Trong một góc rừng, rất nhiều võ giả ẩn nấp ở chỗ này, không dám thở mạnh. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây, soi rõ sắc mặt thay đổi khác thường của bọn Trương Ngạo, lúc sáng lúc tối.
Bị yêu tộc đánh cho đại bại, chạy bán sống bán chết, đến hôm nay đã mười ngày trôi qua rồi.
Mười ngày này, mỗi lần Trương Ngạo nhớ lại cảnh tượng ngày đó, lòng tràn đầy bất cam, vốn tưởng rằng có thể bắt được tiểu tử kia, ép hắn phun ra truyền thừa của Cửu Thiên Thánh Địa, không ngờ đúng vào thời khắc mấu chốt, Yêu tộc lại nhúng tay vào như vậy.
Đại tôn Yêu tộc mang đến hơn mười vị cường nhân, đánh cho bọn chúng chạy trối chết.
Đến tận hôm nay, các thế lực tề tựu bên phe Trương Ngạo sớm đã phân tán từ lâu, chỉ còn lại có Phá Huyền Phủ, Chiến Hồn Điện cùng U Minh tông mà thôi.
Với lực lượng như vậy, ngay cả Cửu Thiên Thánh Địa còn không nhăm nhe được, chớ đừng nói đến chuyện đi tìm Yêu tộc báo thù rửa hận.
Hơn nữa, tam thế lực này cũng tổn thất nghiêm trọng, số lượng cao thủ còn lại không nhiều lắm.
Rút quân như vậy rõ ràng là chọn lựa tốt nhất, nhưng Trương Ngạo lại nuốt không trôi cơn tức này, liên thủ nhiều thế lực như vậy cũng không thể tiêu diệt Cửu Thiên Thánh Địa, Trương Ngạo như đã nhìn thấy cảnh tượng tin tức truyền ra, Phá Huyền Phủ của lão trở thành trò cười cho thiên hạ.
Khí huyết quay cuồng trong lồng ngực, sắc mặt Trương Ngạo hằn rõ sự hung ác nham hiểm.
- Tên tiểu tử hèn hạ này, dám to gan cấu kết yêu tà, thật đáng hận! Trương Ngạo ghì giọng gầm lên, hai con ngươi đỏ ngầu nhìn về hướng Cửu Thiên Thánh Địa, không cam lòng nhưng lại lực bất tòng tâm.
Tào Quản vẻ mặt tức giận, thấp giọng nói: - Hắn dám phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, tin tức truyền ra, ta muốn hắn về sau cũng phải khó sống ở đại lục này.
Vu Kiếp cười hề hề: - Cửu Thiên Thánh Địa đúng là thú vị, dám liên thủ với Yêu tộc, quả thật rất bất ngờ.
- Chưa chắc đó là chủ ý của bọn người Từ Hối, ta quen biết Từ Hối mấy chục năm, về tính tình của lão, coi như có hiểu đôi chút. Lão không có khả năng làm chuyện này, có lẽ tất cả là do tiểu tử đó bày ra. Trương Ngạo hừ lạnh nói. - Hiện tại việc quan trọng nhất chính là làm thế nào để bắt hắn từ tay Yêu tộc.
- Đúng vậy, việc này thì hơi khó. Tào Quản cau mày.
- Các ngươi còn chưa từ bỏ ý định à! Vu Kiếp kinh ngạc nhìn họ, lắc đầu: - Hắn có Đại tôn Yêu tộc che chở, các ngươi có bản lĩnh gì mà đòi bắt hắn?
- Hắn có thể cả đời không chịu ra chắc? Không bắt được tiểu tử đó, ta thề không thôi tay. Trương Ngạo mặt dữ dằn.
- Ta cũng có ý này, thế nào? Vu huynh nhận thù lao của bọn ta, bây giờ lại còn muốn nửa đường bỏ cuộc ư? Vừa nói, Trương Ngạo vừa lạnh lùng nhìn qua Vu Kiếp.
Vu Kiếp vội vàng giơ tay: - Trước giờ nhận tiền của người, thay người trừ họa là tôn chỉ của U Minh tông ta, ta đã nhận của các ngươi, thì tất sẽ giúp các ngươi đến cùng.
- Thế thì tốt. Trương Ngạo gật đầu hài lòng.
Trong lúc ba người nói chuyện, một tên võ giả vừa đến Cửu Phong do thám hối hả trở về, cung kính bẩm báo: - Cửu Phong đã bị Yêu tộc chiếm cứ, không nhìn thấy môt đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa nào ở đó cả, chỉ có vài yêu thú cùng cường nhân Yêu tộc hoạt động ở bên trong. Bọn chúng đang bận rộn làm gì đó, hình như là định khai thác mạch khoáng tinh thạch!
Nghe vậy, da mặt Trương Ngạo cùng Tào Quản liền co lại, tiếc đắng ruột.
Nếu không phải lần này Yêu tộc nhúng tay vào, thì nay mạch khoáng giàu có đó đã là của mình rồi.
- Ngươi khẳng định là không nhìn thấy môt tên đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa nào? Trương Ngạo nhíu mày hỏi, tin tức này khiến lão rất để tâm, trận đại chiến trước đó không thấy ai cả, còn có thể giải thích là bọn họ tránh đi, bây giờ cũng không thấy đâu, vậy thì đáng phải để suy nghĩ rồi đây.
- Vâng, thuộc hạ cùng mấy chục người nữa theo dõi ở bên ngoài một ngày một đêm, quả thực không phát hiện ra bất kỳ một đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa nào.
- Mấy nghìn đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa, không có lý nào lại đột nhiên biến mất cả. Tào Quản tỏ ra khó hiểu, trầm ngâm nói: - Trương huynh, không lẽ là Yêu tộc đã...
Trương Ngạo nghe vậy, thần sắc phấn chấn, cười quái dị nói: - Co thể lắm, Yêu tộc cũng không phải dễ tính, nói không chừng tiểu tử đó cấu kết yêu tà không thành, bị bọn chúng làm gì rồi. Đúng là ngu ngốc, gậy ông đập lưng ông!
- Đáng đời tiểu tử đó! Tào Quản cũng phấn chấn, thoắt cái lại vui vẻ. - Có điều nếu đúng là vậy, thì hiện tại tiểu tử đó nhất định đang nằm trong tay Đại tôn Yêu tộc, chúng ta làm sao có thể bắt được hắn?
Trương Ngạo chau mày, bắt đầu trầm tư, nghĩ mãi cũng không có tìm ra cách nào được, thoáng chốc lại rơi vào im lặng.
...
Trong cung điện rộng lớn, Dương Khai ngồi đối diện với Đại tôn Yêu tộc, khắc một bức linh trận đồ tinh xảo ở giữa hai người.
Dương Khai cố kiên nhẫn giảng giải cho Đại Tôn.
Vốn hắn đã khắc mấy linh trận đồ có liên quan đến Hóa Sinh Trì đó vào bên trong ngọc thạch rồi, nhưng ai ngờ Đại tôn xem xong lại có vẻ không hiểu gì, buộc Dương Khai phải đích thân giảng giải mới được.
Cũng may tên này cũng tiếp thu nhanh, tuy trước kia chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này, nhưng sau mươi ngay dốc lòng dạy bảo của Dương Khai, cuối cùng y cũng có thể nắm chặt những điểm mấu chốt của mấy linh trận đồ đó.
Còn lại chỉ cần để cho chính y từ từ lĩnh ngộ là được, đến lúc đó nếu Yêu tộc biến hình mà có vấn đề gì, y cũng có thể tự xử lý, không cần n nhờ đến Dương Khai nữa.
Sau khi Dương Khai giảng giải xong, Đại tôn mơi khẽ thở ra một hơi, trên mặt dấu giếm vẻ chấn động, lẩm bẩm nói: - Linh trận đồ ngầm chứa thiên đạo chí lý, có ích vô cùng với tu luyện võ đạo, ai dạy ngươi những điều vậy?
- Không thể trả lời! Dương Khai cười hề hề.
- Thôi vậy, không phải ta muốn thăm dò bí mật của ngươi đâu, chỉ là những linh trận đồ này ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu và bí ẩn, với tu vi và nhãn lực của ngươi hiện giờ có lẽ là không nhìn ra được. Tuy trình độ về linh trận đồ thì ta không bằng ngươi, nhưng con mắt nhìn xa trông rộng của ta mạnh hơn ngươi nhiều. Tiểu tử, hãy quý trọng và tìm hiểu kỹ những linh trận đồ này, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện, năng lượng ẩn giấu trong này lớn hơn ngươi nghĩ rất nhiều.
Dương Khai nhíu mày đăm chiêu.
- Hồi trước nghe ngươi nói, ngươi là một luyện đan sư? Đại tôn bỗng nhiên lại dò hỏi.
- Ừ. Dương Khai gật đầu.
- Nếu là luyện đan sư, vậy ở lại luyện đan cho tộc ta được không? Ta cảm thấy trình độ luyện đan của ngươi không tồi, tộc của ta những năm qua đã thu thập được rất nhiều nguyên liệu quý giá, đó là những thứ mà loài người vĩnh viễn không thể tìm được.
- Miên đi. Dương Khai vươn người đứng dậy. - Ta không có hứng.
- Đừng nói vậy chứ, bất cứ việc gì cũng đều dễ thương lượng, nói nghe xem, ngươi muốn đãi ngộ thế nào, ta có thể đồng ý cho ngươi. Đại tôn cười khà khà.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu: - Hảo ý của Đại tôn ta xin nhận, ta còn có việc khác muốn làm, không nán lại đây quá lâu, đúng rồi, Ánh Nguyệt đầm mà ta từng nói với ngươi ấy, ngươi phải giúp ta trông coi thật kỹ, sau này sẽ có người tới điều tra.
- Ngươi muốn đi? Đại tôn nhíu nhíu mày.
- Nếu không đi, ta sợ sẽ đi không được nữa. Dương Khai nhìn xoáy vào mắt Đại tôn, không chút sợ hãi.
Đại tôn mỉm cười, trầm ngâm một lát, lúc này mới gật đầu nói: - Đi đi, hẹn ngày tái ngộ.
- Đại tôn bảo trọng, có thể không đến vài năm nữa, ta sẽ đến lấy lại Cửu Phong, cho nên các ngươi cứ tận dụng khoảng thời gian này mà khai thác tài nguyên Cửu Phong đi.
Nói xong, cũng không đợi Đại tôn trả lời, bóng hắn nhoáng một cái, rồi biến mất khỏi cung điện.
Đợi khi Dương Khai đi rồi, gương mặt Đại tôn mơi chuyển sang nghiêm nghị, y bật cười một tiếng: - Vài năm? Tiểu tử cũng quá xem thường người khác rồi đấy.
Y đã gióng trống khua chiên dẫn tộc nhân từ Thú Hải Mật Lâm để đến đây, mạo hiểm kết oán với loài người, giup Dương Khai giải quyết mối nguy trước mắt, sao có thể chỉ chiếm cứ Cửu Phong trong vài năm?
- Đại tôn, cứ để cho hắn đi vậy sao? Thái Điệp thình lình hiện thân, cau mày nói: - Hắn nắm giữ bí mật của Hóa Sinh Trì.
- Nhưng hắn có ơn với Yêu tộc ta. Thần sắc Đại tôn đầy phức tạp. - Ta biết rõ ngươi đang lo sợ điều gì, nhưng tiểu tử này thì có thể tin tưởng được, hắn sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật Hóa Sinh Trì đâu. Yêu tộc ta cũng không thể làm chuyện lấy oán trả ơn như loài người được. Thái Điệp, ngươi cũng đừng có nảy ý định gì trái lý, ta biết ngươi muốn giam lỏng hắn, hãy dẹp bỏ suy nghĩ hèn hạ này đi.
- Vâng.
Thái Điệp cung kính đáp lời, lạnh lùng liếc về hướng Dương Khai biến mất, bỗng nhiên khẽ bật cười: - Có điều hắn cũng thật ngang ngược, trước thì tự bảo hai mươi, ba mươi năm nữa là có thể đuổi kịp Đại Tôn, giờ lại còn nói chẳng mấy năm nữa sẽ đòi lại Cửu Phong, thật không biết hắn nghĩ thế nào nữa.
- Tuổi trẻ ngông cuồng... Đại Tôn khẽ hừ. - Nhưng... ta cứ có cảm giác lời hắn nói sẽ trở thành sự thực, tiểu tử này có chút cổ quái, thế nên ta mơi không muốn động đến hắn, chính là để xem xem rốt cuộc hắn có làm được như những gì mình nói hay không.
- Thì ra là thế. Thái Điệp vỡ lẽ.
- Ngươi nên cười nhiều hơn, ngươi cười trông đẹp hơn nghiêm mặt nhiều. Đại tôn bỗng nhiên nói vậy.
Thái Điệp liền đỏ mặt, trợn mắt nhìn Đại tôn một cái: - Đại tôn sao lại nói giống hệt Cuồng Sư vậy ạ?
- Ha ha, xinh đẹp thì phải phô bày nhiều ra mới phải, che giấu làm gì? Cũng giống như làm người vậy, cái cần thiết chính là bản tính, sống là chính mình mà. Về điểm này, ta thực sự rất thích tiểu tử đó, có điều tính hắn hơi vô pháp vô thiên, sớm muộn gì cũng phải ngậm trái đắng! Nói xong, Đại Tôn tỏ ra hả hê, như thể thấy được cảnh tượng Dương Khai chịu thiệt vì cái tính đó vậy.
Thái Điệp bất giác nhoẻn miệng cười, nàng chưa bao giờ biết Đại tôn cũng có một khía cạnh như vậy.
Ở bên ngoài Cửu Phong, Dương Khai nghiêm mặt suy nghĩ.
Hợp tác với Yêu tộc, chẳng khác nào đòi ăn gan trời, chỉ một chút sơ sẩy sẽ dẫn đến vạn kiếp bất phục.
Mặc dù thái độ của Đại tôn hắn không tệ, nhưng cùng kết giao với cường nhân này, Dương Khai cũng không thể không đề cao cảnh giác hơn.
Dù sao cũng chẳng ai biết sau này y có trở mặt với mình hay không.
Chênh lệch về công lực vẫn còn quá xa.
Đại tôn Yêu tộc có thể kết giao với cựu Thánh chủ, đó là bởi vì hai bên đứng trên cùng một bậc cao, sức mạnh tương đương, mới có thể kết tình bằng hữu. Còn hắn, mặc dù là người kế thừa cựu Thánh chủ, nhưng cũng chỉ là võ giả Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh mà thôi, trong mắt Đại tôn, hắn chẳng là gì cả.
Thần niệm lặng lẽ thả ra, xác định không có ai ở phía sau mình, Dương Khai mơi yên tâm.
Hắn dám khẳng định, nếu hắn còn ở lại Thánh địa thêm một thời gian, e là sẽ không đi đâu được nữa, chắc chắn Đại tôn sẽ ép hắn ở lại để luyện đan cho y.