Tiểu Loan Phượng này rõ ràng chính là củ khoai lang bỏng tay, buồn cười nhiều người như vậy lại bị tương lai tốt đẹp che đôi mắt, còn muốn làm của riêng.
Nhưng đối mặt thiếu nữ vừa ngu xuẩn lại vừa ngốc ngốc ngếch, Dương Khai còn có thể nói gì?
Cùng nàng lý luận, Dương Khai đoán chừng sẽ làm mình tức giận hộc máu.
Đang lúc hai người âm thầm trao đổi, Cưu lão lại lên tiếng hỏi: - Đây là bí bảo gì, có thể trói buộc một con thánh linh ấu thể, dường như có chút không đơn giản a.
Ánh mắt của ông ta sáng quắc nhìn quả cầu tròn màu thủy lam, trên mặt một mảnh tham lam.
Trần Thế Kỳ cùng La điện chủ cũng giống như vậy.
Mặc dù trước mắt Loan Phượng này là cái ấu thể, nhưng cũng có huyết mạch của thánh linh, cũng không thể bị bí bảo gì thật đơn giản liền trói buộc ở đó. Quả cầu tròn màu thủy lam nhìn không được xem là rất thu hút, nhưng nếu cẩn thận cảm giác lại khiến người ta kinh hãi không thôi.
Ba vị Đạo Nguyên Cảnh lại nhất thời không thể nhìn thấu phẩm chất của nó.
- Vật này a... Là vị cô nương kia mang đến. Cũng không biết Từ Thanh định tâm tư gì, nghe được câu hỏi của Cưu lão lại mỉm cười, chỉ vào Mạc Tiểu Thất nói.
Sắc mặt của Dương Khai lập tức sa sầm xuống, sâu trong nội tâm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của tên này.
Từ Thanh rõ ràng là muốn mượn đao giết người. Chính hắn đã đắc tội Mạc Tiểu Thất, e sợ bị lực lượng sau lưng của Mạc Tiểu Thất đuổi giết, cũng không có lực giải quyết, chỉ có thể đánh chủ ý tới trên người Cưu lão.
Quả nhiên, đám người Cưu lão nghe vậy cũng không khỏi trước mắt sáng ngời nhìn lại Mạc Tiểu Thất.
La điện chủ cười hắc hắc, hỏi: - Tiểu nha đầu không tệ, có muốn gia nhập Liệt Hỏa Điện ta hay không hả? La mỗ có thể cung cấp cho ngươi tài nguyên tu luyện rất tốt.
Lão ta lại trực tiếp lên tiếng lôi kéo Mạc Tiểu Thất, chỉ cần có thể lôi kéo Mạc Tiểu Thất, dĩ nhiên là có thể khiến cho nàng làm hiệu lực cho mình. Bí bảo của Mạc Tiểu Thất dùng giam cầm Loan Phượng cũng sẽ tới tay.
Đổi thành võ giả bình thường, mặc dù cự tuyệt cũng sẽ không quá rõ ràng. Nhưng Mạc Tiểu Thất trong đầu của thiếu nữ này tất cả đều là cái bẫy hiển nhiên không khéo đưa đẩy như vậy, nghe vậy quyết đoán lắc đầu, đáp: - Phượng di nói phía ngoài thế lực hỗn tạp như cỏ rác, không đáng giá nhắc tới, ta không muốn gia nhập Liệt Hỏa Điện gì đó.
Trên trán của La điện chủ, gân xanh nhảy loạn. Ánh mắt lập tức dâng lên lạnh lẽo. Trái lại thì Cưu lão cùng Trần Thế Kỳ ở một bên nhìn có chút hả hê cười to.
Gương mặt của Dương Khai hắc tuyến, khóe miệng co rúm cung tay nói: - La điện chủ xin không cần để ý, nha đầu kia có chút bệnh thần kinh!
- Ta nói sai cái gì? Gương mặt của Mạc Tiểu Thất mờ mịt nhìn Dương Khai.
- Ngươi câm miệng! Dương Khai cắn răng nói.
- A.
- Hừ. Dám vũ nhục Liệt Hỏa Điện ta, lá gan của tiểu nha đầu ngươi không nhỏ, hôm nay nếu đồng ý chuyện của La mỗ, La mỗ sẽ tha ngươi không chết, bằng không... La điện chủ làm sao để ý tới Dương Khai xin tha. Mạc Tiểu Thất trả lời khiến lão mất hết thể diện, sớm đã sát khí mọc thành bụi, nếu không phải muốn mượn bí bảo của Mạc Tiểu Thất tới thu phục Loan Phượng, chỉ sợ sớm đã xuất thủ.
- La điện chủ ngài nhất thiết tùy tiện không cần xuất thủ đối với nàng. Nha đầu đó có một thân bí bảo, có thật nhiều cái có chứa năng lực tự chủ phòng hộ. Một vị đồng bạn của ta nhất thời không quan sát đã gặp phải độc thủ của nàng, thần hồn mất hết biến thành ngớ ngẩn, thậm chí ngay cả bản thân vãn bối cũng suýt nữa đi theo đường của người đó. Từ Thanh ở bên kia hô lên, thanh âm cực lớn, khiến mọi người nghe rõ ràng.
- Một thân bí bảo, còn có thể tự chủ phòng hộ sao? La điện chủ nghe vậy, thất thanh hỏi: - Bí bảo có sinh khí linh?
Bí bảo bất quá là vật chết, lại tự chủ phòng hộ, vậy đã nói rõ bí bảo đã sinh khí linh, như vậy cấp bậc của bí bảo tuyệt đối không thấp, hơn nữa giá trị cực cao.
- Đây quả thật có ý tứ. Cưu lão cũng cặp mắt sáng lên nhìn Mạc Tiểu Thất. Ánh mắt không ngừng lưu chuyển trên bông tai, cái trâm cài đầu, dây chuyền, vòng tay của nàng, thần niệm âm thầm cảm giác, phát hiện quả nhiên như Từ Thanh nói. Những trang sức mà Mạc Tiểu Thất đeo trên người, tất cả đều là bí bảo, hơn nữa cấp bậc không thấp!
Thần sắc của Trần Thế Kỳ giống vậy lóe lên không chừng, ánh mắt đã sinh tham lam.
- Từ Thanh chó, ngươi không chết tử tế được! Dương Khai tức giận mắng một tiếng, một phen kéo lấy Mạc Tiểu Thất hô: - Đi mau!
Vừa dứt lời, Dương Khai giống như chạm điện dạt ra Mạc Tiểu Thất, bởi vì vào khoảnh khắc kéo nàng, Dương Khai dường như bị kim đâm vậy, bàn tay đau đớn.
- Thật ngại quá, trên tay ta xức...
- Ngươi đừng nói, bảo vệ tánh mạng trước quan trọng hơn! Dương Khai lười cùng nàng dây dưa, sau khi nói xong vận chuyển lực lượng bao quanh nàng, cấp tốc phóng đi ra ngoài.
- Nhược Thủy Châu cùng Loan Phượng nhỏ của ta! Mạc Tiểu Thất vừa duyên dáng gọi to, vừa hai tay bấm pháp quyết, dường như muốn thu hồi Nhược Thủy Châu cùng Loan Phượng bị giam cầm.
Nhưng ba vị Đạo Nguyên Cảnh tại chỗ há sẽ trơ mắt nhìn đây hết thảy xảy ra ư? Đám người La điện chủ chỉ tay lên vung mạnh, lần nữa trấn áp Nhược Thủy Châu cùng Loan Phượng đang bay lên ở tại chỗ.
- Nhanh thu hồi Nhược Thủy Châu. Dương Khai vội vàng nói.
Mạc Tiểu Thất trái lại nghe lời dị thường, nghe vậy cũng không đi quản Loan Phượng nữa, tâm niệm chợt động, đã thu hồi Nhược Thủy Châu.
Mà không có Nhược Thủy Châu giam cầm, ấu thể của Loan Phượng lập tức khôi phục tự do. Hai cánh của nó mở ra, vô số quả cầu lửa đen như mực kích bắn xuyên qua bốn phương tám hướng, khiến bốn phía các võ giả một trận luống cuống tay chân, mà bản thể của nó lại phóng lên cao, dường như là muốn chạy trốn xa rời chỗ thị phi này.
- Chạy đi đâu! Ba vị Đạo Nguyên Cảnh đồng loạt xuất thủ, toàn bộ phong kín đường lui của Loan Phượng ấu thể, nhưng cũng không dám tự phụ đến gần. Dù sao ngọn lửa đen kịt kia cho người ta uy hiếp quá lớn, nếu một khi lây dính, rất khó dập tắt.
Mà sau khi ngăn lại Loan Phượng, La điện chủ thậm chí còn có rỗi rãnh, cách không đánh ra một chưởng về phía Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất thoát đi.
- Muốn bỏ đi như vậy sao? Quá ngây thơ rồi! La điện chủ hừ lạnh.
Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả đánh ra một kích, mặc dù chỉ là thuận tay một kích, nhưng cũng dẫn động pháp tắc thiên địa của bốn phía. Điều đó khiến Dương Khai cảm giác nguy cơ sinh nhiều, vội vàng thi triển ra bí thuật Hư Vô, thân hình đột nhiên biến mất ở tại chỗ.
Một chưởng kia uy lực đúng hạn mà tới, xuyên qua thân thể của Dương Khai, đánh vào chỗ trống. Mà bên kia, trên người Mạc Tiểu Thất lại lóe lên một đạo năng lượng phòng hộ có hình quả trứng, hóa giải toàn bộ công kích của La điện chủ, không bị thương chút nào.
Đợi đến lúc Dương Khai lần nữa hiển lộ thân hình, lập tức gương mặt nhìn Mạc Tiểu Thất như nhìn quái vật vậy.
Hắn có thể tránh thoát La điện chủ công kích, là bởi vì vận dụng bí thuật không gian. Còn Mạc Tiểu Thất hiển nhiên là bởi vì bí bảo bày la liệt nàng đeo trên người.
Thiếu nữ này có nội tình còn muốn lớn hơn so với mình dự liệu a.
Tốc độ của hai người đều là cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra thật xa.
Ở phía sau, đám người La điện chủ lại lâm vào trong chiến đấu tranh đoạt Loan Phượng. Tiếng động giết chóc một mảnh, năng lượng vô cùng hỗn loạn. Bí bảo đại phóng hào quang, đoán chừng trong thời gian ngắn là không có biện pháp tìm đến Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất phiền toái.
Một mực chạy ra khỏi mấy chục dặm, Dương Khai mới bỗng nhiên dừng lại bước chân.
Mạc Tiểu Thất cũng dừng lại theo, nghi ngờ nhìn Dương Khai hỏi: - Sao thế?
Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng, cười gằn một tiếng.
Mạc Tiểu Thất lập tức hoa dung thất sắc, ngã ra sau vài bước, ngoài mạnh trong yếu nói: - Ngươi muốn làm cái gì? Ta cũng không phải là dễ trêu.
Dương Khai không kiêng kỵ liếc mắt:
- Ngươi cho là ta muốn làm cái gì? Ta chỉ muốn ở chỗ này quan sát mà thôi.
Mạc Tiểu Thất nhướng mày, nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhảy nhót hỏi: - Ý của ngươi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau?
Gương mặt của nàng vô cùng dáng vẻ hưng phấn, dường như tìm được chuyện đùa gì vậy.
- Ta chỉ muốn mai phục một chút, nhìn xem Từ Thanh có thể đến đây hay không mà thôi. Người dám chơi khâm ta, nhất định sẽ không có kết quả gì tốt. Dương Khai liên tục cười lạnh.
- Ta giúp ngươi, tên kia dường như không là người tốt lành gì. Mạc Tiểu Thất chủ động xin đi giết giặc.
Hắn không phải người tốt ngươi hẳn đã sớm nhìn ra rồi chứ? Dương Khai đối với nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Lập tức, hai người liền mai phục, thu liễm một thân khí tức.
Tuy nhiên Mạc Tiểu Thất lại cách Dương Khai thật xa. Thật ra không phải là Mạc Tiểu Thất lo xa, không sợ Dương Khai đối với nàng bất lợi, chỉ là Dương Khai sợ a.
Nha đầu kia cả người là châm, vừa rồi trong lúc vô tình đụng phải nàng đã bị đâm vào tay chảy đầy máu, nếu ở quá gần có trời mới biết sẽ phát sinh cái gì.
Cho nên dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Dương Khai, Mạc Tiểu Thất mai phục ở vị trí cách hắn chừng trăm trượng.
Thời khắc này đang cong khóe miệng, gương mặt khó chịu lầu bầu cái gì.
Tuy rằng khoảng cách bên kia chừng ba mươi dặm, nhưng dưới thần niệm cảm giác cường đại của Dương Khai, tình huống bên kia vẫn như cũ có thể hiểu rõ ràng.
Càng ngày càng nhiều võ giả đi đến cái vị trí đó, bị quấn vào trong chiến đấu, trong đó không thiếu sự tồn tại của Đạo Nguyên cảnh.
Những võ giả này hoặc là tốp năm tốp ba, hoặc là 7, 8 người một tổ, đánh nhau bất diệc nhạc hồ.
Thỉnh thoảng lại có người ngã xuống bị mất mạng, nhưng máu tươi chảy xuôi cùng tử vong hét thảm chẳng những không làm cho bọn họ tĩnh táo, ngược lại càng thêm kích phát hết sự hung tàn nơi nội tâm của bọn họ, gần như mọi người đều giết đỏ cả mắt rồi.
Mà những cường giả Đạo Nguyên Cảnh không thể nghi ngờ phải tĩnh táo hơn nhiều. Bọn họ vừa cùng người bên ngoài chu toàn đồng thời vừa ngăn chặn đường chạy trốn của Loan Phượng, khiến nó bị ép buộc thủy chung dừng lại ở tại chỗ, không thể rời khỏi.
Dương Khai phát hiện bóng dáng của Từ Thanh trong đám người đó. Người này một lần nữa thi triển ra thú hồn cộng sinh bí thuật, biến thành bộ dáng Kim Mao Cự Viên, đang theo sau đuôi Cưu lão, đại sát tứ phương.
Mấy trăm võ giả đi vào Ngọc Thanh Sơn, trong hai canh giờ ngắn ngủi tối thiểu có tám thành bị hấp dẫn đến trong chiến trường. Bên trong chiến trường, máu chảy thành sông, tràng diện vô cùng hỗn loạn.
Mà theo thời gian trôi qua, nhóm cường giả Đạo Nguyên Cảnh cũng bắt đầu bị thương. Họ đánh đến bây giờ, gần như mỗi người đều đánh ra chân hỏa, đã không đơn giản chỉ là vấn đề tranh đoạt Loan Phượng mà là có cừu báo cừu, có oán báo oán.
Bọn họ gần như đều là võ giả đến từ Phong Lâm Thành phụ cận, giữa bản thân có thật nhiều khoảng cách, rất nhiều người đều có cừu hận, hiện tại đương nhiên là lúc thích hợp thanh toán.
Càng ngày càng nhiều võ giả ngã xuống.
Đám cường giả Đạo Nguyên Cảnh rốt cục phát hiện không đúng, cũng không biết là người nào mở miệng đề nghị, cuối cùng chiến đấu ổn định lại, nhưng võ giả còn dư lại vốn chỉ có một nửa.
Loan Phượng ấu thể vẫn như cũ bị các võ giả bao vây ở chỗ trung ương nhất. Thời khắc này nó sớm đã không còn sự hung tàn trước đó, mà là cả người suy yếu tê liệt trên mặt đất. Trên bộ lông xinh đẹp xuất hiện nhiều vết máu tươi. Ngọn lửa thiêu đốt hiện lên bên ngoài thân tựa hồ cũng sắp dập tắt.
Một trận chiến này, dường như đã làm bị thương căn nguyên của nó.