Xét thủ đoạn của Lệ Dung và Hàn Phi, lực lượng của Tiêu Giao Thần Giáo làm sao địch nổi? Còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì từng mạng người đã lần lượt về chầu Diêm Vương rồi.
Trước thế mạnh tuyệt đối, sự phản kháng của bọn chúng tỏ ra uổng công vô ích thấy rõ.
Trước khi chết, bọn chúng cũng có thể ít nhiều thể nghiệm được mấy tháng trở lại đây, tâm trạng của đệ tử ba tông môn Lăng Tiêu Các, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu khi bị lăng nhục.
Sự tuyệt vọng sống không được mà chết cũng chẳng xong đó che phủ tâm can, khiến bọn chúng hận không thể chết sớm hơn một chút.
Lúc này, Lệ Dung và Hàn Phi đang đứng trên một khoảng đất trống bên trong Lăng Tiêu Các, hiếu kỳ quan sát bốn phía, thầm nghĩ, chốn này chính là nơi Chúa thượng lớn lên sao?
Cũng không phát hiện ra có điểm gì thần diệu, vậy mà lại tạo ra được một con người thần diệu như Chúa thượng, thật là kỳ quái.
Không phải tất cả đệ tử Lăng Tiêu Các đều bị áp giải đến thông đạo hư không đó, trong tông môn còn lưu lại một bộ phận lớn. Sau khi Lệ Dung và Hàn Phi như thiên binh thần tướng, dùng thủ đoạn Lôi Đình diệt trừ lực lượng của Tiêu Giao Thần Giáo, đám đệ tử này đều nhao nhao tò mò nhìn họ, không biết vì sao họ lại cứu mình, còn giúp tất cả sư huynh đệ hóa giải phong ấn trong cơ thể.
Cổng chính mở ra, một đoàn người trùng trùng điệp điệp lao vào. Đợi sau khi trông rõ tướng mạo của những người cầm đầu, đám đệ tử trấn giữ ở Lăng Tiêu Các lập tức hưng phấn kêu lớn: - Là chưởng môn và các vị trưởng lão!
- Bọn họ quay về rồi.
- Ồ, người bên cạnh chưởng môn đó chẳng phải chính là sư đệ Dương Khai?
- Thật sự là sư đệ Dương Khai!
- ...
Tiếng kêu la truyền đi, các đệ tử Lăng Tiêu Các đang ẩn mình trong chỗ tối liền xông ra từ bốn phương tám hướng, khóc lóc thống thiết ào về phía trước.
Tô Mộc phải trấn an một phen, mới ổn định lại tâm trạng kích động của phần đông huynh đệ tỉ muội.
- Lần này tỷ phu... À, Dương sư huynh đã trở lại, về sau chúng ta không cần sợ đám súc sinh ấy nữa rồi, ngày khác chúng ta còn phải tiến đến Trung Đô, đuổi hết toàn bộ chúng nó!
- Đuổi hết toàn bộ! Tiếng la hét rung trời, đám đông đệ tử lũ lượt hưởng ứng lời hiệu triệu của Tô Mộc.
Trong đám người hào hứng sục sôi, có một người thần sắc biến ảo, lặng lẽ chuồn ra phía sau, núp trong chỗ tối, có vẻ như đang chuẩn bị lén lút rời đi.
Ánh mắt Tô Mộc bỗng liếc sang phía đó, nghiêm giọng quát: - Giải sư huynh, huynh định đi đâu?
Tiếng la hét của đám đông đệ tử Lăng Tiêu Các ngưng lại, nhìn theo hướng nhìn của Tô Mộc, vừa lúc trông thấy Giải Hồng Trần luống cuống đứng nguyên tại chỗ.
Vô vàn ánh mắt khinh bỉ phỉ nhổ ném vào Giải Hồng Trần, khiến vẻ mặt y lúng túng khó chịu, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Mấy vị trưởng lão của Lăng Tiêu Các cũng thở dài lắc đầu không ngừng, lộ ra nét mặt thất vọng cùng cực.
- Giải sư huynh? Dương Khai nhíu mày, cũng nhìn về phía Giải Hồng Trần.
Vị sư huynh này hồi đó là đệ nhị cao thủ trong lớp hậu bối của tông môn. Ngoài Tô Nhan ra, y là lợi hại nhất, cũng từng không ít lần nảy sinh mâu thuẫn với Dương Khai.
Có điều, Dương Khai ngày càng trở nên mạnh hơn, thì cũng không còn để tâm đến con người này nữa.
Nhưng lúc này, vừa nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của trưởng bối và các vị sư huynh đệ trong tông môn, Dương Khai cũng lờ mờ hiểu ra vì sao y lại khiến nhiều người tức giận như vậy.
Nhiều năm không gặp, Giải Hồng Trần đã lên đến tu vi Thần Du Cảnh lục tầng, không phải thấp, cũng không phải quá cao.
- Giải sư huynh! Tô Mộc khinh khỉnh cười nhạt, bước từng bước từng về phía y, nghiến răng nghiến lợi nói: - Mấy tháng qua may mắn được sư huynh nhiều lần chiếu cố, các huynh đệ tỷ muội trong Các của ta vô cùng cảm kích
- Tô sư đệ, có gì bình tĩnh nói... Giải Hồng Trần từng bước từng bước lùi lại phía sau, cảm nhận được sát khi dâng trào ở Tô Mộc cùng với nét mặt bất thiện, thể xác và tinh thần y đều lạnh toát, giống như cái chết đang vẫy tay với mình.
- Loại người như ngươi cũng xứng gọi ta là sư đệ? Tô Mộc nghiêm giọng quát một tiếng.
- Chưởng môn! Hai chân Giải Hồng Trần mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, khẩn cầu: - Sư huynh làm như vậy cũng là do tình thế bất đắc dĩ, ta đầu hàng đám tặc tử đó, chẳng qua là để giả vờ cho địch tưởng mình yếu nhược, rồi tìm thử xem có cơ hội nào có thể giải cứu mọi người. Sư huynh cũng phải nhẫn nhục khổ cực lắm.
- Nhẫn nhục khổ cực? Tô Mộc đột nhiên cười vang. - Tại sao ta lại thấy sư huynh giống như con chó nghe theo lệnh của đám tặc tử đó, khai ra tất cả các thông tin cơ mật trong tông môn của ta. Thế thôi thì cũng cho qua, nhưng ngươi lại còn dám hành hạ một vị sư đệ đến chết để tỏ rõ lòng trung thành, Tôn Hoàn sư đệ chẳng phải chết trên tay ngươi sao? Đừng hòng chối bay chối biến, trong những người ở đây, có rất nhiều người tận mắt trông thấy.
- Ta... Giải Hồng Trần nghẹn họng không nói được tiếng nào, phát hiện ra sự đoạn tuyệt và sát khí của Tô Mộc thì trong lòng hoảng hốt, vội vã ném ánh mắt về phía các vị trưởng lão, ngã quỵ trên đất, khóc lóc cầu xin: - Các vị trưởng lão, đệ tử biết sai rồi, tha cho đệ tử một mạng đi.
Ánh mắt bốn vị trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn. Ngụy Tích Đồng quát khẽ: - Tha ngươi một mạng? Ta hận không thể băm ngươi thành muôn vạn mảnh, Giải Hồng Trần, ngươi khiến cho lão phu quá thất vọng. Thế mà năm đó lão phu xem ngươi là hy vọng trong tông môn để bồi dưỡng, nhưng lại không ngờ ngươi lòng lang dạ sói như vậy. Lão phu quả thật đã bị mù rồi.
Ba vị trưởng lão khác đều tỏ thái độ giết đi cho rảnh nợ.
Xét từ một ý nghĩa nào đó, kẻ trước mắt này còn đáng hận, đáng giết hơn đám địch nhân đến xâm lăng kia!
- Dương huynh đệ, Dương huynh đệ... Giải Hồng Trần thấy mấy vị trưởng lão không nói đỡ cho mình, lại ném ánh mắt về phía Dương Khai: - Ta biết đệ có thể diện lớn nhất, đệ cứu ta một mạng, Giải Hồng Trần ta về sau thề làm trâu làm ngựa, nhất định báo đáp ân này.
Thần sắc Dương Khai hờ hững, thản nhiên nói: - Giải sư huynh... Ngươi nói nhiều quá.
Giải Hồng Trần liền sững sờ.
- Tô Mộc nhận mệnh của Thái chưởng môn, chấp chưởng Lăng Tiêu Các, lúc tông môn gặp nguy khốn, đệ tử Giải Hồng Trần vì dục vọng cá nhân, hành hạ sư đệ đồng môn đến chết, tham sống sợ chết, nhận giặc làm cha, tội này đáng giết. Hôm nay bổn chưởng môn thanh lý môn hộ tại đây, mong các vị sư huynh đệ lấy đó làm gương, ngày sau siêng năng khổ luyện, chấn hưng uy danh Lăng Tiêu Các ta! Tô Mộc lớn tiếng quát, từ từ đưa một cánh tay lên, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn xuống Giải Hồng Trần, chân nguyên tuôn trào trong nắm tay đó hình thành một luồng gió lốc ghê người.
Bàn tay dần dần phóng to trước mắt Giải Hồng Trần, gió lốc cuồng bạo nuốt chửng lấy y.
Tất cả các đệ tử Lăng Tiêu Các đang vây quanh không những không có chút cảm thông thương tiếc nào, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt thống khoái cực điểm.
Cuồng phong quét qua, Giải Hồng Trần ngã xuống mềm nhũn, hai mắt đục ngầu, cơ thể tan nát thành vũng máu, nổ tan xác.
- Chúa thượng, vị sư đệ này cũng có chút phong thái của chưởng môn đấy. Lệ Dung đứng một bên hé miệng khẽ cười, nhìn Tô Mộc hơi bất ngờ.
Tô Mộc xem chừng không lớn tuổi, còn nhỏ hơn Dương Khai một chút, vậy mà hôm nay cũng đã có chút phong độ của người đứng đầu một tông phái rồi.
Dương Khai cũng khẽ gậtđầu.
- Tô chưởng môn, ngài sắp xếp cho đệ tử hai tông môn chúng tôi một chút. Hồ Man và Tiêu Nhược Hoàn cùng bước tới, nói với Tô Mộc.
Tô Mộc gật đầu, bảo mấy vị sư đệ xử lý thi thể của Giải Hồng Trần trước, rồi vội vã thương nghị cùng các vị trưởng lão, chuẩn bị thu xếp cho đệ tử của hai tông môn kia.
Tất cả mọi người đều bắt đầu bận bịu, chỉ một mình Dương Khai đi lại trong Lăng Tiêu Các.
Lăng Tiêu Các từng bị hủy một lần, lần đó là do đại tiểu thư của Thu gia, Thu Ức Mộng mang theo cao thủ tìm đến, sau khi cùng với sư công và mấy vị trưởng lão đại chiến một trận, đã phóng hỏa thiêu cháy tông môn.
Lăng Tiêu Các của hiện nay là được xây dựng lại.
Có điều kết cấu vẫn giống y như trước đây.
Dương Khai đi đến căn nhà gỗ mà mình ở lúc trước.
Căn nhà này chất chứa rất nhiều ký ức của hắn, khi hắn còn yếu không có trợ lực, hắn đã ở tại đây.
Còn nhớ hồi đó là đệ tử thí luyện của Lăng Tiêu Các, một ngày ba bữa ăn không no, vất vả sống qua ngày.
Trong căn nhà nhỏ này, Dương Khai đã có được Vô Tự Hắc Thư, từ đó cuộc đời hắn đã có những thay đổi đáng kể.
Căn nhà được sửa chữa lại như mới, bàn ghế bên trong vẫn giống như năm ấy khi Dương Khai rời đi, chỉ là lâu rồi chẳng có người ở, bề mặt đều phủ một lớp bụi rất dày.
Ngồi ở bên giường, Dương Khai nhớ lại buổi tối đêm hôm ấy, lúc mình ra ngoài trở về nhà, tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường ngủ say trên giường, ánh trăng chiếu rọi xuống, Dương Khai ngỡ ngàng tưởng là thiên nhân.
Cũng bắt đầu từ khoảnh khắc đó, trong lòng hắn đã lưu lại một bóng dáng hoa lệ.
Mỗi lần hồi tưởng lại, trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đó là ấn tượng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Ngồi một hồi trong nhà, Dương Khai lại đi đến tiểu các lâu của Tô Nhan.
Ngay tại các lâu này, Dương Khai đã vô tình nhìn thấy cảnh Tô Nhan thay y phục, bóng lưng của những đường cong câu hồn đoạt phách khiến hắn không cách nào quên được.
Lần đó, Tô Nhan nổi trận lôi đình, dụng băng hàn đóng băng cả người Dương Khai. Phải tới vài ngày sau Dương Khai mới gỡ bỏ được phong tỏa, cũng nhân đó mà hiểu được sự thần kỳ của võ kỹ Bất Khuất Chi Ngạo.
Hạ Ngưng Thường, Tô Nhan, hai nữ tử quan trọng nhất trong đời hắn, đều gặp gỡ, quen biết, thấu hiểu ngay tại nơi đây.
Mấy phần tim đập, mấy phần rối như tơ vò.
Lăng Tiêu Các, gửi gắm quá nhiều hoài niệm và tình cảm của Dương Khai.
Hắn bước đi trên đường, giống như rất nhiều năm trước khi còn là đệ tử của Lăng Tiêu Các, con đường quen thuộc mà bản thân đã từng bước qua, nhớ về tất cả mọi chuyện của năm xưa.
Cống Hiến Đường vẫn là Cống Hiến Đường đó, Dương Khai tưởng như vẫn còn trông thấy Mộng chưởng quầy khoanh hai tay, híp mắt mê mải ngắm nhìn vóc dáng mỹ miều của các nữ đệ tử đi qua đi lại, soi mói những bộ ngực căng đầy và những cặp mông cong vểnh.
Võ Kỹ Các cũng vẫn là Võ Kỹ Các đó, bên trong gìn giữ rất nhiều những bí mật không thể lưu truyền của Lăng Tiêu Các.
Tuy nhiên những thứ này đối với Dương Khai hiện giờ đã chẳng còn chút giá trị.
Hắn lại đi đến Khốn Long giản, cạnh Khốn Long giản, cuồng phong gào thét, đáy khe vô tận, sâu khôn lường.
Mấy cây ăn quả đứng sừng sững tại đó, lung lay đón gió, đây là mấy cây ăn quả Dương Khai trồng năm ấy. Lúc đó chúng mới cao tới đầu người, thế nhưng bây giờ đều đã cành lá um tùm, có thể làm bóng râm mát mẻ rồi.
Chợt tung người lên, hắn để mặc cho mình rơi xuống Khốn Long giản.
Đi được nửa đường, hắn lộn một vòng, nhảy vào động phủ mà năm đó hắn vất vả đào nên.
Trong động phủ có đặt một số bồn cảnh do Hạ Ngưng Thường mang tới, không còn quỷ khí tà ác từ dưới khe trào ra nữa, chỗ này đã có rất nhiều cây mây lục sắc leo lên.
Bên cạnh động khẩu thầm chí còn có mấy đóa hoa đẹp nở rộ.
Trong động còn phảng phất lưu lại mùi hương của Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường.
Động phủ này vốn là bí mật của ba người, đã mấy lần, lúc Dương Khai và Tô Nhan đang thân mật, tiểu sư tỷ còn ngủ say bên giường đá đó.
Dương Khai nhắm mắt khoanh chân ngồi ngoài cửa động, tâm thần rộng mở. Sau khi đã đi, đã ngắm nhìn, đã hồi tưởng, hắn bỗng nhiên cảm thấy linh hồn hình như được thăng hoa, cảm giác khó nói này khiến hắn vô cùng thư sướng.
Một âm thanh bộc phát vù vù vang lên, toàn thân huyết nhục của Dương Khai nhu động, chân nguyên chảy trong cơ thể như nước sông vỡ đ