Dương Khai chưa từng nghĩ qua, tuy nhiên hắn không quá trung thành với gia tộc, tham dự Đoạt đích chi chiến, cũng chỉ là muốn lấy lại chính danh cho tông môn mà thôi, chứ cũng không phản nghịch đến mức độ này.
Nghe Dương Trấn lớn tiếng chất vấn như vậy, hắn nhanh chóng ý thức được điều gì đó.
- Gia tộc…nghĩ về ta như vậy?
Dương Khai nhìn Dương Trấn, trầm giọng hỏi.
Trên mặt Dương Trấn hiện lên vẻ vô cùng khổ tâm, lắc đầu nói:
- Ngươi cũng đừng trách gia tộc nghĩ không tốt về ngươi, là biểu hiện những ngày này của ngươi, khiến người ta không thể không nghĩ như vậy. Không thể phủ nhận, ngươi là một hạt mầm tốt, nhưng nếu hạt mầm tốt trở thành hạng yêu tà, gia tộc cũng không ngại thanh trừng, để bảo đảm sự tinh thuần của gia tộc!
Dừng một chút, Dương Trấn lại thở dài nói:
- Nếu chỉ gia tộc lo lắng, thì có thể thương lượng, cùng lắm thì để các cao thủ trưởng bối trong gia tộc thi triển huyền công, hóa giải tà khí trong ngươi, để tránh nỗi lo về sau. Nhưng, ngươi có biết người lo lắng chuyện này, không chỉ có Dương gia ta?
Dương Khai thần sắc lạnh lùng.
- Không ngại nói thẳng với ngươi, sau khi ngươi thăng tiến, thất đại gia đều đã phái người từng có tiếp xúc với Dương gia, bọn họ cũng rất lo lắng, lo ngươi biến thành người như tà chủ!
Dương Trấn thở dài,
- Ngươi xuất thân Lăng Tiêu Các, ngươi đã tu luyện tà công, tư chất của ngươi nghịch thiên, mà trước đây, tà chủ xuất thân Lăng Tiêu Các, tà chủ đó ngày nay vẫn tiêu dao ở Thương Vân Tà Địa, pháp lực thông thiên, huyền công tinh diệu, trong thiên hạ, không ai trên Thần Du cảnh là đối thủ của hắn, mà ngươi xuất thân giống hắn, coi như cũng là quan hệ sư thúc sư điệt.
- Một tà chủ đã khiến bát đại gia bó tay, nếu lại xuất hiện thêm người nữa…
Dương Trấn lắc đầu, trên mặt lỗ vẻ kiêng dè, nhìn đến thần sắc của Dương Khai cũng thay đổi:
- Những yếu tố này liên hệ với nhau, ngươi bảo bọn họ làm sao mà không lo lắng?
- Lo lắng ta biến thành tà chủ thứ hai?
Thần sắc Dương Khai u ám.
- Đúng, hơn nữa tư chất của ngươi, so với tà chủ kia có khi còn lợi hại hơn, thực sự hơn một bậc…
Dương Trấn không ngừng cười khổ, ánh mắt trở nên hoang mang.
Thực sự đã hơn một bậc, hai vị tà chủ giá lâm đến Trung Đô, bát đại gia làm sao ngăn cản?
Những vị trưởng lão đang ngồi, cũng một vẻ kiêng kị và hoảng sợ như vậy, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Trung Đô bị hủy, khắp nơi một cảnh đau thương.
- Nói cho cùng, đây chỉ là phỏng đoán của các vị thôi.
Dương Khai bỗng nhiên mất đi hứng thú giải thích, thản nhiên nói.
Người của Bát đại gia tộc, đều bảo thủ ngoan cố, quanh năm sống cao cao tại thượng, khiến bọn họ tưởng mình luôn luôn đúng, bọn họ nghĩ như vậy, mình có nói gì cũng thay thể thay đổi được cách nhìn và nghi ngờ của bọn họ.
Cho dù có thể thay đổi được cách nghĩ của một hai người, cũng chẳng thay đổi được đại cục.
- Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, đây là bí quyết đứng vững bao năm không để bị sụp đổ của bát đại gia Trung Đô.
Dương Trấn nhìn vẻ như công bằng, thẳng thắn,
- Bát đại gia, nhất định phải phòng ngươi!
- Con đường của ta, tự ta đi.
Khóe miệng Dương Khai lộ một tia cười mỉa mai
- Năm đó ta kém cỏi, tay chói gà không chặt, không thể tu luyện, cha ta muốn đưa ta đến Hóa Long Trì của Dương gia, hy vọng Hóa Long Trì thần kì giúp ta tẩy kinh phạt tủy, nhưng ông cố gắng bao năm, cầu xin đến các vị điện trưởng lão bao lần, cũng chưa bao giờ được thông qua, cho dù công lao của ông đối với gia tộc có đủ, cũng chỉ như vậy, trưởng lão điện hồi lại cho cha ta chỉ có một câu:. Thứ rác rưởi không có tư cách để lãng phí công hiệu của Hóa Long Trì.
Thần sắc Dương Trấn ngượng ngập, Dương tứ gia tận tay cầu xin, lại bị họ đuổi quay về, bây giờ Dương Khai nhắc lại chuyện cũ, lão đương nhiên có chút mặt dày.
- Hôm nay, ta đã có thành tưu và tu vi, gia tộc lại muốn hoa chân múa tay với ta, Trấn trưởng lão, ngươi không cảm thấy quá buồn cười sao?
Mặt Dương Trấn xanh mét.
Dương Khai trả lời:
- Mấy ngày trước ta tăng lên cảnh Thần Du, nếu không phải bàn bè, trưởng bối đó của ta ra tay giúp đỡ, ta sớm đa bị Thái trưởng lão phế bỏ tu vi tại chỗ rồi, nếu không chết, e cũng thành người thường, gia tộc muốn phòng ta, phòng ta thì phải hủy diệt ta? Trưởng lão, ngươi không cảm thấy gia tộc rất quá đáng sao?
- Láo xược!
Dương Trấn thẹn quá hóa giận
- Gia tộc chí thượng, vì gia tộc hy sinh chính mình thì có làm sao?
- Trưởng lão hiểu rõ đại nghĩa, đạo đức tốt, đệ tử không so sánh được, đệ tử là một người khá ích kỷ.
Dương Khai bỗng nhiên bước về phía trước một bước, đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói:
- Nếu đã như thế, đệ tử sẽ thành toàn cho mấy vị trưởng lão, sau khi giết mấy vị trưởng lão sẽ đến Hướng gia thỉnh tội, tùy gia tộc xử trí, như vậy, các ngươi coi như vì gia tộc mà hy sinh rồi.
Mọi người đột nhiên biến sắc, tất cả đều đứng dậy, cảnh giác kèm hoảng sợ nhìn Dương Khai, âm thầm ngưng tụ sức mạnh.
Dương Khai cười ha hả:
- Các trưởng lão xem ra cũng là người khá ích kỷ…
Mọi người không khỏi đỏ mặt, vì biểu hiện vừa nãy mà thấy xấu hổ. Nói thì dễ, nhưng thực sự làm, lại phát hiện không dễ như nói.
- Nói chính sự, nói chính sự…
Tiếng của người phụ nữ giọng khàn khàn vội vàng đổi đề tài.
Dương Trấn nhìn Dương Khai, liên tục cười khổ, lắc đầu nói:
- Đánh qua lại với ngươi, mệt chết. Lão phu cũng không vòng vo nữa, để ngươi đến nhận lỗi với hai nhà Hướng Nam, cũng là ngụy trang thôi. Con cháu Dương gia ta, còn không chịu thua người khác, cho dù ngươi muốn làm vậy, gia tộc cũng không đáp ứng, thậm chí sẽ ngăn cản ngươi.
- Gia tộc rốt cuộc muốn ta làm gì?
- Về Trung Đô, mấy vị thái thượng trưởng lão trong tộc sẽ cùng ra tay, giúp ngươi trừ bỏ tà khí trong cơ thể, từ nay về sau ngươi cũng không cần lo lắng mình sẽ đi vào con đường ma đạo, gia tộc và thất gia sẽ không đề phòng ngươi nữa.
Dương Khai im lặng.
Hắn không nghĩ dùng cách của mấy vị thái thượng trưởng lão đó, có thể xua tan sức mạnh tà ác của Ngạo Cốt Kim Thân trong người, sức mạnh này lúc hắn không sử dụng đến, thì không ai có thể phát giác.
Hơn nữa, nó lại không có hại đối với mình, Dương Khai không cảm thấy mình cần phải trừ bỏ nó.
- Đoạt đích chi chiến, ngươi có thể tiếp tục, nhưng vị trí gia chủ tương lai của Dương gia, ngươi không thể kế thừa Gia chủ nói, đợi sau khi cuộc chiến này kết thúc, người sẽ ra mặt chính danh Lăng Tiêu Các, hy vọng ngươi có thể hiểu cho cái khó của gia tộc.
Gia tộc nghi ngờ Dương Khai đủ kiểu, đương nhiên sẽ không để cho hắn ngồi vào vị trí gia chủ, chẳng may ngày nào đó Dương Khai trở thành nhân vật như tà chủ, Dương gia chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao?
- Ngươi trước tiên đừng vội cự tuyệt, gia tộc làm như vậy, còn có sự suy nghĩ khác.
Dương Trấn hít sâu một hơi.
- Suy nghĩ gì?
- Sự huyền bí lên quan đến tốc độ tăng thực lực của những võ giả đó trong phủ ngươi!
Giọng Dương Trấn trầm thấp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Khai.
Hô hấp của các vị trưởng lão khác, cũng đột ngột nhanh lên không ít.
- Ngươi tưởng mình có thể giấu được?
Dương trấn cười
- Tuy mọi người đều không biết những võ giả trong phủ ngươi tại sao có được tốc độ tăng thực lực, nhưng ai cũng biết, thoát không khỏi liên quan đến ngươi. Người của tùy tùng đường, lại có thể liên tiếp có người tăng lên cảnh Thần Du tầng chín, hiện tượng này rất bất thường, cũng làm không ít người chú ý. Ngoài ra, còn có phụ mẫu của ngươi…
Đáy mắt Dương Khai hiện ra một tia lạnh, lóe lên rồi biến mất.
- Dương Ứng Phong có bệnh, thực lực quanh năm chỉ dừng lại ở cảnh Thần Du tầng ba, nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã cảnh Thần Du tầng tám rồi, mà tất cả chuyện này, là chỉ xảy ra từ khi ngươi quay về, còn chưa đến một năm, thực lực tăng với tôc độ như vậy, ngươi dám nói là không liên quan đến ngươi không? Thực lực của Đổng Tố Trúc tăng tuy không nhanh như Dương Ứng Phong, nhưng so với trước đây cũng nhanh hơn gấp bội, ngươi thực sự coi người Dương gia chúng ta đều là kẻ mù sao?
Dương Khai thờ ơ.
Trước khi cho phụ mẫu dùng Vạn Dược linh dịch và Vạn Dược linh nhũ, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này, những rồi vẫn cho họ dùng, bởi vì đó là phụ mẫu của mình.
- Tà công ngươi tu luyện là phương pháp tốc thành, thực lực tăng nhanh chóng, chúng ta có thể hiểu, nhưng ngươi rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì để những người khác theo người của ngươi, thậm chí cả những người thân của ngươi cũng nhanh chóng tăng thực lực, điều này không phải chúng ta không thể nghĩ ra.Dương gia ta để ý thấy, thất gia cũng sẽ để ý thấy.
Thần sắc Dương Trấn cân nhắc
- Nếu không thì ngươi tưởng thất gia vì sao lại liên thủ gia tăng áp lực cho Dương gia ta, phải xử trí ngươi? Ngươi mới có tiềm năng biến thành tà chủ thôi, thực lực vẫn chưa cao lắm, bọn họ không rảnh đến bây giờ mới phải nhằm vào thực lực của ngươi.
Không có lợi không dậy sớm, bát đại gia Trung Đô, là những gia tộc có khứu giác nhạy bén, bọn họ có động tác, tức là biểu hiện của có lợi ích.
Mà được ẩn giấu trong Vạn Dược linh dịch, chính là thứ thu hút bọn chúng.
Phương pháp có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của võ giả, gia tộc nào không đỏ mắt?
- Cho ngươi quay vể Trung Đô, gia tộc cũng là đang suy nghĩ vấn đề này, chỉ có ngươi quay về Dương gia, dưới sự bảo vệ của cao thủ trong tộc, mới có thể bình an.
- Gia tộc chủ yếu vẫn là muốn bí mật đó chứ gì?
- Ta không phủ nhận.
Dương Trấn gật đầu
- Nhưng lần này gia tộc đã cố gắng hết sức, vì chúng ta tới tìm ngươi, chứ không phải truyền tin bảo ngươi quay về, hai việc này có gì khác nhau, chắc ngươi hiểu.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Bọn họ đến tìm mình, nói rõ với mình tất cả, rõ ràng cũng hy vọng mình hợp tác, ngoan ngõan trở về Dương gia trốn, sẽ dâng lên bí mật, để gia tộc mang về phúc âm.
Nếu truyền tin bảo mình quay về, trực tiếp dùng vũ lực đàn áp, nhốt mình lại, thì mình tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, đến lúc đó kết quả chỉ là cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan.
Dương gia cũng biết rõ tính tình Dương Khai, đương nhiên là hy vọng dùng cách thứ nhất, giải quyết hòa bình việc này.
- Ngươi nghĩ kĩ một chút.
Dương Trấn nói xong, yên lặng cùng đợi.
Dương Khai lắc đầu:
- Ta biết những điều này, nhưng không thể quay về Trung Đô.
Gia tộc muốn Vạn Dược linh dịch, cũng không sao, Vạn Dược linh dịch nhiều như thế, Dương Khai lấy ra một ít là được. Tuy lòng trung thành của hắn với Dương gia không lớn, nhưng Đoạt đích chi chiếndù sao cũng là sân khấu để thí sinh hắn trổ tài, cho gia tộc ít Vạn Dược linh dịch, coi như là tạ lễ.
Nhưng sau khi quay về Trung Đô, e là không thể ra được nữa, hơn nữa, thực lực nhất định sẽ bị phế đi.
Đây là hậu quả Dương Khai không thể tiếp nhận.
ơi âm mưu gì? Có phải muốn lật đổ Trung Đô, phản lại Bát gia?
Dương Trấn từng bước từng bước đi, khi đến trước mặt Dương Khai, đôi mắt như chim ưng, nhìn thấu lòng người.