởng lão đỏ mặt lên, giận dữ quát: - Đúng là không biết điều, coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú. An muội muội còn u mê không tỉnh ngộ, hôm nay sẽ không có kết cục tốt lành đâu!

Bị An Nhược Vân nói thế, phu nhân này không khỏi thẹn quá hóa giận.

Nàng trầm giọng: - Hôm nay Phong tông chủ uy thế vô thượng đến đây, tốt nhất An muội muội thức thời mới là tuấn kiệt!

- Nói rất hay! Phong Huyền cười ha ha, vỗ tay, ngạo nghễ nhìn xuống, cười lạnh nói: - Băng Vân, khi ngươi bao che hung thủ sát hại con ta, có từng nghĩ tới hôm nay. Nhưng bây giờ hối hận đã trễ, bổn tọa đã đến, sẽ không cho các ngươi yên thân.

Hắn như đã nắm chắc phần thắng, bởi vậy không vội xuống tay với mấy người Băng Vân, chỉ là diệu võ dương oai hưởng thụ khoái cảm nắm giữ toàn cục.

- Phong tông chủ... Nam Môn Đại Quân nhíu mày hô, vừa chắp tay, còn chưa nói gì, Phong Huyền đã cắt lời, nhàn nhạt quét mắt liếc hắn:

- Thì ra Nam Môn đại sư cũng ở đây.

Nam Môn Đại Quân thầm nghĩ ngươi không phải nói nhảm, ngày đó hắn bị bắt đi trước mặt Phong Huyền, không ở đây thì còn ở đây?

Phong Huyền nói: - Hôm nay có thể phá trận, Nam Môn đại sư có công đầu, đại sư xin đứng xa một chút, không thôi lát nữa ngộ thương ngài, trong lòng bổn tọa sẽ áy náy. Đợi bổn tông chủ diệt Băng Tâm Cốc rồi, còn rất nhiều chỗ phải nhờ đại sư giúp.

Nam Môn Đại Quân nghe vậy, nhíu mày, thở dài, không nói nữa.

Hắn cũng biết mình thấp cổ bé họng, dù nói là đại sư trận pháp, người ta tìm nhờ hắn thì cầu người này nhờ người nọ, nhưng trên đời này không thiếu chuyện qua sông rút ván.

Hắn cảm thấy mình không có mặt mũi lớn đến mức khiến Phong Huyền nghe theo lời mình.

Dứt khoát thức thời ngậm miệng, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.

- Diêu huynh, liên thủ với bổn tọa, trước tiên giết Băng Vân, lại diệt Băng Tâm Cốc! Phong Huyền mặc sức thưởng thức tuyệt vọng của người Băng Tâm Cốc, trong lòng vô cùng sảng khoái, rồi mới quát lớn, sát khí tuôn trào.

Diêu Trác vẫn im lặng đứng một bên, giờ mới bước ra, khí tức Đế Tôn tam tầng cảnh ầm ầm bùng nổ.

Dù rằng hơi thở của hắn không nồng đậm thuần khiết giống cường giả lâu năm như Phong Huyền, nhưng cũng cam đoan là tam tầng cảnh, dù sao cũng thăng cấp chưa lâu.

Một thanh trường đao xuất hiện trên tay, ánh đao lóe lên muốn chém nát trời cao, chém thẳng về phía Băng Vân, đồng thời Phong Huyền cũng tế ra di vật của Vấn Tình Đại Đế - Phong Lôi Thần Mâu.

Trên thần mâu, trào ra âm thanh phong lôi, hóa thành tia chớp bắn về phía Băng Vân.

Hai đại Đế Tôn tam tầng cảnh liên thủ, sắc mặt Băng Vân trở nên vô cùng nghiêm túc.

Những ngày qua nàng không ít lần giao đấu với hai người này, một đấu một thì nàng không sợ ai, thậm chí có lòng tin trong vòng 1 nén nhang sẽ giết Diêu Trác, nhưng đối mặt hai người liên thủ thì nàng lại bất lực, mũi chân ấn nhẹ, thân mình nhẹ nhàng lui lại.

- Kết trận!

An Nhược Vân cũng quát lớn.

Nháy mắt sau đó, 6 vị Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc đồng loạt bay tới cạnh Băng Vân, phân tán đứng ở vị trí huyền diệu.

Vận chuyển đế nguyên, lực lượng của 7 người tuôn ra tiếng vang, nhất thời cát bay đá chạy, trời trăng tối tăm, mơ hồ như có quái vật sinh ra, ngửa đầu gầm lên giận dữ.

Keng keng...

Sau hai tiếng chấn kích, Diêu Trác hoảng sợ lùi lại mười mấy bước, trong ngực khí huyết sôi trào, Phong Huyền nhảy lên lảo đảo lùi lại mấy bước, Phong Lôi Thần Mâu đánh ra bị một cỗ lực lượng thần kỳ cản lại.

- Chuyện gì thế này?

- Đây là chuyện gì?

- Sao mà Băng Vân lợi hại như thế?

Các Đế Tôn Cảnh vây xem đều trợn mắt líu lưỡi, không thể tin nổi, dù nói mọi người đều biết rõ Băng Vân mạnh mẽ, nhưng nếu nói một mình nàng có thể ngăn cản được Phong Huyền liên thủ với Diêu Trác, thậm chí đẩy lùi hai người, mọi người thật không tin được.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, làm cho mọi người muốn hoài nghi cũng khó.

- Không đúng, không phải lực lượng của Băng Vân!

- Trận pháp, đây là trận pháp gì?

- Hư ảnh Huyền Vũ, trận pháp này... thật là ghê gớm.

Hào quang tan đi, cảnh tượng dần rõ ràng, mọi người nhìn thấy liền bừng tỉnh hiểu ra, hiểu được vì sao Băng Vân đẩy lùi được hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh.

Lúc này, Băng Vân cùng 6 đệ tử kết thành trận thế huyền diệu, trận thế kết nối đế nguyên của 7 người, bằng mắt thường cũng thấy được năng lượng ngưng tụ ra hư ảnh Huyền Vũ to lớn.

Băng Vân ẩn trong đầu hư ảnh Huyền Vũ, An Nhược Vân cùng Tôn Vân Tú ở hai vai, Cơ Dao cùng trưởng lão Đế Tôn Cảnh khác làm hai chân, trên lưng có một người, đuôi cũng có một người.

Hư ảnh Huyền Vũ ngạo thị quần hùng, khí thế một người giữ cửa ngàn quân khó qua.

Huyền Vũ Thất Tiệt Trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK