Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mượn pháp trận không gian bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai thoải mái về tới tổng đà Lăng Tiêu Tông.

Lúc Dương Khai hiện thân bên trong cung điện bên kia, mấy đệ tử trực thủ vệ trong nháy mắt liền làm xong chuẩn bị phòng ngự, đợi thấy rõ là Dương Khai trở về, liền rối rít vui mừng, vội vàng khom người hành lễ.

- Dương Viêm cùng Diệp trường lão đã trở về chưa? Dương Khai vội vàng hỏi thăm.

- Bẩm tông chủ, Dương phó tông chủ cùng Diệp đại trưởng lão từ năm ngày trước đã trở về rồi! Một tên đệ tử thoạt nhìn tương đối lanh lợi vội vàng đáp.

Dương Khai không khỏi nhẹ thở ra. Tuy rằng cảm thấy Dương Viêm cùng Diệp Tích Quân hẳn sẽ không xảy ra chuyện, nhưng trước khi không có nhận được tin tức cụ thể hắn luôn có phần lo lắng, giờ này nếu biết các nàng đã trở về bình an, tự nhiên là trong lòng buông lỏng.

- Chỉ có điều, lúc trở về Dương phó tông chủ dường như ở vào trạng thái hôn mê, là được đại trưởng lão ôm trở về! Tên đệ tử kia lại cẩn thận bổ sung một câu.

- Cái gì? Dương Khai kinh hãi, vừa cẩn thận hỏi thăm mấy câu, nhưng tên đệ tử kia cũng là hỏi ba câu không biết một, cũng không biết rõ lắm rốt cuộc là Dương Viêm bị thương hay thế nào mà rơi vào hôn mê, có gì đáng ngại hay không.

- Không có chuyện của các ngươi, tiếp tục ở đây canh chừng đi! Dương Khai bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng rời đi, chạy thẳng tới Bách Hoa Cư chỗ ngụ của Dương Viêm.

Nửa đường, Vũ Y cùng Thiên Nguyệt liền tiếp đón, hiển nhiên là nhận được tin Dương Khai trở về.

Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt hai nàng, vừa thấy Dương Khai liền vội vàng hô một tiếng.

- Nói tình huống ta nghe một chút, có biết vì sao Dương Viêm bị thương như thế hay không, thương thế nghiêm trọng không? Dương Khai đi tới trước mặt các nàng hỏi.

Hai nàng đều lắc đầu không ngừng, Thiên Nguyệt nói: - Từ khi trở về, đại trưởng lão liền không có ra mặt trước mặt người khác, chúng ta cũng không có cách nào nghe ngóng tin tức!

- Các người an tâm chớ nóng vội, ta tự mình đi xem!

Dương Khai nhíu nhíu mày.

- Các nàng hiện không có ở bên trong Bách Hoa Cư! Vũ Y nhanh kéo Dương Khai lại, nói.

- Vậy các nàng ở đâu? Dương Khai hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên.

- Tại tầng thứ sáu...

- Tầng thứ sáu! Dương Khai nhíu sát chân mày. Hắn tự nhiên biết tầng thứ sáu này là chỉ địa phương nào. Đơn giản chính là chỗ trung tâm nhất của Lưu Viêm Sa Địa, tòa lầu trúc nhỏ đó trước kia hẳn là chỗ thanh tu của Đại Đế, chỉ là hiện tại các nàng chạy tới tầng thứ sáu để làm gì? Chẳng lẽ Đại Đế thật sự đã thức tỉnh?

Trong lòng Dương Khai bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất an.

Đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi, Dương Khai hít sâu một hơi nói: - Ta phải đi xem thử một chút. Đúng rồi Vũ Y, Hoàng cung phụng hẳn muội rất quen thuộc chứ? Lần này trên đường trở về ta tình cờ gặp nàng, mời nàng gia nhập Lăng Tiêu Tông, giờ này nàng cũng là một phần tử trong tông, muội hãy an bài cho nàng.

- Dạ! Vũ Y vội vàng gật gật đầu, vừa rồi nàng đã nhìn thấy Hoàng Quyên, chỉ có điều trong lòng lo lắng an nguy của Dương Viêm, không có thời gian chào hỏi, bây giờ nghe Dương Khai phân phó, tự nhiên đáp ứng trách nhiệm không thể chối từ.

Dương Khai đã thân hình nhoáng một cái biến mất tại chỗ, đi thẳng tới tầng thứ sáu.

Lăng Tiêu Tông vị trí tọa lạc ở tầng thứ tư trong Lưu Viêm Sa Địa, cách tầng thứ sáu còn một tầng khu cực nóng, hơn nữa còn là một tầng uy lực lớn nhất. Bất quá Dương Khai có Tinh Đế Lệnh bảo vệ, ngược lại cũng không cần lo lắng gì.

Trước sau chỉ tốn thời gian nửa ngày, đã tới trước tòa lầu trúc ở tầng thứ sáu kia.

Dường như đã sớm biết Dương Khai sẽ đến, Diệp Tích Quân đang chờ ở trước lầu trúc, vừa thấy Dương Khai, trong đôi mắt đẹp của bà lóe lên tia sáng phức tạp, chân thành thi lễ: - Thuộc hạ ra mắt tông chủ!

- Dương Viêm ở bên trong phải không? Dương Khai vừa hỏi, vừa đi vào.

Không ngờ thân hình Diệp Tích Quân nhoáng một cái, cản trước mặt Dương Khai, bộ dáng dường như không cho hắn đi vào.

- Đại trưởng lão có ý gì? Dương Khai híp mắt lại, chăm chú nhìn Diệp Tích Quân thật sâu, trên mặt lộ ý không vui.

- Tông chủ thứ lỗi, đại nhân có lệnh: hiện tại nàng không gặp bất kỳ người nào! Diệp Tích Quân đáp mặt không đổi sắc không dao động, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Ngay cả ta cũng không gặp? Dương Khai hỏi, chân mày cau lại.

- Đúng! Diệp Tích Quân khẽ gật đầu: - Thuộc hạ chỉ là thi hành mệnh lệnh của đại nhân, còn xin tông chủ đừng làm khó cho thuộc hạ!

- Làm khó đại trưởng lão ư? Dương Khai bật cười khanh khách: - Có ý tứ... Ta đi gặp nàng một chút có gì mà lại làm khó cho đại trưởng lão? Cũng không phải trước kia chưa từng gặp!

- Xin tông chủ thứ lỗi! Diệp Tích Quân vẫn cố chấp chặn phía trước.

Dương Khai nhướng mày, hờ hững nhìn vào bà, một lát sau mới trầm giọng hỏi: - Dương Viêm nếu có thể ra lệnh cho đại trưởng lão, vậy có phải hay không có thể nói nàng cũng không có gì đáng ngại? Nhưng tại sao đệ tử cấp dưới nói: lúc nàng trở về lại ở vào trạng thái hôn mê, là được đại trưởng lão ôm trở về?

- Không sai! Đại nhân quả thật ở vào trạng thái hôn mê, bất quá cũng không có gì đáng ngại, chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Diệp Tích Quân lại trầm mặc, trên mặt lộ vẻ khó nói.

Dương Khai đoán ý qua nét mặt, trong lòng vừa động, hí mắt nói: - Ta chỉ hỏi một câu, còn xin đại trưởng lão có sao nói vậy, có hai nói hai, không cần che giấu!

- Tông chủ cứ hỏi! Diệp Tích Quân ngẩng đầu, vén tóc rũ xuống bên tai.

- Vị ở bên trong lầu trúc kia, là Dương Viêm ta quen biết, hay là... đại nhân của đại trưởng lão?

- Hai người đều đúng! Diệp Tích Quân đáp, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ.

- Ta hiểu rồi! Dương Khai khẽ gật gật đầu: - Thì ra là thế! Thì ra Đại Đế tỉnh lại là chuyện như vậy... ta hiểu rồi!

Trước kia Dương Viêm đã nói, ngày Đế Uyển mở ra chính là thời điểm Đại Đế tỉnh lại. Lúc đó Dương Khai tuy rằng cũng có chút không hiểu, có chút hồ nghi, nhưng cũng không có hỏi rõ, hoặc là nói trong tiềm thức lo sợ quá trình hỏi thăm cụ thể, e sợ mình sẽ nhận được đáp án không phải là ý muốn của mình.

Hắn trong mơ hồ đã có suy đoán.

Ngày nay hiển nhiên suy đoán đó đã được xác nhận.

Một khi bản thể Đại Đế thức tỉnh, dĩ nhiên Dương Viêm là một phân thần không thể tồn tại, hai người đã hợp hai làm một, cho nên Diệp Tích Quân mới có câu trả lời như vậy.

- Tông chủ là người thông minh, hẳn hiểu rõ trước mắt là cục diện gì? Diệp Tích Quân bình thản nhìn hắn nói.

- Hiểu rõ! Hiện tại ta chỉ muốn biết, Dương Viêm như thế nào?

- Nàng chính là đại nhân, đại nhân cũng chính là nàng, cho nên nàng sẽ không có chuyện gì!

Dương Khai khẽ gật gật đầu. Sự việc dù sao cũng không có hỏng đến mức hắn không thể chấp nhận, kết quả như vậy tuy rằng không phải tốt nhất, cũng không phải xấu nhất.

Nghĩ tới đây, Dương Khai nhắm hai mắt, thả ra thần niệm dò xét bên trong tòa lầu trúc kia, muốn nhìn một chút tình huống cụ thể của Dương Viêm thời khắc này như thế nào, Diệp Tích Quân mấp máy miệng, cuối cùng cũng không có ngăn cản.

Thần niệm dễ dàng xuyên thủng vật cản ngoài lầu trúc, rất nhanh tìm được Dương Viêm trong một gian phòng ở lầu 3. Thời khắc này nàng đang lẳng lặng nằm trên giường trúc, không nhúc nhích, dường như chìm vào giấc ngủ say.

Bộ dáng không khác biệt chút nào với Dương Viêm trong ấn tượng của mình, nhưng khí chất kia thì hoàn toàn bất đồng.

Thần niệm quét qua, Dương Khai lại có cảm giác hoảng sợ hết hồn hết vía, dường như bản thân mình là một con kiến đang không biết sống chết theo dõi con cự long trong giấc ngủ mê!

Trong phút chốc, thần hồn của Dương Khai sợ run, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác nguy cơ vô hình.

Ngay sau đó, trong đầu truyền đến đau đớn như bị xé rách vậy, Dương Khai mở choàng mắt, thân mình không tự chủ bật lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

- Tông chủ không sao chứ?

Diệp Tích Quân biến sắc hỏi thăm.

- Không sao! Dương Khai phất tay áo nói, trên mặt còn đọng lại ý sợ hãi: đây là uy nghiêm của Đại Đế sao? Mặc dù là đang trong giấc ngủ sâu, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào xâm phạm. Dương Khai cuối cùng cũng tự mình lĩnh giáo một phen.

Nếu nàng ở trạng thái thanh tỉnh, như vậy sẽ uy phong bực nào?

Trong lúc nhất thời nỗi lòng Dương Khai phập phồng, trong mắt phát sáng, một lòng hướng tới.

Một hồi lâu, tâm tình mới bình phục lại, xoa huyệt Thái Dương hỏi: - Nàng có nói lúc nào mình sẽ tỉnh hay không?

- Đại nhân ngủ say thời gian quá dài rồi, ước chừng qua mấy vạn năm, cho nên thức tỉnh cũng là một quá trình khá dài. Chỉ sau khi thần hồn hoàn toàn dung hợp cùng thân thể mới có thể chân chính tỉnh lại, có khả năng chỉ cần chừng 20 năm, có khả năng trên 100 năm... thuộc hạ cũng không biết chính xác!

- Lâu như vậy ư? Dương Khai khẽ nhíu mày.

- Dạ! Diệp Tích Quân khẽ gật gật đầu: - Trước đó đại nhân đã dặn dò bảo thuộc hạ toàn lực phụ tá tông chủ, cho nên nếu tông chủ có điều gì phân phó cứ việc lên tiếng, thuộc hạ nhất định làm theo!

- Dương Viêm phân phó... Dương Khai trong lòng ấm áp, thầm nghĩ không trách được lần này gặp Diệp Tích Quân, bà ta mở miệng là thuộc hạ ngậm miệng là thuộc hạ. Trước kia bà ta cũng không có như vậy, thì ra là nguyên nhân này.

- Tạm thời không có gì cần đại trưởng lão làm, ngài cứ ở chỗ này chăm sóc tốt Dương Viêm đi!

- Dạ! Thuộc hạ nhất định không phụ giao phó, tông chủ đi thong thả! Diệp Tích Quân khẽ thi lễ.

Không ngờ bà lại hạ lệnh trục khách.

Dương Khai lời nói đến khóe miệng bị bà ta nói nghẹn xuống, gương mặt phẫn uất phẩy tay áo bỏ đi.

Không quản ra sao, giờ này xác định Dương Viêm không có gì nguy hiểm, tuy rằng là một lũ phân thần đã dung hợp cùng bản thể Đại Đế, nhưng ký ức cùng tình cảm của nàng có lẽ sẽ không bị lau đi, chỉ là hiện tại bị khối thân thể ngủ say này thừa kế.

Như vậy là đủ rồi.

Có lẽ bây giờ mình không có tư cách nói chuyện ngang hàng với Đại Đế, nhưng chung quy có một ngày, mình cũng có thể đứng ở trên độ cao của nàng kia, đến lúc đó là có thể tiếp tục chung sống bình hòa với Dương Viêm như trước rồi!

Trong lòng Dương Khai tự nhiên mà vậy dấy lên một phen hùng tâm tráng chí.

Lần nữa quay trở về tổng đà Lăng Tiêu Tông đã là một ngày sau, trong tông hết thảy như bình thường, nhưng thật ra Hoàng Quyên đến làm cho tâm tình của mấy người Vũ Y, Thường Khởi, Hách An đều mừng rỡ, mà tiểu quỷ Lâm Vận Nhi lại chiếm được toàn thể thành viên Lăng Tiêu Tông yêu thích.

Tiểu nha đầu đến đây làm cho trong tông nhiều thêm tiếng cười trẻ thơ, mà sau khi trải qua thời gian ngắn ngủi quen thuộc, Lâm Vận Nhi cũng lập tức thích địa phương non xanh nước biếc này, mỗi người ở nơi này đều đối xử rất tốt với cô bé, mỗi người đều chiếu cố cô bé như người thân, giúp cô bé Lâm Vận Nhi cảm nhận được một loại gia đình ấm áp đã lâu không có, lá gan cũng từ từ buông ra.

Thường xuyên nhìn thấy cô bé mặc quần áo mới đẹp, chạy nhảy, chạy tới chạy lui vui đùa trong tông.

Hoàng Quyên đuổi theo phía sau cô bé, mệt thở hồng hộc.

Thiên Nhất Cung, chỗ Dương Khai tu luyện.

Trong sương phòng, Dương Khai ngồi khoanh chân, nhắm mắt ngưng thần, giữ trạng thái này đã suốt nửa tháng. Lúc trước ở trong lầu trúc dùng thần niệm theo dõi Dương Viêm, vì đế uy vô hình kia uy hiếp, rung động rất nhiều cũng giữ lại một sơ hở ở trong tâm thần.

Loại sơ hở này lúc bình thường sẽ không phát tác, nhưng nếu như gặp phải địch nhân cường đại, thế tất sẽ ảnh hưởng đến Dương Khai phát huy.

Cho nên sau khi Dương Khai quay trở về tổng đà tông môn, chuyện cần làm thứ nhất là lau sạch chỗ sơ hở này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK