Hai người bị ép phải rời đi là Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần, cũng trở thành nhân vật chính cho dư luận. Thiên hạ đồn rằng, chính vì nhìn rõ bản chất tà ác của Dương Khai, và đã khuyên răn hết lời nhưng vô hiệu, nên vị công tử, tiểu thư này mới quay lưng với hắn.
Nếu không phải vậy, thì họ sẽ không bao giờ rời khỏi phủ Dương Khai.
Tin tức truyền ra, cả thành huyên náo, mọi người cảm thấy bất mãn thay cho công sức mà Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đã bỏ ra trong một thời gian dài đến vậy, lại còn căm ghét tột cùng cách làm và thái độ của Dương Khai.
Phủ Dương Uy.
Từ sau khi Dương Khai thăng lên Thần Du Cảnh, phủ Dương Uy càng im hơi lặng tiếng. Võ giả của tất cả các thế lực đều đang dồn sức vào tu luyện, hoàn toàn không để tâm đến đoạt đích chiến. Vì đại thiếu gia Dương Uy đã chẳng còn tự tin để giành chiến thắng nữa, thì những võ giả dưới trướng như họ còn có thể làm gì?
Do đó, việc quan trọng hơn vẫn là nâng cao công lực bản thân, đợi đến khi đoạt đích chiến kết thúc sẽ rời khỏi Chiến Thành.
Trong phủ đệ im ắng, không một tiếng động, thình lình, tiếng bước chân dồn dập phá vỡ không gian tĩnh lặng. Tiếng bước chân dần tiến lại gần, nhanh chóng đi đến trước phòng Dương Uy. Người này không hề gõ cửa, mà xông thẳng vào, kêu lên khẩn thiết:
- Đại thiếu gia, đại thiếu gia!
Đang tĩnh tọa, Dương Uy từ từ mở mắt ra. Nhìn vẻ mặt kinh hãi nhưng lại hưng phấn tột độ của Mạnh Thiện Y, y nhướn mày, trầm giọng nói:
- Thiện Y, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện gì thì cũng đừng hấp tấp nữa. Ngươi chẳng chịu sửa gì hết.
Vừa nói, y vừa lắc đầu chậm rãi, vẻ mặt chán chường.
- Đại thiếu gia, chuyện lần này thì khác.
Mạnh Thiện Y ửng hồng cả mặt, như gặp chuyện đại hỉ. Nhưng nhìn kỹ lại, thì thấy giữa hai hàng lông mày y có đôi nét u sầu, phức tạp.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Mấy ngày nay, Dương Uy liên tục bế quan, không để tai đến chuyện bên ngoài, cũng tuyệt nhiên không biết gì về dư luận trong thành.
Mạnh Thiện Y nói:
- Có lẽ Dương Khai sắp bị loại rồi.
Dương Uy biến sắc, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nghe tin đồn nhảm này ở đâu vậy?
- Không phải tin đồn nhảm.
Mạnh Thiện Y lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, kể sơ lược chuyện vừa xảy ra trong thành một ngày qua.
Dương Uy nghe xong, thần sắc cũng quái dị hẳn.
Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần rời khỏi phủ Dương Khai, điều này vượt khỏi dự liệu của y.
Mà dư luận Chiến Thành cũng rất quyết liệt, rõ ràng là có kẻ đứng sau lưng giật dây, đổ thêm dầu vào lửa. Kẻ này rốt cuộc là ai, chẳng cần phải đoán nữa, ngoài người của Bát đại gia ra, thì chẳng còn ai có khả năng chi phối dư luận như vậy.
Y không ngờ, tên cửu đệ bản lĩnh thông thiên đó của mình lại khiến Bát đại gia phải xem trọng đến vậy.
Mơ hồ, y cứ cảm thấy có điều gì đấy bất hợp lý...
Cho dù lão cửu có nguy cơ trở thành Tà chủ, với địa vị của Bát đại gia, họ cũng không thể nào lại làm khó một vãn bối một cách ầm ĩ đến vậy. Rốt cuộc là tại sao? Nội tình nào ẩn chứa trong đó?
Hơn nữa, họ còn chi phối luồng sóng dư luận để khiến lão cửu rơi vào tình thế bị động trên lập trường đại nghĩa trước, rồi tiếp theo đó...
Dương Uy như nghĩ đến chuyện gì đó rất ghê gớm, không kìm được vẻ mặt hãi hùng.
- Đại thiếu gia, còn một việc nữa cần phải nói với ngài.
Mạnh Thiện Y nhíu mày, nói lắp bắp.
- Việc gì?
- Mạnh gia truyền tin đến, bảo chúng ta phối hợp với nhị công tử... đánh bại Dương Khai.
Lúc Mạnh Thiện Y nói ra câu này, sắc mặt chua chát tột cùng.
- Mạnh gia truyền tin?
Dương Uy nhướn mày lên.
- Còn Dương gia ta?
- Sứ giả nói... về việc này, Dương gia sẽ không nhúng tay vào, chúng ta cứ yên tâm vững dạ mà làm.
Y cũng nhận được truyền tin khi đang bế quan, vội vàng dò la trong Chiến Thành một vòng rồi mới chạy đến báo cho Dương Uy khi đã nắm rõ sự tình.
- Phối hợp với lão nhị... Ha ha.
Dương Uy tự nhiên bật cười.
- Dù cho người hai phủ hợp lại, e cũng chẳng phải đối thủ của lão cửu đâu. Liệu có phải vẫn còn kế hoạch khác không?
Mạnh Thiện Y cười gượng gạo:
- Đại thiếu gia thật tinh tường... Sứ giả nói, chúng ta không phải lo nghĩ, chỉ cần lộ diện, tỏ chút thái độ là được. Những việc khác, phủ nhị thiếu gia sẽ xử lý thỏa đáng...
Dương Uy bắt đầu trầm mặc, ánh mắt toát sự tinh quái.
- Đại thiếu gia...
Mạnh Thiện Y mấp máy miệng.
- Lần này tuy là tin do Mạnh gia truyền, nhưng có vẻ Dương gia ngài cũng đã ngầm đồng ý rồi.
Dương Uy khẽ gật đầu. Nếu không có sự đồng ý của Dương gia, Mạnh gia đời nào làm vậy? Họ cũng chẳng có gan để làm vậy.
- Kể từ sau hôm đó, nhị thiếu gia không còn chút ý chí chiến đấu. Quân lực trong phủ cũng giảm hẳn, căn bản không thể làm đối thủ của tiểu công tử.
Mạnh Thiện Y thắc mắc.
- Nhưng nghe khẩu khí của sứ giả thì hiện giờ, nhị thiếu gia hoàn toàn tin chắc sẽ hạ bệ Dương Khai... Sao ngài ấy lại tự tin đến thế?
- Có chi viện, chi viện từ Bát đại gia!
Chỉ một câu của Dương Uy đã nói rõ thiên cơ.
Mạnh Thiện Y kinh hãi. Dương Uy đã nói ra suy đoán trong đầu y, sắc mặt y lập tức đầy chua xót:
- Đại thiếu gia... Họ làm vậy, có phải là đã quyết định nhị thiếu gia sẽ trở thành người thừa kế không?
Không chi viện cho phủ đại thiếu gia, mà lại là phủ Dương Chiếu, điều này đã làm sáng tỏ vấn đề.
Rõ ràng là Dương gia hy vọng Dương Chiếu có thể kế thừa vị trí gia chủ, nên mới cử chi viện tới chỗ y, để y đánh bại Dương Khai, đoạt lấy chiến thắng đoạt đích chiến.
Dương Uy mỉm cười, khẽ gật đầu:
- Khoan nói chuyện lão cửu. Theo tình hình hiện tại mà thấy thì quả thật Dương gia có ý này.
- Đại thiếu gia không buồn sao?
Mạnh Thiện Y liền tỏ ra bất mãn.
Đoạt đích chiến kéo dài tới tận giờ, ngoài cục diện, người thắng là Dương Khai, còn kẻ thảm hại nhất chẳng ai ngoài Dương Chiếu. Bị đả kích đến mức mất hết ý chí chiến đấu, người như vậy sao thích hợp để kế thừa gia chủ Dương gia?
Nếu so sánh về tâm tính, thì chắc chắn Dương Uy càng thích hợp hơn.
Dựa vào đâu lại chi viện cho phủ Dương Chiếu?
Dương Uy lắc đầu cười:
- Sao ta lại phải buồn. Kỳ thực nếu phải nói ra, thì ta không hề muốn làm chủ Dương gia. Ta cảm thấy, lão cửu cũng vậy.
- Sao lại thế...
Mạnh Thiện Y sững sờ. Dương Khai có thể nói đã áp đảo trong đoạt đích chiến, khí độ như thề phải giành lấy chiến thắng cho bằng được.
- Ta và lão cửu đều hy vọng có thể bước đến đỉnh cao võ đạo. Những ai không có truy cầu lớn lao về thân phận hay địa vị, thì thường sẽ không muốn làm gia chủ gì hết. Gia chủ Dương gia, nhìn thì oai phong lẫm liệt, nhưng thực chất vướng bận trăm công ngàn việc. Đến nước đường đó rồi, còn đâu thời gian tu luyện? Theo ta biết, lý do lớn nhất lão cửu tham gia đoạt đích chiến, là để chính danh cho tông môn Lăng Tiêu Các của hắn. Hình như hắn đã thương lượng với gia chủ rồi, chỉ cần giành chiến thắng, Lăng Tiêu Các sẽ được gạt bỏ ô danh Tà tông, hồi phục danh dự như cũ.
- Chỉ vì mục đích này ư?
Mạnh Thiện Y há hốc mồm, không hiểu nổi, trên đời này lại có người không hứng thú gì với quyền lực.
- Chỉ vì mục đích này thôi.
Dương Uy gật đầu.
- Ta tham gia đoạt đích chiến, là vì gia quy, đồng thời cũng để mài giũa bản thân. Với ta, vị trí gia chủ không hề quan trọng.
Mạnh Thiện Y im thin thít.
- Từ đó suy ra, gia tộc chọn nâng đỡ lão nhị, cũng là một việc làm sáng suốt. Lão nhị tuy tâm tính thất thường, nhưng so ra, hắn lại thích hợp để theo đuổi quyền lực, thích hợp để ngồi vào vị trí gia chủ hơn.
Dương Uy mỉm cười, không một chút lưu tâm.
- Ngươi thất vọng, cảm hấy mọi cố gắng từ trước đến nay của ngươi đều không được đền đáp đúng không?
Dương Uy liếc nhìn Mạnh Thiện Y đang trầm mặc.
Mạnh Thiện Y nhẹ nhàng lắc đầu:
- Được nghe đại thiếu gia giãi bày tâm sự, đã là vinh hạnh của ta rồi. Đại thiếu gia đã không muốn làm gia chủ, thì Thiện Y cũng phải thay đổi suy nghĩ của mình thôi.
Dừng một chút, y hỏi:
- Vậy chúng ta có cần phối hợp với nhị công tử không?
Dương Uy cười bảo:
- Mạnh gia đã truyền tin, Bát đại gia đã liên thủ, chuyện được Dương gia ngầm đồng ý, ta có thể cự tuyệt không? Cứ ra mặt thôi, ngươi đi là được rồi. Chuyện từ nay về sau, đã không còn là chuyện của đoạt đích chiến nữa.
Có thể nói, ngay từ giây phút Dương Khai thăng lên Thần Du Cảnh, đoạt đích chiến có lẽ đã hạ màn rồi.
Tiếp theo sau, chỉ là âm mưu thủ đoạn bí mật của Bát đại gia trên nền vũ đài đoạt đích chiến thôi.
- Ta biết rồi.
Mạnh Thiện Y khẽ gật đầu, quay người rời đi, chuẩn bị đến phủ Dương Chiếu.
Đợi Mạnh Thiện Y đi khỏi, thần sắc Dương Uy mới nghiêm túc trở lại. Y nghĩ mãi cũng không hiểu được, rốt cuộc vì sao mà lão cửu lại bị đẩy đến bước đường này.
Một cảm giác xót xa bất giác nảy sinh trong y.
Cùng lúc đó, phủ Dương Chiếu.
Hết toán cao thủ này đến toán cao thủ khác nhanh chóng tập hợp lại. Những người này đều chưa bao giờ lộ diện trong đoạt đích chiến, thì hôm nay lại nhất tề chạy đến đây như thể đã bàn bạc ổn thỏa.
Võ giả của các thế lực vốn đang ngụ tại phủ Dương Chiếu nhìn những kẻ này, đều phải há hốc mồm.
Họ phát hiện, trong số những kẻ này, có rất nhiều tên là cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng, Thần Du Cảnh thất, bát tầng đầy rẫy.
Tổng cộng có bảy toán người, thế trận hùng hồn.
Ai có mắt nhìn thì chỉ nghía qua đã biết, bảy toán quân này rốt cuộc xuất thân từ đâu.
Những kẻ này đều là người của Bát đại gia Trung Đô, ngoài Dương gia không phái người đến, thì Thất đại gia còn lại đều có người tề tựu.
Trong bảy toán người, có một nam, một nữ liếc nhìn nhau, và đều nhìn ra nét bất lực và đau khổ trong mắt đối phương.
Một lát sau, gã nam tử đó từ từ đi đến cạnh cô nương kia, gật đầu với nàng.
Hai người tìm một góc yên lặng, nhìn cảnh tượng cao thủ tề tựu mà vẻ mặt đầy buông xuôi.
Hai người này, một người là Hoắc Tinh Thần, còn người kia là Thu Ức Mộng.
Lúc sáng sớm, họ vừa rời khỏi Chiến Thành, đến ban đêm, lại trở về đây.
Chỉ qua một buổi thôi, hai người đã bị ép chuyển từ đồng minh của Dương Khai thành của Dương Chiếu, thân phận thay đổi thật nhanh chóng, thật mỉa mai.
- Cha ngươi ra điều kiện gì cho ngươi vậy?
Hoắc Tinh Thần quay sang nhìn Thu Ức Mộng, nhẹ giọng hỏi.
- Sau này được kế thừa đại nghiệp Thu gia với thân phận nữ nhi!
Thu Ức Mộng khẽ hít một hơi.
- Chúc mừng, đó chẳng phải chuyện ngươi mong muốn còn gì?
Hoắc Tinh Thần cười.
- Phải.
Thu Ức Mộng gỡ tóc vướng bên tai, ánh mắt hoang mang, hỏi lại:
- Ngươi thì sao?
- Lão già bảo, nếu ta không đến, sẽ trục xuất ta khỏi Hoắc gia, từ nay về sau đừng hòng bước nửa bước vào cửa nhà họ Hoắc nữa... Lão chơi thật đấy, bổn thiếu gia ta không đọ lại được.
Hoắc Tinh Thần cười gượng gạo.
- Xem ra chúng ta đều đã thỏa hiệp rồi.
- Đúng vậy.
Hai người liếc nhìn nhau, chợt vẻ mặt đầy nét coi thường, đồng thanh nói:
- Ngươi thật đáng khinh!