Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi đây? Vân Huyên lạnh lùng nhìn Dương Khai, vẻ mặt hơi thất vọng: - Vốn dĩ ta còn muốn để ngươi gia nhập Độc Ngạo Minh, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Hành động của tiểu đội ta do ta chỉ huy, không cần người khác đến huơ tay múa chân, đặc biệt là lên tiếng đe dọa vô duyên vô cớ.

- Ta không nói lời đe dọa…

- Đem chứng cứ ra, nếu không thì đừng nói. Thanh âm Vân Huyên lãnh đạm.

Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu, thần sắc lãnh đạm nhìn Vân Huyên nói: - Vậy thì ta không phụng bồi nữa.
Nói xong liền xoay người, nhanh chóng xông ra bên ngoài. Hắn không có chứng cứ, cảm giác của hắn cũng chỉ là lý lẽ của hắn.

- Này, huynh đệ! Quý Hoằng kinh sợ, vội vàng hô to.

- Để hắn đi! Vân Huyên quát lạnh, chăm chú vào bóng lưng Dương Khai, lắc đầu không thôi.

Biểu hiện lúc này của Dương Khai và vẻ điềm tĩnh trước kia như hai người khác nhau. Vân Huyên cảm thấy nếu người này thực sự gia nhập vào Độc Ngạo Minh, có thể sẽ nguy hại đến Độc Ngạo Minh, ý muốn lôi kéo hắn cũng lập tức mờ nhạt đi.

- Haiza….
Quý Hoằng thở dài, nhìn Vân Huyên nói: - Tiểu thư, hắn nói có chuyện lạ như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì?

Đôi mắt đẹp của Vân Huyên nhấp nháy, trầm ngâm nói: - Tôn thúc đã nói nơi này không có nguy hiểm, hắn có thể phát hiện ra gì đó, hơn nữa ta cũng không cảm thấy có gì khác thường, đại khái là hắn làm quá lên thôi.

- Cũng đúng! Quý Hoằng gật đầu, trong lòng đương nhiên là tin tưởng không nghi ngờ gì lời nói của Tôn Doanh.

Thân ảnh của Dương Khai nhanh chóng lao nhanh trong hầm mỏ, mỗi một bước dẫm xuống, trên mặt đất đều xuất hiện một vết lõm sâu. Tàn ảnh kéo dài sau lưng hắn, hắn đã tăng tốc đến cực hạn.
Hắn đã sớm ghi nhớ lại đường đi tới đây. Đối với ngã rẽ như mê cung này, đầu óc hắn dường như đã ấn thành một tấm bản đồ rõ ràng rành mạch, đương nhiên sẽ không mất phương hướng.

Thần thức cảm ứng, cỗ dao động năng lượng qủy bí kia cũng càng lúc càng mạnh, rõ ràng đã có hành động.

Dương Khai biết rõ bây giờ mình ở vào thế nào.

Dựa vào tu vi Thần Du Cảnh thất tầng và thủ đoạn nhập ma, trong Thần Du Cảnh có thể nói là hắn vô địch.

Đối mặt với Siêu Phàm Cảnh, Dương Khai sẽ không lo sợ, nhưng không nắm chắc thắng lợi.
Trước kia kích sát chu mẫu, chỉ dựa vào uy lực của Kim Nhân Độc Nhãn trong thức hải. Kích sát hình tông của Sâm La Điện, cũng chỉ dựa vào hư không chi lực hấp thu trong cốt thuẫn, đều không phải là bản lĩnh tự thân.

Giữa Siêu Phàm và Thần Du là một khoảng cách cực lớn.

Đặc biệt là địa hình nơi đây không hề thích hợp cho trận chiến bạo phát quá cường liệt. Một khi hầm mỏ sụp xuống, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi trong lòng đất.

Cho nên lúc cảm nhận được địch nhân ẩn nấp, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Dương Khai chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi tính tiếp.

Đáng tiếc Vân Huyên không tin mình. Điều này khiến Dương Khai rất áy náy, không biết làm thế nào.
Ở lại giải thích cũng chỉ lãng phí thời gian. Dương Khai quả đoán lựa chợn rời đi.

Chỉ mong họ vô sự, Dương Khai thầm nghĩ trong lòng. Hơn nữa, Độc Ngạo Minh cũng có một vị Siêu Phàm Cảnh, thực lực của Tôn Doanh cũng không yếu, chưa chắc sẽ thua địch nhân ẩn nấp nơi đây.

Đúng lúc này, một cỗ dao động năng lượng cường liệt khác truyền tới, đến từ Tôn Doanh.

Từ tiếng vù vù nho nhỏ trong hầm mỏ và sự rung động của mặt đất mà suy đoán thì lúc này hẳn là Tôn Doanh đã giao thủ với địch nhân ẩn nấp kia rồi.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, tốc độ nhanh hơn mấy phần.
Cùng lúc này, Vân Huyên cũng đã cảm nhận được dao động của trận chiến này.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

- Chuyện gì vậy? Vân Huyên giật mình.

Không ngờ Tôn Doanh đã xuất thủ!

Lão thân là cường giả Siêu Phàm Cảnh của Độc Ngạo Minh, đi theo mọi người chấp hành nhiệm vụ lần này. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không chủ động xuất thủ. Lão chỉ phụ trách chiếu cố an toàn của những người này và bố trí cấm chế xung quanh để Phệ Kim Thú khỏi chạy thoát.
Nhưng bây giờ lão đã động thủ, có nghĩa là bên đó đã xảy ra nguy hiểm mà tiểu đội của Nguyễn Tâm Ngữ hoặc tiểu đổi của Chu Lạc không thể ứng phó.

Nguy hiểm gì có thể khiến lão phải xuất thủ? Vân Huyên không biết, nhưng nàng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện cực kỳ đáng sợ.

Nghĩ xong đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của Dương Khai, vẻ mặt của Vân Huyên lập tức trở nên phức tạp. Lúc này mới hiểu hắn không hề lên tiếng đe dọa, mà là thật sự cảm nhận được sự khác thường.

Đại địa rung động kịch liệt, thành động bốn phía truyền đến tiếng răng rắc, cơ hồ như vì trận chiến bên đó, cả hầm mỏ đã có vẻ như không chống đỡ nổi.

Giao chiến giữa cao thủ Siêu Phàm Cảnh có thể tạo nên ảnh hưởng rất lớn.
- Tiểu thư! Quý Hoằng kinh hô.

- Đi mau! Vân Huyên nào còn dám dừng lại ở đây nữa, trong lòng hối hận không thôi. Sớm biết vậy thì lúc nãy nên nghe theo lời khuyên bảo của Dương Khai, dẫn mọi người ra ngoài. Nếu lúc đó đi thì chắc chắn sẽ bớt nguy hiểm hơn nhiều.

Nói xong, thân hình mềm mại hóa thành một đạo thanh quang, đuổi theo phương hướng Dương Khai biến mất.

Đám người Quý Hoằng theo sát phía sau.

Nhưng mới chạy chưa được mấy chục trượng, tiếng ầm ầm vang lên từ nơi sâu trong hầm mỏ. Lập tức, cả hầm mỏ đột nhiên sập xuống, vô số tảng đá rơi xuống, phong bít hết toàn bộ lối đi.

Vẻ mặt Vân Huyên xám như tro tàn, cũng không dám chần chừ gì nữa, bạo phát một thân lực lượng của mình, tập trung chân nguyên đánh vào phía trước, ý đồ muốn tìm đường tháo chạy.

Thanh âm ầm ầm không dứt, sắc mặt Dương Khai ở nơi xa cũng tái mét, biết hy vọng xa vời của mình đã không còn.

Quả nhiên Tôn Doanh không phải là địch thủ của địch nhân ẩn nấp kia. Trong phen va chạm vừa rồi, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được một trận khí tức của lão, hơn nữa song phương giao thủ bạo phát ra lực phá hủy cũng đã ảnh hưởng đến cả hầm mỏ.
Thầm mắng một tiếng, vội vàng tế ra cốt thuẫn, chắn ở phía trước. Sau một lát, Dương Khai liền cảm thấy lạc thạch rơi xuống như mưa.

Thanh âm ầm ầm không ngừng, trọng lượng đè xuống hai cánh tay cũng càng lúc càng nặng.

Hầm mỏ sập xuống, thời gian nửa chén trà sau, đợi mọi thứ ổn định trở lại, Dương Khai mới cầm cốt thuẫn, cắn chặt răng, sắc mặt đỏ rực, cơ nhục toàn thân cuồn cuộn, từng sợi gân nổi lên.

Hắn không biết có bao nhiêu đất đá đè lên mình, nhưng ngay cả hắn cũng có vẻ như không chịu được trọng lượng này.

May mà có cốt thuẫn thủ hộ, Dương Khai cũng không bị tổn thương gì.
Hít sâu một hơi, một thân lực lượng bạo phát ra, Dương Khai dũng mãnh xông lên.

Một thông đạo thông thẳng lên trên nhanh chóng xuất hiện.

Một lát sau, áp lực phải chịu đựng đã biến mất. Dương Khai chui từ dưới đất lên, ánh mặt trời chiếu xuống dưới, không khí trong lành quẩn quanh đầu chóp mũi.

Bên tai truyền đến tiếng chim bay phành phạch. Hầm mỏ sập đổ cũng làm quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của đám chim muông.

Phóng mắt nhìn, phía dưới một đám hỗn độn. Trong phạm vi một trăm dặm, tất cả đều lỏm xuống không ít.

Xung quanh vắng lặng, thỉnh thoảng có một vài chỗ tiếp tục sụp xuống, truyền lại những tiếng vang.

Không một bóng người, khí tức của Tôn Doanh biến mất. Vân Huyên, Nguyễn Tâm Ngữ và Chu Lạc cũng không thấy bóng dáng đâu.

Dương Khai phóng xuất thần thức, cẩn thẩn cảm nhận. Rất nhanh, ở vị trí cách mình khoảng một dặm, cảm nhận được khí tức của sinh mệnh.

Nhanh chóng lao về bên đó, đến trên hầm mỏ, chân nguyên tuôn ra, đánh bay từng tảng đá ra.

Một lát sau, ở phía dưới, Dương Khai nhìn thấy từng tia điện quang nhấp nháy.

- Vân Huyên?
Dương Khai hét lên, bên dưới lập tức truyền đến sự hồi đáp ngạc nhiên mừng rỡ: - Ừ!

Dương Khai nhếch miệng cười, thuận theo vị trí nhấp nháy của điện quang kia đào xuống, mở thông đạo ra, kéo Vân Huyên chỉ lộ khuôn mặt ở phía dưới lên.

Ngay sau đó, đám người Quý Hoằng cũng lần lượt lộ diện.

Không ít người mặt mũi bầm dập, trên người bị thương, đa số đều bị gãy xương.

Dù họ là cao thủ Thần Du Cảnh, hầm mỏ rộng lớn như vậy sụp xuống cũng không dễ gì có thể chịu được. May là dưới sự dẫn dắt của Vân Huyên, chúng nhân mới nỗ lực mở được một con đường thông lên trên, không bị chôn sống bên dưới.
Một khi bị thương mà không bị chôn sống, Thần Du Cảnh cũng trở nên mù mịt, hoảng loạn.

Sau khi đi ra, ai nấy đều tỏ vẻ sợ hãi. Cảm giác sống sót sau kiếp nạn ập tới khiến bọn họ há hốc miệng thở dốc, cảm nhận sự tốt đẹp và đáng quý của sinh mệnh.

- Bàng Thất đâu? Vân Huyên quay đầu nhìn xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên tái đi.

Thần sắc của đám người Quý Hoằng ảm đạm, không dám đáp lời.

- Y đâu? Vân Huyên khẽ quát một tiếng.
Quý Hoằng ngập ngừng một hồi, mắt đỏ lên.

Thân hình mềm mại của Vân Huyên khẽ rung lên, đã không cần hỏi nữa, cảnh ngộ của đội viên tên Bàng Thất, nàng đã rõ.

- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, mau rời khỏi đây đi! Dương Khai trầm mặt nói: - Cấm chế Tôn Doanh bố trí, ngươi có phá giải được không?

Vân Huyên thất sắc, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, khẽ gật đầu.

- Vậy thì tốt. Dương Khai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cấm chế Siêu Phàm Cảnh bố trí, nếu không hiểu thủ pháp cường phá cũng sẽ tốn không ít thời gian. Nếu Vân Huyên biết phá giải thì sẽ không cần phải tốn sức gì nhiều.

- Nhưng …. Vân Huyên chần chừ.

- Không có nhưng, Tôn Doanh đã chết rồi! Dương Khai lắc đầu, vừa nãy hắn còn có thể cảm nhận được một chút khí tức yếu ớt của Tôn Doanh, còn bây giờ thì lại không cảm nhận được gì hết.

Đôi mắt đẹp của Vân Huyên không khỏi trợn lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Khai, cơ hồ như không thể nào chấp nhận được lời nói của hắn.

Thanh âm vi vu từ phía dưới truyền lên.
Chúng nhân đều biến sắc, nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

Chỉ trong chốc lát, chỗ cách chúng nhân hai ba dặm, có một vài người bộ dạng thảm hại chật vật từ dưới chui lên, chính là đám người của Chu Lạc và Nguyễn Tâm Ngữ.

Vân Huyên vui mừng quá đỗi, vội vàng gọi một tiếng.

Đám người Chu Lạc và Nguyễn Tâm Ngữ nghe thấy thanh âm, cũng vội vàng bay lại. Đến khi tới gần, chúng nhân phát hiện thần sắc mỗi người bọn họ đều hốt hoảng, cơ hồ như nhìn thấy sự việc gì đáng sợ vô cùng.

- Tôn thúc đâu? Vân Huyên hỏi.
- Chết rồi! Nguyễn Tâm Ngữ thì thào.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thân hình mềm mại của Vân Huyên run rẩy. Nàng đang dẫn đội viên bắt Phệ Kim Thú, thu hoạch cực lớn, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, hơn nữa Tôn Doanh lại chết trong thời gian ngắn như vậy, điều này khiến nàng rất khó chấp nhận.

- Chúng ta cũng không biết. Vẻ mặt Nguyễn Tâm Ngữ mê man, - Không biết trong bóng tối có cái gì xông ra, Tôn thúc giao thủ so chiêu với nó, sau đó… sau đó là như vậy!
Có thể thấy nàng cũng đã chịu không ít kinh hãi. Tôn Doanh chết thảm trước mắt nàng, đội viên dưới tay nàng và Chu Lạc cũng bị liên lụy vì cuộc so chiêu của hai đại cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tử thương trầm trọng, chỉ còn vài người sống sót.

Địch nhân không biết khiến nàng sợ hãi đến cực điểm.

- Chúng ta mau đi thôi. Sắc mặt Chu Lạc trắng bệch, sớm đã không còn vẻ phóng khoáng tiêu sái lúc trước nữa. Siêu Phàm Cảnh nói chết là chết, Thần Du Cảnh như bọn họ còn ở lại, cũng lành ít dữ nhiều. Bây giờ y chỉ muốn chạy thoát khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK