Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Số người giảm bớt, sức lực tiêu hao, hình như đã khiến đầu óc hai phe dần lý trí hẳn, họ không chỉ chém giết một cách bất chấp như lúc nãy nữa, mà bắt đầu cẩn thận hơn.

Dương Khai đợi thêm nửa ngày, không khỏi cảm thấy vô vị.

Không ai chết, hắn chẳng cách nào vớt vát được lợi lộc, tiếp tục ở lại chỉ tổ phí thời gian.

Thế là hắn len lét rời khỏi tảng thiên thạch ẩn thân, chuẩn bị tiếp tục hướng về điểm đến của mình, thuận tiện tôi luyện thần hồn của mấy chục võ giả Thánh Vương Cảnh đã nuốt trước đó.

Hai phe đại chiến đều bận ứng phó với đối thủ, cũng chẳng ai phát hiện ra tung tích của hắn.

Sau thời gian một chén trà, Dương Khai đã đi xa khỏi chiến trường đó được trăm dặm, đang chuẩn bị lấy Tinh Toa ra thì một luồng sóng năng lượng quỷ dị mà huyền diệu chợt truyền đến từ đằng sau.

Dương Khai quay phắt đầu lại thì nhìn thấy giữa vòng vây của vô số thiên thạch đó, một luồng hào quang sáng rực tỏa ra, hào quang chợt lóe lên rồi vụt tắt nhanh chóng.

Dương Khai dừng lại, sắc mặt kinh ngạc. Luồng sóng năng lượng vừa rồi khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, rõ ràng là dao động của lực hư không, tức là rất có khả ai có ai đó đã xé không gian.

Phát hiện này khiến hắn hơi giật mình, bôn ba ở Tinh Vực cũng được mấy năm, tìm hiểu tin tức từ nhiều phương diện, hắn biết võ giả tinh thông sức mạnh không gian hiếm một cách đáng sợ, nhìn khắm Tinh Vực cũng chẳng tìm ra được bao nhiêu người.

Sức mạnh không gian được xem là một loại sức mạnh bàng môn, nhập môn khó, tinh thông khó, muốn nghiên cứu đến tận cùng càng khó.

Ở nơi thế này lại phát hiện ra điều đó, Dương Khai rất muốn đi thánh thính xem xem đó rốt cuộc là ai, thủ đoạn của người khác liệu mình có thể học tập được không, nếu có thể bắt chuyện được thì quá tốt.

Thần niệm khuếch tán, rất nhanh đã chạm đến chiến trường đó, vẻ mặt Dương Khai càng thêm nghi hoặc, hắn phát hiện ở đó hiện giờ không có lấy một bóng người, chỉ có một luồng sức mạnh không gian yếu ớt từ từ tản ra.

Đã xảy ra chuyện gì?

Dương Khai không kìm nổi tò mò được nữa, bèn xoay người quay lại.

Mấy chốc sau, hắn lại đặt chân tới chiến trường ban nãy, nhìn quan quất, quả thật không còn ai, mấy người trước đó vẫn còn đang chiến đấu đã biến mất tăm, lạ ở chỗ xung quanh cũng không có thi thể của họ.

Dương Khai lần theo sức mạnh không gian yếu ớt đó để tìm kiếm, dừng lại trên một thiên thạch bằng quả núi nhỏ, đứng trước một cửa động, cửa động này trông cổ xưa, nhìn là biết niên đại không nhỏ, khung cửa được khảm một tầng Không Linh tinh dày đặc.

Bệ cửa còn có hai chỗ lõm có thể đặt thánh tinh vào, trong đó, hai viên thánh tin thượng phẩm mờ tối, năng lượng bên trong đã bị tiêu hao sạch sẽ.

- Pháp trận không gian?

Dương Khai trợn trừng mắt, la lớn thất thanh.

Hắn không ngờ chuyện lại không như mình nghĩ, sở dĩ nơi này có sóng sức mạnh không gian truyền ra hoàn toàn không phải vì có người xé không gian, mà là do pháp trận không gian được mở ra.

Hai viên thánh tinh đó bị cạn năng lượng hẳn do pháp trận không gian khởi động mà ra.

Nơi này sao lại có pháp trận không gian? Nói vậy, lúc hai phe đại chiến, cái tên không tham cuộc, không ngừng tìm kiếm gì đó trên các thiên thạch, mục tiêu chính là pháp trận không gian?

Phía bên kia của pháp trận không gian là nơi nào?

Hai tên mất tích đó nhất định là đã đi khỏi nhờ pháp trận không gian. Dương Khai đứng trước pháp trận đó, thần sắc biến ảo, đẩy nhanh mạch suy nghĩ.

Một lát sau, hắn đưa tay lấy hai viên thánh tinh đã hết năng lượng đặt trong bệ của pháp trận ra, rồi lại cho hai viên thánh tinh hoàn hảo vào, trút thánh nguyên vào trong, thôi thúc pháp trận không gian, để nó vận chuyển.

Hào quang sáng rực vụt tỏa ra, chính giữa cánh cửa đứng sừng sững phía trước nổi lên từng tầng gợn sóng, càng lúc càng rõ rệt hơn, mờ ảo hơn.

Tơ niệm của Dương Khai xuyên qua cánh cửa, ăn khớp với sóng sức mạnh của pháp trận không gian, vượt đi mấy vạn dặm theo tác dụng của pháp trận.

Hắn không thấy bất cứ ai, chỉ nhìn thấy một vùng đất lạ lùng, ở đấy cỏ cây xanh biếc, ánh nắng tươi sáng, bừng bừng sức sống, vừa nhìn là thấy đó là một đại lục phồn vinh.

Dương Khai thu hồi tơ niệm, không hề do dự, đi thẳng qua cánh cửa pháp trận không gian.

Mắt chợt hoa lên, hắn đã xuất hiện ở đại lục vừa nhìn thấy.

Linh khí bức người, Dương Khai khẽ giật mình, linh khí ở đại lục này còn dày đặc hơn cả Vũ Bộc Tinh, tuy không sánh được với đại lục lơ lửng, nhưng chắc chắn không một ngôi sao tu luyện nào có thể sánh ngang được.

Hoa văn Thiên Linh Quỷ lan trên ngực cuối cùng cũng phát huy được tác dụng cực đại, cái miệng trên hoa văn phun ra nuốt vào, từng luồng linh khí chủ động ùn vào cơ thể Dương Khai.

Dương Khai không khỏi lộ thần sắc khoan khoái, thậm chí hằng còn nảy ý định bế quan ở đây đến khi nào dược hiệu của Thiên Linh Quỷ lan hết tác dụng mới thôi.

Thiên Linh Quỷ lan quá khó kiếm, nếu lúc đó không phải nể mặt Tuyết Nguyệt, Cáp Lực Tạp cũng chẳng tặng dị bảo này cho Dương Khai. Tuy dược hiệu chỉ duy trì được hai đến ba năm, nhưng tính đến nay thì mới được nửa năm mà thôi.

Dương Khai thật sự không muốn phí phạm.

Vừa nảy ra ý đó, Dương Khai liền thầm kêu gay go rồi.

Lúc ở Tinh Không, hắn có thể ẩn giấu khí tức của mình một cách hoàn hảo, không để ai phát hiện ra, nhưng ở đây thì không, cho dù hắn có kìm nén khí tức, Thiên Linh Quỷ lan lại liên tục nuốt thiên địa linh khí, chuyện dị thường như vậy rất dễ bị phát giác.

Quả nhiên, hắn vừa sinh lòng lo lắng, thì từng võ giả tới đây trước đã cấp tốc tìm tới từ cách đó không xa.

Nhân số không nhiều, mỗi phe cũng chỉ có dăm ba người, hình như họ cũng lấy làm lạ, tại sao còn có người xông vào đây.

Chẳng mấy chốc sau, hai phe kịch chiến trước đó đã tụ lại đây, từng người hiếu kỳ nhìn Dương Khai, không biết hắn thuộc phe nào.

Tên Yêu tộc Địch Cơ tỏ ra ngạc nhiên, cười ha hả:

- Tiểu tử, sao lại là ngươi?

Phu nhân luôn đi cạnh y cũng nhìn Dương Khai một cách kỳ quái, ánh mắt đầy cảnh giác, bà tưởng Dương Khai đuổi theo họ suốt cả chặng đường tới đây.

- Đừng hiểu lầm, ta không quen họ, chỉ gặp nhau một lần ở Tinh Không thôi.

Dương Khai chẳng để ý tới Địch Cơ, mà lo giải thích với mấy người đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói ở phe kia.

Cầm đầu đám người đó cũng là một nam tử, trông tầm bốn, năm mươi tuổi, công lực ngang Địch Cơ, Thánh Vương tam tầng cảnh.

Y bước ra khỏi đội ngũ, trầm giọng nói:

- Ngươi tìm đến đây bằng cách nào?

Dương Khai nhún vai:

- Ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy trong biển thiên thạch có ánh sáng, liền lần theo ánh sáng đó tới xem sao, ai ngờ là một pháp trận không gian, hiếu kỳ nên chui vào, các ngươi làm gì thì cứ làm, đừng để ý tới ta, ta ngắm nghía xung quanh rồi đi.

Lúc nói, hắn âm thành cảm giác, hiện giờ hai bên tuy ít người, nhưng đều có cường nhân Thánh Vương tam tầng cảnh, hơn nữa cả hai đều cảnh giác hắn, nhỡ không khéo lại bị bao vây tấn công.

Hắn không thể hạ thấp thái độ, trong bụng thầm tính nên làm sao để họ sống mái một trận tiếp, tốt nhất là chết hết không còn một mạng, như vậy thì hắn sẽ có nhiều thời gian để khám phá đại lục này, xem thử có thứ gì hay không.

Gã nam tử lên tiếng trước đó nhìn xoáy vào Dương Khai, như muốn nhìn vào nội tâm hắn, một lúc lâu sau mới gật đầu, ánh mắt lại chợt lóe tinh quang, trở nên hiền lành, mỉm cười nói:

- Ta tin ngươi.

- Đa tạ.

Dương Khai gật đầu.

- Tiểu tử, đã đến đây rồi, ngươi đừng hòng đi đâu nữa.

Địch Cơ cười quái đản.

- Trước đó, ở Tinh Không, lão tử không muốn gây chuyện, chẳng thèm xuống tay với ngươi, nhưng đã đến đây thì ta xem ngươi chạy đi đâu.

Y nói vậy rồi quát lên với gã trung niên kia:

- Quỷ Triệt, cả hai phe chúng ta đã tiêu hao gần hết thánh tinh và đan dược hồi phục, tiểu tử này là một con dê béo, lần trước khi ta gặp hắn, hắn đã vung thẳng một lần một nghìn viên thánh tinh thượng phẩm, chất lượng đều cực tốt. Ta nghĩ trong nhẫn không gian của còn nhiều thánh tinh nữa, ngươi và ta mỗi người một nửa thì thế nào?

- Đề nghị này không tồi.

Gã trung niên tên Quỷ Triệt khẽ gật đầu, cười hề hề nhìn Dương Khai.

Dương Khai cũng đang cười nhìn y, thần sắc thản nhiên.

Địch Cơ cười lớn:

- Quỷ Triệt, tuy lão tử khinh thường ngươi, nhưng nói sao thì ngươi cũng là một người thẳng tính, điểm này lão phu đánh giá cao. Vậy đi, ngươi hay ta động thủ? Hay là chúng ta cùng động thủ, tránh lại có nghi kỵ.

Quỷ Triệt chậm rãi lắc đầu:

- Ta không động thủ.

Địch Cơ ngẩn ra một chốc, chưa hiểu Quỷ Triệt có ý gì, thì thấy y đã ôn hòa nói với Dương Khai:

- Tiểu huynh đệ, có muốn đi cùng bọn ta không?

- Đi cùng các ngươi?

Dương Khai nhíu mày.

- Làm gì?

- Cùng thăm dò nơi này. Nơi này đã lâu lắm rồi không có ai đặt chân đến. Có rất nhiều thứ hay đang đợi chúng ta khám phá, ngươi theo bọn ta, sợ gì không có phần, thế nào nào?

Quỷ Triệt đưa ra lời mời với vẻ mặt đầy thành ý.

Nghe y nói vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không biết Quỷ Triệt mời một tên võ giả công lực chỉ có Nhập Thánh tam tầng cảnh làm gì, chẳng những người bên phe Địch Cơ, mà đến người phe Quỷ Triệt cũng hồ nghi.

Chỉ có tên cường nhân Yêu tộc Địch Cơ, nhìn như kẻ cục mịch, nhưng tư duy cực nhạy bén, chớp mắt đã hiểu ý định của Quỷ Triệt, bèn cười quái dị:

- Quỷ Triệt, ngươi hơi vô sỉ đấy nhỉ? Muốn để tiểu tử này thay các ngươi đi mấy nơi nguy hiểm để dò đường thì nói thẳng ra đi, dùng lợi lộc cám dỗ thì là gì chứ? Tiểu tử, ngươi đừng có mà nghe hắn ăn nói vớ vẩn, lão tử dám bảo đảm, chỉ cần ngươi đồng ý, thì không những ngươi được lợi, mà cuối cùng còn chết không có đất chôn.

Bị Địch Cơ cho một câu vạch trần, tất cả đều chợt tỉnh ngộ.

Quỷ Triệt cũng không hề xấu hồ, ngược lại còn tỏ ra thành khẩn hơn:

- Không sai, đúng là ta có ý này, nhưng mà tiểu huynh đệ, ngươi công lực thấp kém, không trả chút gì đó sao được lợi? Theo ta ngươi còn có một cơ hội sống, những nơi quá nguy hiểm ta sẽ không bắt ngươi phải đi, nếu ngươi theo Địch Cơ, hừm, chẳng sống được quá ngày mai đâu.

- Ta có thể hành động một mình được không? Các ngươi coi như chưa phát hiện ra ta đi.

Dương Khai tỏ ra khổ não.

Tất cả đều cười ồ lên, thần sắc giễu cợt.

- Được thôi, xem ra nếu ta không chọn một phe, thì sẽ chết ngay đúng không?

Địch Cơ và Quỷ Triệt đều không nói gì, Quỷ Triệt lại còn cười quái dị, ý đồ đã rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK