Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Diệp Tích Quân nói như vậy, mấy người Thường Khởi đều ngẩn người.

Không có người chết... thì có nghĩa tấn thăng thành công rồi!

Mấy người Thường Khởi gần như không thể tin lỗ tai của mình, bất quá lời này là do Diệp Tích Quân nói ra, tự nhiên rất có uy tín, không có người nào dám nghi ngờ gì, ai nấy đều vui mừng, mong đợi nhìn về hướng Thiên Nhất Cung.

Mà ngay lúc Diệp Tích Quân vừa dứt lời, linh khí thiên địa bên trên Thiên Nhất Cung bỗng nhiên một lần nữa xảy ra biến hóa, linh khí kia nhanh chóng tụ tập, sau đó huyễn hóa thành một cái bàn tay khổng lồ.

Trong bàn tay che phủ trời đất kia dường như truyền ra một lực lượng rất thần kỳ, sáng rực đủ để che phủ ánh mắt của tất cả mọi người.

Bàn tay hung hăng chụp lấy mấy tia linh khí năm màu lọt lưới kia vào lòng bàn tay, ngay sau đó từ từ thu lại, rồi rất nhanh thu vào Thiên Nhất Cung, biến mất không thấy.

Trông thấy cảnh này, Diệp Tích Quân vô cùng ngạc nhiên, mà nụ cười nơi khóe miệng càng đậm nét, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử này...

Thậm chí ngay cả mấy tia linh khí năm màu cuối cùng kia, hắn cũng không muốn lãng phí, mấy tia linh khí đó không có rót vào trong cơ thể hắn, hắn lại chủ động đưa tay bắt trở về: Có lòng thanh thản làm chuyện như vậy, thì đại biểu cho bên kia hết thảy thuận lợi... Diệp Tích Quân bật cười khanh khách.

- Tốt rồi, tốt rồi! Tất cả đều tản đi thôi, Dương Khai bên kia không cần lo lắng nữa! Dương Viêm cũng mãi tới giờ khắc này mới thở ra một hơi, cuối cùng cao giọng nói với mọi người.

- Dạ! Đám người Thường Khởi cung kính đáp lại, rồi nhanh chóng rời đi.

- Đại trưởng lão! Hắn vừa mới đột phá, còn cần chút thời gian để củng cố cảnh giới, chỗ này làm phiền ngài trông coi! Dương Viêm lại phân phó cho Diệp Tích Quân một tiếng.

- Dạ, đại nhân! Diệp Tích Quân nhẹ nhàng gật đầu, đối với mệnh lệnh của Dương Viêm, bà luôn tuân theo!

Nhìn lướt qua Thiên Nhất Cung, Dương Viêm mỉm cười, thân hình lắc một cái liền biến mất tại chỗ. Giờ này Đế Uyển sắp mở ra ngay trước mắt, Dương Khai lại chưa thể ra mặt, tất cả chuyện lớn nhỏ của Lăng Tiêu Tông bên này đều do nàng xử lý. Cũng may có mấy người Vũ Y, Thiên Nguyệt cùng nhau trợ giúp, cho nên cũng không khó khăn lắm.

Bên trong Thiên Nhất Cung, Dương Khai một thân quần áo rách nát, lam lũ, trên áo trên quần dính đầy dấu vết máu khô màu vàng nhạt, đầu tóc cũng rối bù, thoạt nhìn vô cùng chật vật... giống như vừa trải qua một trận đại chiến cửu tử nhất sinh.

Bất quá trên mặt hắn lại rất vui mừng, đầy ý sảng khoái.

Hắn cũng không nghĩ tới, lần này tấn thăng lại thuận lợi như thế.

Ngày đó chiếm được Đại Diễn Thần Sa, gom góp đủ số chí bảo ngũ hành, Dương Khai liền bắt đầu tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, cũng không có hy vọng tu luyện tới trình độ cao gì, vốn chỉ có ý làm quen mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới lần nầy liền phát hiện không thể ngừng lại.

Gần năm tháng, hắn đã tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm đến tầng thứ nhất, chẳng những cường độ thân thể gia tăng thật lớn, mà ngay cả thánh nguyên cùng thần thức cũng nhận được tăng cường, so với trước đây tu luyện, chỉnh thể thực lực tăng lên ít nhất một vài thành!

Mà chính là tăng lên một vài thành này, đã làm hắn chạm vào điểm giới hạn của Phản Hư Cảnh, chạm tới gông cùm xiềng xích của Thánh Vương Cảnh đỉnh phong.

Sau đó hắn tạm dừng tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, bắt đầu cắn nuốt hấp thu năng lượng thần hồn của những tinh hồn còn giữ lại trong thức hải.

Một trận chiến ở Long Huyệt Sơn, chết không ít cường giả Phản Hư Cảnh, thần hồn của các võ giả Phản Hư Cảnh đó phần lớn đều bị hút vào bên trong thức hải của Dương Khai, rồi nhờ có Diệt Thế Kim Quang tinh lọc, hắn chỉ giữ lại đó không có xử lý.

Sau khi cắn nuốt hấp thu năng lượng thần hồn của những võ giả này, chiếm được cảm ngộ của họ đối với thiên đạo võ đạo, chuyện đột phá liền nước chảy thành sông.

Tuy nhiên lần này đột phá có hơi khác với trước, trước kia không hề có một màn linh khí năm màu tụ tập, Dương Khai cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì, mơ hồ phỏng đoán hẳn là có quan hệ với việc mình tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm.

Tổng thể mà nói, lần này đột phá xem như cơ duyên xảo hợp, nước chảy thành sông, hoàn toàn khác với tính toán từ trước. Trước đó Dương Khai bế quan chính là để tấn thăng, vì để đột phá mà nỗ lực, thậm chí còn chuẩn bị một viên Ngưng Hư đan có đan văn.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tất cả chuẩn bị đều không có dùng đến.

Đây là chuyện tốt, tự nhiên Dương Khai vô cùng mừng rỡ.

Giờ này Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm cũng tu luyện đến tầng thứ nhất. Bất quá thân thể bất tử bất diệt trong truyền thuyết kia vẫn còn rất xa vời. Quyển công pháp này cộng tất cả chín tầng, một tầng khó khăn hơn so với một tầng, muốn tu luyện đến đỉnh phong nhất, cũng không biết phải tốn thời gian bao lâu, hao phí bao nhiêu chí bảo ngũ hành!

Sau khi Dương Khai tu luyện đến tầng thứ nhất, đã cố ý kiểm tra một chút chí bảo ngũ hành của mình: Thái Dương Chân Tinh đẳng cấp cao nhất kia dường như không có biến đổi gì, nhưng những thứ khác thì không như ý muốn.

Lực lượng căn nguyên bên trong Huyền Kim giảm đi; Lôi Mộc cũng như vậy; Huyền Âm Quỳ Thủy giảm bớt ba giọt, Đại Diễn Thần Sa giảm bớt hơn 20 viên...

Trả giá cao như vậy không thể nói là không lớn, nhưng cũng không sao, vật liệu còn dư lại đủ để mình duy trì tu luyện đến tầng thứ hai thậm chí là tầng thứ ba. Nhất là Thái Dương Chân Tinh, phỏng chừng có thể dùng rất lâu.

Quảng giữa có nhiều thời gian mình có thể đi tìm những chí bảo ngũ hành khác thay thế.

Chuyện này trong lúc nhất thời thật ra cũng không vội.

Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Khai đưa ra một bàn tay, tâm niệm vừa động, một quầng sáng năm màu bỗng nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay.

Quầng sáng chỉ lớn chừng cái trứng gà, cộng có hơn năm tầng, ánh sáng vàng xanh trắng đỏ nâu xen kẽ rực rỡ, thoạt nhìn sáng loáng tráng lệ.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí! Một trong thành quả của thời gian năm tháng tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm. Công pháp tôi luyện thân thể nghịch thiên này chẳng những có thể rèn luyện thân thể, tăng cường cường độ thân thể rất lớn, mà còn có thể tu luyện ra Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí một thần kỹ hiếm có này.

Kiếm khí do ngũ hành hội tụ thành, có thể giao tiếp dung hợp lẫn nhau, cũng có thể đơn độc phóng ra sử dụng, diệu dụng vô cùng, biến ảo nhiều loại.

Bất quá Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí trên tay này còn có vẻ hơi yếu một chút, giống như chim non vừa mới phá vỏ trứng chui ra, còn không chịu nổi mưa gió tàn phá, mang ra chiến đấu với người có lẽ còn chưa phát huy tác dụng quá lớn.

Tuy nhiên điều đó cũng không gây trở ngại cho tâm tình Dương Khai muốn thí nghiệm một phen.

Thần niệm vừa động, giữa quầng sáng năm màu kia lập tức bắn nhanh ra một luồng sáng vàng, ngay sau đó ở trước mặt Dương Khai uốn éo, biến thành một thanh kiếm nhỏ màu vàng.

Kiếm thể tuy nhỏ, nhưng kiếm ý sắc bén chứa bên trong nó lại không thể khinh thường. Đây là kiếm khí bất diệt thuộc tính kim do Huyền Kim căn nguyên ngưng luyện ra, vốn nó có sẵn tính công kích cực mạnh.

- Đi! Dương Khai cao giọng quát, chỉ tay một cái, thanh kiếm màu vàng kia nhẹ run một cái, rồi biến mất tại chỗ, chớp mắt liền xuyên thủng cấm chế của Thiên Nhất Cung bắn nhanh ra ngoài mấy dặm. Khoảng cách này nằm trong vòng thần niệm khóa được, tự nhiên Dương Khai thấy rõ quỹ tích phi hành của thanh kiếm màu vàng, không khỏi nhướn chân mày, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

Mặc dù không có thí nghiệm lực sát thương của nó, nhưng tốc độ của nó lại rất nhanh, người khác khó lòng phòng bị.

Tâm niệm lại vừa động, thanh kiếm nhỏ màu vàng kia liền bay trở về... tương liên cùng tâm thần thật dễ sai khiến.

Dương Khai tâm tình thật tốt, nhất nhất thí nghiệm một lần bốn loại kiếm khí bất diệt còn lại, cuối cùng rất hài lòng.

Năm loại kiếm khí bất diệt, uy lực mỗi thứ mỗi vẻ, không thể nói thứ nào ưu thứ nào khuyết: Kim Kiếm; Hỏa Kiếm chủ sát thương. Kim Kiếm sắc bén nhanh chóng; Hỏa Kiếm uy lực khiếp người.

Thổ Kiếm, Thủy Kiếm chủ phòng ngự: Thổ Kiếm dày đặc kiên cố; Thủy Kiếm mềm mại mênh mông.

Về phần Mộc Kiếm so ra trung dung, tập trung đủ lực công và phòng, nhưng cũng không thể xem thường.

Hơn nữa, nếu như tu luyện năm loại kiếm khí bất diệt này tới trình độ nhất định, còn có thể bày ra Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Trận. Bên trong kiếm trận, lực lượng ngũ hành tương sinh tương khắc, tuần hoàn không dứt, sinh sinh không ngừng, trừ phi trong nháy mắt phá đi cả năm loại kiếm khí bất diệt, nếu không cho dù là đối thủ cao hơn một bậc bị giam ở trong đó, cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Mừng rỡ thưởng thức, thí nghiệm một hồi lâu, Dương Khai mới thu Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí vào trong cơ thể. Công pháp này tuy rằng uy lực to lớn, nhưng muốn biểu hiện thành quả cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, mà phải trải qua thời gian lắng đọng và tích lũy.

Dương Khai đối với chuyện này đã sớm có lòng chuẩn bị.

Giờ này cũng đã tấn thăng đến Phản Hư Cảnh, thực lực cao hơn so với trước, toàn thân tựa hồ đều tràn đầy lực lượng, trong cái giơ tay nhấc chân đều có uy thế lớn lao.

Phản Hư Cảnh, cũng là cảnh giới đứng đầu nhất trên U Ám Tinh!

Từ khi mình đặt chân lên Tinh Vực tới nay, đã qua gần 20 năm, lúc trước bất quá là một tiểu nhân vật Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, mà bây giờ đã vượt qua hai đại cảnh giới, tốc độ tu luyện như thế không dám nói trước không có sau cũng không có người nào, nhưng tuyệt đối số lượng không nhiều lắm.

Đừng xem Ngụy Cổ Xương, Đổng Huyên Nhi khuôn mặt thoạt nhìn dường như cùng lứa với Dương Khai, kỳ thực còn lớn tuổi hơn Dương Khai nhiều, chỉ có điều thực lực võ giả cao, khuôn mặt rất khó già đi. Thực lực bản thân cường đại đều có một số hiệu quả chống lại năm tháng vô tình.

Nhân vật như Tiền Thông, Phí Chi Đồ, đâu có người nào không phải là lão tiền bối sống mấy trăm năm?

Trong lòng nghĩ đến đây, Dương Khai cũng không có kiêu ngạo tự mãn, Phản Hư Cảnh cũng chỉ là một cái cảnh giới tu luyện của võ giả mà thôi, phía trên còn có Hư Vương Cảnh! Thậm chí còn có cảnh giới cao hơn, tối thiểu, Tinh Không Đại Đế chính là nhân vật cao hơn xa Hư Vương Cảnh.

Chỉ có điều chưa đi đến một bước đó, Dương Khai còn không thể chạm tới tầng bí mật cao thâm hơn mà thôi.

Giờ này các thứ cần tu luyện đúng là không ít, cũng cần phải hao tốn thời gian.

Kim Huyết Ti còn dễ nói, sử dụng Kim huyết ngưng luyện Kim Huyết Ti không mất bao nhiêu thời gian, chỉ cần ngưng luyện ra Kim Huyết Ti, còn lại chính là ôn dưỡng ở trong cơ thể, thời gian càng dài, uy lực của Kim Huyết Ti sẽ càng lớn.

Long Cốt Kiếm cũng không cần Dương Khai quan tâm, đã có con chim lửa khí linh trợ giúp luyện hóa.

Diệt Thế Ma Nhãn cũng đang từ từ dung hợp với Lưu Ly Châu, theo thời gian trôi qua, Diệt Thế Kim Quang cùng Lưu Ly Thần Quang đồng dạng sẽ từ từ hợp hai làm một.

Bí thuật Dương Khai cần hao phí thời gian tự mình tu luyện chỉ có hai loại khác biệt: là Không Gian Nhận và Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm!

Cái gọi là kỹ nhiều không thông, Dương Khai cũng không vì vậy mà khổ não. Các loại bí thuật và thủ đoạn này đều quan hệ đến tương lai của hắn, bất quá hắn cũng không định tăng thêm thủ đoạn cùng bí thuật mới nào khác nữa, hiện tại chỉ cần nắm giữ tu luyện những thứ này đến đại thành, thì có thể ngang dọc thiên hạ rộng lớn này rồi!

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai nhắm hai mắt lại, mỗi tay cầm một khối thánh tinh nguyên, bắt đầu củng cố cảnh giới bản thân.

Cảnh giới vừa mới đột phá là rất nguy hiểm, nếu không lập tức củng cố, một khi sơ suất thì rất có khả năng rớt xuống.

Mấy ngày trôi qua!

Một ngày này, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt, nhướng mày nhìn ra phía ngoài, thả ra thần niệm điều tra một lát, sau đó thản nhiên đứng dậy, sãi bước đi ra ngoài Thiên Nhất Cung, kết thúc bế quan hơn nửa năm.

Giờ này, trên quảng trường khổng lồ của Lăng Tiêu Tông, tất cả võ giả đều tụ tập ở nơi này, chẳng những bao gồm võ giả của Lăng Tiêu Tông, mà mấy người Tiền Thông cũng đều ở đây.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt vì một vật trên bầu trời hấp dẫn, sắc mặt mỗi người đều trang nghiêm ngưng trọng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK