Hơn nữa, lúc Dương Khai bị cổ năng lượng tà ác trong cơ thể ảnh hưởng, Dương Chiếu rất khó để thể hiện tâm ý của mình, có thể thích đáng xử lý cục diện trước mắt.
Y cũng bị ảnh hưởng rồi.
Đều là con cháu Dương gia, y lại là lão Nhị trong thế hệ trẻ, giờ phút này biết thành tựu của bản thân đã cách quá xa so với Dương Khai, trong lòng không khỏi sinh ra cảm xúc ghen tị. Loại cảm xúc tiêu cực này bị phóng đại, tròng mắt Dương Chiếu đã có chút ửng đỏ.
-Nhị công tử, không nên ngừng lại, say này tất sẽ chịu nạn!
Hướng Sở quát to, ý muốn rèn sắt khi còn nóng.
Dương Chiếu rốt cục cũng quyết định, gật đầu thật mạnh, phất tay về phía bầu trời, quát lên:
-Bằng bất cứ giá nào, ngăn hắn lại!
Hai vị huyết thị của Dương Chiếu ở bên cạnh nghe vậy thì giật mình, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
Chính như lời một người trong đó đã nói lúc trước, mọi người trong Huyết Thị Đường đều kính nể cảm kích Dương Khai. Nhưng giờ phút này, Dương Chiếu lại bảo bọn họ ngăn cản Dương Khai thăng tiến, bọn họ lập tức có chút không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bây giờ là thời điểm khá mấu chốt. Trong quá trình tấn thăng nếu bị người khác quấy nhiễu khiến hắn thất bại, thì có khả năng rất lớn người chết đạo tiêu, hồn bay phách lạc. Cho dù không xảy ra kết quả ác liệt như vậy, thì thành tựu của bản thân cũng có thể mãi mãi sẽ dừng lại ở Chân Nguyên Cảnh cửu tầng.
Hai vị huyết thị làm sao nhẫn tâm hạ độc thủ được cơ chứ?
Trong lòng không khỏi có chút phản cảm. Nhưng Dương Chiếu nói cho cùng vẫn là chủ nhà của họ, bọn họ đi theo công tử, nghe được mệnh lệnh thì phải thực thi.
-Coi như lão phu không tồn tại sao?
Địa Ma cười khặc khặc đầy quái dị. Ở bên cạnh xem cuộc vui nãy giờ, huyết mạch của Địa Ma đã sớm sôi trào, đằng đằng sát khí, giờ phút này gã thấy Dương Chiếu không để ý hậu quả mà truyền ra mệnh lệnh như vậy, thì quát một tiếng, cùng với Đường Vũ Tiên cản hai người vị huyết thị.
-Dương Chiếu ngươi phát rồ rồi!
Thu Ức Mộng cũng nổi giận, khẽ quát một tiếng, dẫn tất cả mọi người trong quý phủ bay lên trời cao, vây quanh Dương Khai, thề sẽ thủ hộ an nguy cho hắn.
-Ai dám cản ta, người đó chết!
Thần sắc Dương Chiếu dữ tợn nhìn đám võ giả trong quý phủ của mình phát ra mệnh lệnh, sau khi tà ác trong lòng bị phóng đại, Dương Chiếu đã không từ thủ đoạn nào nữa rồi.
Phía sau đám người, Hướng Sở thấp giọng nhe răng cười âm độc nhìn về phía bầu trời dường như không thể nhúc nhích, chỉ có thể cảm nhận năng lượng thiên địa tẩy lễ của Dương Khai, trên mặt hiện ra vẻ khoái ý.
Dương Khai mặt lạnh như băng liếc mắt nhìn y một cái, thản nhiên nói:
-Nam Sênh chết rồi, ngươi hôm nay cũng chạy không được đâu!
Nghe vậy, Hướng Sở không khỏi lui về phía sau mấy bước, rồi chợt ổn định bước chân, vẻ mặt dữ tợn quát:
-Dương Khai, ngươi muốn làm ta sợ ngươi, trước mắt hãy vượt qua cửa ải khó khăn rồi nói sau!
Hai bên võ giả đã đánh nhau, hai người Địa Ma và Đường Vũ Tiên liên kết, chẳng những ngăn cản được hai vị huyết thị đi theo Dương Chiếu, mà còn kềm chế hơn mười vị cao thủ Thần Du Cảnh trong phủ của y.
Đám người Thu Ức Mộng tuy nhân số ít, nhưng vây quanh bên người Dương Khai cùng nhau trông coi, tạm thời cũng không đến nỗi bị địch nhân đột phá phòng ngự. Quang hoa của các loại bí bảo vũ kỹ nở rộ, chiếu sáng Chiến Thành vốn đang âm u.
Năng lượng cuồng bạo thỏa sức bùng nổ, trong nháy mắt công thủ chiến đã khai hỏa!
Trong trà lâu kia, Dương Uy có chút đau lòng lắc lắc đầu:
-Lão Nhị làm quá mức rồi.
Liễu Khinh Diêu cũng nhẹ nhàng gật đầu. Tuy nói đoạt đích chi chiến có thể không từ thủ đoạn, nhưng lúc này là thời khắc khẩn yếu nhất của Dương Khai, nếu thật sự có điều gì bất ngờ xảy ra, đây chính là sự tình ảnh hưởng cả đời.
Khi nói chuyện, Dương Uy chậm rãi đứng lên xóa bỏ ngụy trang của mình, lộ ra diện mạo như cũ.
-Đại thiếu gia muốn xuất thủ sao?
Liễu Khinh Diêu lay động cặp mắt liếc nhìn y, thản nhiên hỏi một tiếng.
-Ừ.
Dương Uy gật đầu rồi vuốt cằm,
- Lấy thân phận của Đại thiếu gia của Dương gia để ra tay!
Nói xong thân hình nhoáng lên một cái, mang theo huyết thị bên cạnh mình phóng đi vào trong chiến trường.
Liễu Khinh Diêu sửng sốt rồi bỗng nhiên mỉm cười:
- Đại thiếu gia quả nhiên là chân quân tử!
Dương Uy nói là mình lấy thân phận Đại thiếu gia của Dương gia để ra tay, chứ không phải là lấy thân phận công tử trong đoạt đích chi chiến để ra tay. Điều này cũng có nghĩa là lần này y hành động chỉ đại biểu chính y.
Y hoàn toàn có thể điều động binh mã của quý phủ, nhân cơ hội đánh lén Dương Khai phủ hoặc là liên kết võ giả của Dương Khai phủ tấn công Dương Chiếu.
Nhưng y cũng không có làm như vậy, hiển nhiên không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để vụ lợi, khiến cho Liễu Khinh Diêu phải khen ngợi.
Một lát sau, Dương Uy đã đến bên cạnh Dương Khai, đợi y hiện thân ở chỗ này, Thu Ức Mộng lập tức cảnh giác vạn phần, quát lên:
-Đại thiếu gia đã tới rồi sao?
Dương Uy nhìn ra tâm tư ngờ vực vô căn cứ và kiêng kị của nàng, cũng không trả lời, chỉ có điều vị huyết thị đang theo bên cạnh thản nhiên gật đầu. Tên này cũng có tu vi Thần Du cảnh bát tầng, y lặng lẽ cúi người lao xuống, tiến vào chiến trường đang hỗn loạn.
Sắc mặt Thu Ứcc Mộng không khỏi ngập ngừng, ửng đỏ nói:
-Đa tạ Đại thiếu gia xuất thủ tương trợ!
Dương Uy thản nhiên gật đầu, cũng không có ý tứ kể công.
Cảnh tượng này Dương Khai cũng thấy được, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nhìn thoáng đại ca gật gật đầu, huynh đệ hai người liếc nhau, hết thảy mọi chuyện đều không cần nói lời nào.
Phía dưới, Hướng Sở luôn luôn nhìn về phía Dương Khai nói năng lỗ mãng, khiêu khích gây chuyện, ý đồ dùng ngôn ngữ để quấy nhiễu tâm cảnh của hắn lúc này.
Y không có can đảm xông lên, chỉ có thể dùng loại phương thức đê tiện này để giải phóng sự bất an và phẫn nộ trong lòng, tốt nhất là khiến cho tâm cảnh của Dương Khai bất ổn, thăng tiến cảnh giới thất bại, đó mới là khát vọng lớn nhất của y.
Ở bên này tất cả mọi người Dương Khai phủ bị ô ngôn uế ngữ của y làm cho sắc mặt khó coi, nhưng cũng không ai có thể ra tay công kích y, càng khiến cho Hướng Sở càng kiêu ngạo hung hăng ngang ngược, không coi ai ra gì.
Dương Khai chán ghét nhìn y một cái, bỗng nhiên giơ tay xuất ra một tiểu nhân được chế tác từ sợi tóc màu lam nhạt, bấm quyết vài cái rồi búng.
Ở nơi xa, trong đám người đang đứng bên ngòai để quan sát, một người mặc hắc y bào, thân hình nhìn như nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn bỗng nhiên hét rầm lên, vươn hai cánh tay ôm lấy trán của mình, ủy khuất lại không có cách nào, đành nhìn về phía bầu trời.
Ở giữa không trung, Dương Khai lại cong ngón tay lại.
Nữ tử này cũng không dám chậm trễ, khẩn trương phóng về phía trước, vừa xông đến vừa lớn tiếng reo lên:
-Đến thì cũng đến rồi, đừng búng!
Nghe thanh âm của nàng có chút hổn hển, động tác của Dương Khai cũng ngừng lại.
Thấy hắn không có tiếp tục búng, Thủy Linh mới mở to miệng thở dốc một chốc, trong mắt toát ra thần sắc phẫn hận, cắn răng nói:
-Tên khốn khiếp này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
-Lần này hãy giúp ta, thứ này sẽ trả lại cho ngươi!
Dương Khai chịu đựng đau đớn cùng cực, vừa nói vừa giơ tiểu nhân trên tay lên.
-Thật?
Thủy Linh vui mừng quá đỗi, có chút hưng phấn xen lẫn chờ mong nhìn hắn.
Dương Khai giơ tay lên, trực tiếp ném tiểu nhân do tóc của nàng chế tác thành trên tay ra ngoài. Thủy Linh chộp được, xem qua báu vật vẫn bình thường thì cất ngay vào trong ngực, không kìm nổi bật cười ha hả.
Từ lần trước bị Câu Hồn Chú tra tấn qua vài lần, Thủy Linh hận thấu xương món đồ chơi này, vẫn ảo tưởng một ngày kia có thể trộm nó từ trên tay Dương Khai, đoạt lại tự do cho bản thân.
Cho nên nàng vẫn còn lưu lại ở Chiến Thành, ngấm ngầm tìm cơ hội.
Nhưng qua một thời gian dài như vậy, nàng vẫn không thể tìm được cơ hội thích hợp, thậm chí ngay cả Dương Khai phủ cũng không dám dễ dàng đặt chân đến. Lại không nghĩ tới biến cố ngày hôm nay, khiến cho nàng dễ dàng đạt được điều ước nguyện.
Thủy Linh bỗng nhiên cảm giác, tầng gông xiềng trói buộc trên người mình kia, từ khi tiểu nhân vào tay đã biến mất không thấy gì nữa, một lần nữa mình lại khôi phục được thân phận tự do!
Trịnh trọng đem tiểu nhân thu vào trong áo ngực, còn giơ tay vỗ vỗ, lúc này Thủy Linh mới cảm thấy an tâm, nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò nhìn Dương Khai, cười ha hả nói:
-Ngươi không sợ ta lấy được đồ vật này rồi sẽ cúp đuôi chạy trốn à?
-Tùy ngươi! Không có ngươi hỗ trợ, ta cũng sẽ không có chuyện gì. Tuy nhiên người dám lừa gạt ta, từ trước đến nay luôn không có kết cục tốt đẹp cho lắm.
Dương Khai hừ lạnh.
Thủy Linh bĩu môi:
-Đã đến lúc này rồi, mà vẫn còn có tâm tư mạnh miệng, hừ!
Dừng một chút, lại nói:
-Tuy thế, coi như ngươi rất may mắn, ngươi không có nhìn lầm, bản cô nương không phải loại người nói không giữ lời.
Dương Khai tuy đã tra tấn nàng không ít lần, nhưng mỗi lần ra tay đều rất có chừng mực, chỉ làm nàng cảm giác được một ít thống khổ, cũng chưa từng làm cho nàng bị thương. Huống chi, tiểu nhân bị Dương Khai nắm giữ thời gian dài như vậy, Dương Khai nếu muốn nàng làm gì, thì Thủy Linh cũng vô lực phản kháng.
Chính vì duyên cớ đó nên Thủy Linh mới ý thức được, nam nhân này cũng không phải rất đáng giận, hắn khống chế mình, cũng chỉ vì kiêng kị mình mà thôi.
-Nói đi, muốn ta làm gì.
Thủy Linh dò hỏi.
-Bắt người nọ lại cho ta.
Dương Khai liếc mắt nhìn Hướng Sở một cái.
-Việc rất nhỏ.
Thủy Linh mỉm cười hì hì, vung tay lên, một dòng nước gần như trong suốt bỗng nhiên bắn ra. Dòng nước kia giống như một dây thừng có linh tính, vượt qua đám người hỗn loạn, chuẩn xác vô cùng trực tiếp quấn quanh người Hướng Sở vẫn đang chửi mắng không ngớt.
Hướng Sở quá sợ hãi, vận khởi chân nguyên phản kháng, nhưng đây là thủ đoạn của võ giả Thần Du cảnh bát tầng thi triển ra, loại người như Hướng Sở có thể ngăn cản sao?
Bất kể y dùng sức như thế nào, cũng chém không đứt dòng nước đang quấn quanh người.
-Lại đây đi!
Thủy Linh khẽ quát một tiếng, bàn tay nhỏ bé vẫy vẩy trở về, Hướng Sở đang còn kinh hoảng kêu to, nhanh chóng bị xách tới bên người Thủy Linh.
-Ngoan nào, đừng nhúc nhích, bằng không sẽ cho ngươi thấy.
Thủy Linh kéo y lại rồi nắm lấy bả vai Hướng Sở, tùy tiện quăng y cho Dương Khai, động tác nhẹ nhàng thoải mái, dường như là đang làm chuyện bé nhỏ không đáng nhắc đến.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dương Khai, sắc mặt Hướng Sở lập tức tái nhợt, ở giữa không trung chắp tay dậm chân, vội vàng kêu to:
-Cửu công tử tha mạng!
Dương Khai cười lạnh:
-Bây giờ hối hận rồi hả? Muộn rồi!
Phải...
Từ trong tầng mây đen ở trên bầu trời lại phát ra một đạo năng lượng tối đen, đánh vào trong cơ thể Dương Khai. Đạo năng lượng kia cuồng bạo tàn sát bừa bãi khắp nơi. Vừa mới tiếp cận Dương Khai, Hướng Sở đã bị ảnh hưởng, da thị lộ ra bên ngài nhanh chóng lan tràn một tầng hắc khí, hai mắt lồi ra ngoài, dường như trong cơ thể có một cỗ sức năng lượng cực lớn nổ bung.
Rầm...
Một âm thanh truyền ra, cả người Hướng Sở bị bạo nổ thành một đám sương máu, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Chiến trường đang diễn ra hết sức kịch liệt đột nhiên đình trệ trong một cái chớp mắt. Mọi người dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía bầu trời đang tỏa ra huyết quang, tựa hồ cũng không nghĩ tới vị công tử Hướng gia này sẽ chết thê lương như thế.
Trước đã có Nam Sênh bị giết, hiện tại Hướng Sở hài cốt cũng không còn, Dương Khai thật sự đã làm được điều mình nói rồi.
Cho dù là Dương Chiếu cũng không thể bảo vệ hai người kia.
-Hai chúng ta đã hết nợ nhau.
Thủy Linh đắc ý nhìn Dương Khai nói, Dương Khai gật gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thăng tiến sắp tới, hắn cũng không có hơi sức đi để ý tới chuyện bên ngoài. Giờ phút này hắn chỉ có thể toàn lực chịu đựng uy năng thiên địa để tẩy lễ, chờ đợi cơ hội thức hải mở ra, đột phá đến Thần Du cảnh.