Những thứ trong bình ngọc này không phải là vật gì khác, mà chính là Sinh Mệnh Quỳnh Tương chiếm được trong Đế Uyển. Chỉ có điều trong suy đoán của Dương Khai đây chỉ tính là Sinh Mệnh Quỳnh Tương đã được pha loãng.
Để chứng minh phỏng đoán của mình, Dương Khai mở bình ngọc không chút keo kiệt ngửa đầu uống một ngụm.
Nếu để người ngoài thấy được động tác này của Dương Khai chỉ sợ sẽ mắng hắn là kẻ phá gia. Sinh Mệnh Quỳnh Tương có thể kéo dài tuổi thọ của võ giả, tăng khí huyết lực, có công hiệu thần kỳ như cây khô gặp mùa xuân. Nó có sức hấp dẫn cực lớn đối với những cường giả Phản Hư Cảnh có tuổi thọ gần hết. Chỉ cần uống một ngụm nhỏ có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm. Dương Khai vừa uống ngụm này tương đương vài trăm năm tuổi thọ của người khác, quả là phí của trời.
Uống vào miệng mát lạnh, thậm chí còn có mùi vị ngọt ngào, như nước suối mát. Sau khi uống vào bụng liền lập tức biến thành từng luồng năng lượng tinh thuần, chạy khắp tứ chi.
Dương Khai lặng yên cảm thụ biến hóa bản thân, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Hắn phát hiện khí huyết lực bản thân đang điên cuồng tăng lên, máu huyết toàn thân như có dấu hiệu sôi trào. Rất nhanh chóng, khí huyết lực đạt tới cực hạn, khí huyết lực dư thừa không có chỗ tuôn ra làm hắn mặt đỏ tía tai, ngay sau đó có bộ dáng như sắp nổ tan xác.
Nhưng Dương Khai không mảy may kinh hãi mà thầm vận huyền công thúc giục thánh nguyên, dẫn đường cho những khí huyết như muốn nổ tung kia tụ lại một chỗ trong thân thể.
Cùng với khí huyết lực tụ tập, máu chảy xuôi trong cơ thể dường như cũng bị dẫn dắt, đủ loại tinh hoa từ trong máu chia lìa ra cũng hội tụ đến chỗ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng chừng nửa canh giờ, Dương Khai nghe từ sâu trong tâm linh truyền tới một tiếng vang nhỏ.
Chân mày hắn cau lại buông thần niệm ra quan sát, liền sau đó thần sắc hắn chấn động, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Hắn phát hiện trong cơ thể của mình có thêm một giọt Kim huyết.
Đó không phải là loại máu chảy xuôi trong máu thịt mà là Kim huyết thuần khiết, loại Kim huyết có thể tu luyện thành Kim Huyết Ti.
Loại Kim huyết này tồn tại không nhiều trong cơ thể Dương Khai. Vốn là lúc vừa đến U Ám Tinh có hơn chín mươi giọt, những năm gần đây sử dụng trong chiến đấu rồi lại chia cho Thần Thụ bổ dưỡng cùng các nguyên nhân khác, số lượng Kim huyết đã giảm nhanh chừng một nửa.
Mà từ sau khi Dương Khai biết Kim huyết rất có tác dụng với Thần Thụ, cứ vài tháng hắn lại cho nó một giọt, cứ vậy cũng tiêu hao không ít.
Giờ này tu luyện bí thuật Kim Huyết Ti, một giọt Kim huyết chỉ có thể tu luyện ra một sợi tơ vàng, Dương Khai cho dù dùng tất cả Kim huyết luyện thành Kim Huyết Ti cũng chỉ có vài chục sợi mà thôi, còn cách xa so với tính toán của hắn.
Tuy rằng loại Kim huyết này Dương Khai có thể bổ sung thông qua khổ luyện, nhưng mỗi giọt Kim huyết sinh ra đều phải tiêu hao tích lũy của hắn trong ba tháng khổ tu, điểm này từ rất lâu trước đây hắn đã từng chứng thực.
Không nghĩ tới Sinh Mệnh Quỳnh Tương này lại có thể giúp cơ thể hắn sinh ra một giọt Kim huyết mới.
Điều này cũng không khó hiểu, dù sao Sinh Mệnh Quỳnh Tương là một trong ba đại thần thủy vốn có tác dụng tăng huyết khí lực võ giả, mà nguyên tố lớn nhất sinh ra Kim huyết chính là thứ này.
Nén vui mừng vào trong lòng, Dương Khai tiếp tục vận chuyển công pháp, luyện hóa công hiệu của Sinh Mệnh Quỳnh Tương.
Sau nửa canh giờ, trong cơ thể đã có thêm một giọt Kim huyết thứ hai.
Mãi cho đến khi giọt Kim huyết thứ ba thành hình, công hiệu của Sinh Mệnh Quỳnh Tương mới hoàn toàn biến mất.
Một ngụm nhỏ Sinh Mệnh Quỳnh Tương đã có thể khiến trong cơ thể hắn có thêm ba giọt Kim huyết, vậy với một lọ này tối thiểu cũng có thể thêm được cho mình ba mươi giọt, cũng bù lại được những tiêu hao trong những năm gần đây.
Dương Khai mừng rỡ tinh thần phấn chấn, đem Sinh Mệnh Quỳnh Tương hết ngụm này đến ngụm khác uống xong, không ngừng luyện hóa công hiệu của nó thành Kim Huyết.
Hắn không cảm thấy đáng tiếc một chút nào. Sinh Mệnh Quỳnh Tương đối với những cường giả tuổi thọ không cao lắm mà nói có lẽ là thuốc hay cứu mạng, nhưng với hắn thì chỉ cần có thể tạo thành Kim Huyết là đã có tác dụng lớn nhất.
Nhưng dù vậy Dương Khai cũng có thể xác định Sinh Mệnh Quỳnh Tương mình kiếm được chỉ là loại đã pha loãng. Sinh Mệnh Quỳnh Tương đích thực nhất định sẽ còn có công hiệu lớn hơn nữa, mà nó chính được giấu ở một chỗ nào đó trong Đế Uyển.
Nghĩ tới điểm này trong lòng Dương Khai như có lửa nóng. Nếu như thực sự đi vào Đế Uyển, thu Sinh Mệnh Quỳnh Tương vào tay thì mình hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề số lượng Kim huyết, đến lúc đó huyết dịch của mình đều đổi thành loại Kim huyết thuần khiết này cũng không phải là mộng tưởng.
Với loại Kim huyết tích chứa sức sống cường đại cùng năng lực khôi phục này thì dù mình có bị thương cũng có thể nhanh chóng khôi phục.
Trong khoảng thời gian hai ngày, một lọ Sinh Mệnh Quỳnh Tương đã tiêu hao hết, Dương Khai còn có chút chưa muốn dừng, nhưng cũng không cưỡng cầu. Lúc này hắn nhắm hai mắt lại, nắm Không Linh Tinh bắt đầu hấp thu năng lượng trong đó.
Trong nháy mắt đã qua nửa năm.
Trong nửa năm này Dương Khai không rời Thạch phủ một bước, cũng chỉ làm ba việc mà thôi.
Một là thông qua hấp thụ năng lượng Không Linh Tinh tu luyện lực lượng không gian huyền bí; thứ hai là luyện hóa Kim Huyết Ti trong cơ thể, giờ này Kim Huyết Ti trong cơ thể đã có vài sợi. Vốn đã có kinh nghiệm luyện hóa từ trước nên khi luyện hóa Kim Huyết Ti tốc độ cũng đã nhanh lên rất nhiều.
Số lượng Kim Huyết Ti tăng lên, uy lực lại không có biến hóa. Chủ yếu là Dương KHai chỉ có được một nửa bí thuật Ma Huyết Giáo, làm cách nào để biến hóa kết hợp Kim Huyết Ti đều giấu ở nửa cong pháp còn lại.
Dương Khai cũng không vội, chỉ cần Ma Huyết Giáo vẫn còn tồn tại thì hắn còn có cơ hội giao tiếp với bên đó, hiện tại luyện hóa trước một ít Kim Huyết Ti chỉ là phòng hậu họa thôi.
Thứ ba là thúc đẩy tốc độ dung hợp Lưu Ly Châu cùng Diệt Thế Ma Nhãn. Lần trước Lưu Ly Châu sau khi bị hắn luyện hóa liền biến thành một màn sương mù bọc Diệt Thế Ma Nhãn lại, giờ hai thứ mặc dù có hiệu quả kỳ diệu như nhau nhưng dung hợp lại khá chậm chạp. Hiên tại rảnh rỗi Dương Khai tự nhiên muốn thúc đẩy quá trình này.
Mà ngoài ra chính là Dương Viêm thi thoảng đem lại một ít đồ vật cổ quái để hắn rót vào trong đó lực lượng không gian.
Những thứ này có lớn có nhỏ hình thù kỳ quái, không biết rốt cuộc là cái gì. Dương Khai từng hỏi một lần nhưng Dương Viêm cười không đáp, chỉ nói hắn không cần để ý nhiều như vậy, chỉ cần rót lực lượng không gian vào bên trong là được rồi.
Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu thầm nghĩ không trách được Dương Viêm trước kia từng nói có việc cần mình giúp, chuyện như vậy ngoại trừ mình ra người khác đúng là không có cách nào giúp được.
Ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi Dương Khai cũng luyện chế một số đan dược.
Dù sao Long Huyệt Sơn nhiều người như vậy, hiện tại tu luyện cũng cần đan dược. Mua từ bên ngoài vào thì giá tiền quá mức đắt đỏ. Dương Khai liền sai Vũ Y chọn mua chút dược liệu, hắn luyện chế có thể tiết kiệm được chút ít, hơn nữa cũng có thể tăng tài nghệ luyện đan của mình.
Nửa năm, Dương Khai đã luyện chế không ít đan dược, nhưng hắn cũng không làm gì quá kinh thế, cơ bản chỉ luyện chế đan dược thông thường mà thôi. Ngẫu nhiên hứng trí mới có thể luyện chế ra một vài viên linh đan có đan văn.
Dương Khai phát hiện cùng với thực lực bản thân tăng lên thì thuật luyện đan dường như cũng tăng lên không ít. Hiện giờ luyện chế Hư cấp trung phẩm đan dường như cũng không có độ khó, chờ khi mình tấn thăng Phản Hư Cảnh, chỉ sợ cũng có thể tự luyện chế Hư cấp thượng phẩm đan.
Khí linh cũng sớm thức tỉnh, hơn nữa còn là lần thứ hai thức tỉnh. Lần đầu sau khi thức tỉnh Dương Khai để cho nó cắn nuốt một tia Thái Dương Chân Hỏa, tính thêm trước một lần nữa khí linh tổng cộng đã cắn nuốt ba tia Thái Dương Chân Hỏa.
Giờ này trên thân khí linh khí tức nóng rực, so với lúc Dương Khai mới chiếm được nó thì đã cường thịnh không chỉ gấp đôi.
Dương Khai trong khi làm việc của mình, khí linh liền thúc giục uy lực của lò luyện khí, thay hắn luyện hóa Long Cốt Long Châu, cũng không cần Dương Khai phải ra tay nhiều.
Một ngày này Dương Viêm lại mang tới một đống đồ ngổn ngang để Dương Khai rót lực lượng không gian vào trong đó.
Dương Khai không chút oán hận làm y theo nàng nói.
Trong lúc đó Dương Viêm nói cho hắn nghe động thái của các thế lực khắp nơi trong khoảng thời gian này.
Bởi vì Tiền Thông thỉnh thoảng phái người đưa tin qua bên này, cho nên đối với biến hóa của bên ngoài Long Huyệt Sơn vẫn rõ như lòng bàn tay.
Ảnh Nguyệt Điện phát thiệp mời rộng rãi mời cường giả các thế lực tới tổng điện thương thảo việc Đế Uyển. Thương nghị một phen cuối cùng hội tụ ra năm mươi vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong xông vào Đế Uyển, tìm cách đi vào trong đó.
Lúc đi có năm mươi người, lúc trở về chỉ còn một nửa.
Một nửa kia đều đã bỏ mạng.
Chuyện này xảy ra bốn tháng trước. Lúc đó Dương Khai nghe được ngạc nhiên thiếu chút nữa cắn rớt lưỡi. Sau một phen hỏi han mới biết được năm mươi người này không biết chạm trúng cấm chế bực nào, dưới bao phủ của đế uy phát tán từ Đế Uyển không có chút lực phản kháng, bị một bàn tay ngọc xinh đẹp từ linh khí thiên địa biến ảo thành đánh thành phấn vụn. Một nửa còn sống tất cả đều là dựa vào bí thuật bản thân hoặc là tự nổ bí bảo mới có thể thoát được, bằng không e rằng toàn quân đã bị diệt.
Vết xe đổ của trận trước là kinh nghiệm cho trận sau, không ai còn dám tự tiện đến gần Đế Uyển. Tới năm mươi vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh hợp thành đội hình cường đại cũng không có bất kỳ cách nào, đừng nói chi những người khác.
Nhưng các thế lực lớn cũng không có rời đi, mà để lại vài người theo dõi động thái của Đế Uyển.
Mọi người đều đang suy đoán có lẽ Đế Uyển chưa tới lúc mở ra. Suy đoán này không phải không có nguyên do bởi vì Lưu Viêm Sa Địa lúc không mở ra vô cùng hung hiểm, bất kỳ kẻ nào đi vào trong đó chắc chắn đều phải chết, nhưng sau khi mở ra thì võ giả Thánh Vương Cảnh cũng có thể vào trong đó lịch luyện.
Suy đoán này rốt cuộc là của người nào chưa có khảo chứng nhưng lại được đa số người tán đồng.
Những cường giả kia tất nhiên không có thời gian ở đây lâu đợi Đế Uyển mở ra, bọn họ mỗi người đều có chuyện của mình, đâu có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy nên chỉ có thể lưu lại một nhóm người.
Trải qua chuyện này Ảnh Nguyệt Điện cũng sứt đầu mẻ trán.
Bọn họ mời cường hào các phương cùng dò xét Đế Uyển, vốn cũng có ý tốt nhưng thoáng cái bỏ mình hơn hai mươi vị cường giả tam tầng cảnh, gần như mỗi thế lực lớn đều bị tổn thất, tai họa bất ngờ này lại đổ lên đầu Ảnh Nguyệt Điện.
Ảnh Nguyệt Điện lần này có thể coi như hảo tâm không có hảo báo, một vài thế lực chỉ trích bọn họ có thể không để tâm, nhưng hai mươi thế lực thì Ảnh Nguyệt Điện cũng chỉ có thể cẩn thận ứng phó.