Lời này vừa nói ra, khiến những người khác sống lại một chút lòng tin với Bàng Hải, dù sao bọn chúng cũng không hiểu rõ Dương Khai, làm sao biết được lời hắn nói là thật hay giả.
Dường khai hắc hắc cười:
- Ta còn là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên cơ…
Lời hắn nói là sự thực, nhưng đáng tiếc chẳng ai tin.
- Các vị nhìn thấy rồi chứ, tên tiểu tử này luyên thuyên hết chuyện này tới chuyện khác, căn bản là không đáng tin. Bàng Hải chớp lấy thời cơ ném đá xuống giếng.
Mọi người khẽ gật đầu.
- Được rồi! Dương Khai lúc này bỗng phủi mông đứng lên, lắc lắc cái cổ, hai tay đan chéo, kéo thẳng về hướng ngược lại, xương khơp sai lệch kêu lên từng tiếng răng rắc vang dội…
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn, không biết hắn bày ra cái bộ dạng chuẩn bị thế này rốt cuộc là muốn làm gì.
- Nói chuyện phiếm tới đây chấm dứt! Dương Khai vừa nói vừa quét mắt nhìn đám người xung quanh, nhưng phàm là võ giả bị ánh mắt của hắn nhìn qua, trong lòng đều không nén được mà cảm thấy lạnh, tựa như bị một thứ tồn tại khủng bố nào đó găm chặt lên. - Các vị đã tới rồi vậy thì giúp ta một việc… Hắn toét miệng cười, trầm giọng nói: - Giao nhẫn không gian ra!
- Hả?
Mọi người đều ngẩn ra, như không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy.
Nhưng rất mau, có mấy người liền giận tím mặt.
- Khốn khiếp, ngươi muốn làm gì?
- Ngươi là muốn nghich thiên hả bằng hữu, chỉ là một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại dám đánh cướp của ta? Ha ha, thực là nực cười muốn chết…
- Tên tiểu tử này quả nhiên điên rồi!
- Ngươi đã nói như vậy, vậy thì giao nhẫn không gian ra, ta sẽ tha chết cho ngươi!
Mấy người mồm năm miệng bảy, hoặc là phẫn nộ, hoặc là châm biếm, hoặc là chuẩn bị cướp ngược… tóm lại là không có ai để ý tới lời nói của Dương Khai, cũng không cho là hắn có cái bản lãnh này, chỉ cảm thấy rằng người này bị điên, rõ ràng là không thể nói nổi.
Dương Khai gương mặt cười híp lại, không chút phật lòng, nhìn Chu Hoài nói: - Vừa nãy vị bằng hữu này nói, tại sao thiên địa dị tượng này lại xuất hiện lâu như vậy cũng không có ai tới dò xét, giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết đáp án, không phải là không có người tới dò xét, mà là kẻ tới đều bị ta đuổi đi.
- Chỉ dựa vào ngươi? Chu Hoài nhịn không được cười xùy một tiếng. - Ngươi là đang nói đùa đó hả?
Dương Khai lắc lắc đầu, nói: - Cũng có người không tự lượng sức, muốn động thủ với ta, nhưng kết cục chính là như thế kia…
Khi nói, hắn đưa tay chỉ về phía bên dưới, mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy trong đám loạn thạch giữa núi có một cái thi thể không đầu nằm đó, máu tươi đầy đất, ngoài ra còn có một người nữ giống như từ trên cao rơi xuống, tan xương nát thịt.
- Hai người này… là người của Lưu Ảnh Kiếm Tông! Kinh Lực nhìn một cái bèn mạnh mẽ kinh hô.
- Đúng vậy, bọn chúng tự xưng là Lưu Ảnh Kiếm Tông. Dương Khai gật gật đầu.
- Ngươi vậy mà giết bọn họ!
Kinh Lực vẻ mặt khiếp sợ nhìn Dương Khai. - Ngươi vậy mà giết bọn họ!
- Chả trách cứ luôn ngửi thấy mùi máu tanh, thì ra là vậy… Chu Hoài cũng nhíu chặt mày. - Mùi máu tanh bị mùi hương kỳ lạ che giấu, đáng ghét, vậy mà không chú ý tới!
- Cho dù hai người đó thực sự là do ngươi giết, vậy đã làm sao? Bàng Hải ánh mắt rét căm, chăm chú nhìn Dương Khai, ngữ khí lạnh như băng nói: - Hai kẻ của Lưu Ảnh Kiếm Tông này thực lực cũng không coi là cao, hơn nữa người cũng không nhiều, lẽ nào ngươi còn muốn động thủ với năm người bọn ta?
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều đã nhận định, thầm nghĩ cũng đúng, đối phương chỉ có một mình, cho dù có thủ đoạn quả thực có chút quỷ dị, thì song quyền cũng khó địch lại tứ thủ.
- Ài… Dương Khai thở dài một tiếng. - Nếu như có thể, ta cũng không muốn động tay với các ngươi, ta chỉ muốn tìm vài món dược liệu mà thôi! Nhưng nếu các ngươi không hợp tác, vậy thì…
Hắn nói tới đây, thân hình bỗng nhoáng lên một cái, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc, năm người sắc mặt đại biến, rối rít phóng thần niệm, tra xét tông tích của Dương Khai.
Nhưng chỗ mà thần niệm bao phủ, lại không hề có bất cứ phát hiện nào. Dương Khai cả người cứ như biến mất vào trong không gian vậy.
Tình huống quỷ dị này khiến năm người sắc mặt tái xanh, tận sâu trong lòng có một loại cảm giác lo lắng, bất an.
Bất chợt, một bàn tay bỗng khoác lên vai Kinh Lực, cùng lúc đó, thân ảnh của Dương Khai quỷ dị xuất hiện ở đằng sau Kinh Lực, âm thanh từ phía sau Kinh Lực truyền tới, u ám như quỷ mị: - Để ta đích thân động tay cũng được, nhưng các vị tuyệt đối đừng phản kháng, nếu không ta có thể lỡ tay bất cẩn mà giết người đấy…
Kinh Lực cả người như bị sét đánh, sau lưng bỗng chốc toát ra một mảng mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc đứng im tại chỗ, động cũng không dám động.
Hắn có thể cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình âm thầm ẩn chứa một lực lượng hùng hồn, như biển lớn lúc nào cũng có thể sẵn sàng đem mình nuốt sống. Lực lượng cường đại kia, rõ ràng khiến lòng hắn không cách nào kháng cự lại được.
Vút vút vút…
Bốn người khác thân hình tựa như đồng thời lay động, cuống cuồng tản ra tứ phía, tránh xa chỗ Kinh Lực đang đứng. Ai nấy đều thúc giục nguyên lực, cảnh giác và ngưng trọng nhìn về hướng Dương Khai.
Trước khi Dương Khai mở miệng nói chuyện, bọn chúng căn bản không biết người này làm thế nào mà tới được sau lưng Kinh Lực. Mỗi người đều nghĩ, nếu hắn ra tay với bản thân, bản thân liệu có tránh được không?
Đáp án dĩ nhiên là không thể nào!
Nghĩ tới đây, ai nấy mồ hôi lạnh nhỏ thành giọt…
- Bằng hữu… Kinh Lực nuốt nước miếng, giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, khổ sở nói: - Giữa ta và ngươi, không thù không oán, Kinh mỗ cũng chưa từng…
- Được rồi, được rồi. Dương Khai không chờ cho hắn nói hết, liền cắt ngang, nói: - Ta không phải là muốn lấy mạng ngươi, tuy nhiên việc này đối với ta mà nói, dễ như trở bàn tay, nhưng chúng ta không có ân oán, ta cũng không có lý gì mà giết ngươi, đúng không!
- Đúng đúng đúng! Kinh Lực không ngừng gật đầu, cố nặn ra một nụ cười nói: - Bằng hữu hiểu được là tốt!
- Ta vừa nãy đã nói rồi, ta chỉ muốn tìm mấy vị thuốc mà thôi! Dương Khai trong khi nói đã đưa tay chụp tới nhẫn không gian của Kinh Lực.
Không phí nhiều sức, hắn đã lấy được nhẫn không gian của đối phương về tay, thần niệm sau khi quét vào bên trong, mày liền nhíu lại, vứt trả lại cho đối phương.
- Ngươi có thể đi được rồi! Dương Khai cười híp mắt, vỗ vỗ bả vai của Kinh Lực, mở miệng nói.
Kinh Lực cả người trùng xuống, thiết chút nữa là xụi lơ đi, bất quá may mà tâm tính không tồi, cố nén sự sợ hãi, phóng thần niệm vào trong nhẫn không gian của mình, sau đó liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Dương Khai đầy cổ quái.
Dương Khai nhíu mày nói: - Trong nhẫn không gian của ngươi không có thứ ta cần tìm.
- Thì ra là vậy! Kinh Lực như bừng tỉnh, mừng rõ như điên ôm quyền nói: - Đa tạ!
Sau khi nói xong, hắn gấp rút thi triển thân pháp, trốn nhanh về phương xa.
Tuy vô duyên vô cớ bị dọa cho kinh sợ, nhưng người không sao, vật cũng không thiếu, đã là kết quả mà hắn gần như không thể khát vọng rồi. Kinh Lực sao còn dám bất mãn, tự nhiên biết chạy trước là hay.
- Người kế tiếp! Dương Khai nhìn bốn người còn lại, toét miệng cười nói: - Chủ động một chút nhé, đừng ép ta phải ra tay với các ngươi, bất quá các ngươi yên tâm, nếu các ngươi không có thứ đồ mà ta cần, ta cũng sẽ không tùy tiện lấy… mà nếu như có, chỉ có thể trách các ngươi đen đủi.
Bốn người nhìn nhau, sắc mặt tái xanh, lại không dám tự tiện rời đi.
Với thân pháp mà ban nãy Dương Khai thi triển, bọn chúng căn bản không có lòng tin có thể chạy thoát, chỉ sợ mới hơi có cử động khác thường là đã bị đối phương bắt lại rồi.
- Vị bằng hữu này, ngươi muốn tìm thứ gì? Nếu không ngại thì nói ra, nếu Chu mỗ có, tuyệt không giấu diếm! Chu Hoài nghĩ một hồi rồi mở miệng nói.
Những người khác cũng dùng sức gật đầu: - Phải đó, nếu chúng ta có, nhất định sẽ giao cho ngươi!
Tuy rằng từ phản ứng ban nãy của Kinh Lực cho thấy, Dương Khai không hề lấy đi bất cứ đồ gì trong nhẫn không gian của hắn, nhưng mỗi người đều có một bí mật riêng, mà những bí mật này thường cất giấu trong nhẫn không gian…
Không ai bằng lòng giao nhẫn không gian của mình cho người khác tra xét!
Không cần phiền phức như thế, ta tự tìm!
Dương Khai hừ lạnh một tiếng. - Ta đếm đến ba, người không giao ra nhẫn không gian, hậu quả tự gánh.
Trên mặt hắn tràn ngập sát khí, không giống như đang nói đùa, hơn nữa trực tiếp bắt đầu đếm.
- Ài… Chu Hoài thấy vậy, chỉ có thể than thở một tiếng, cũng không muốn thử cái thứ vô vị kia, sảng khoái tháo nhẫn không gian từ trên tay xuống vứt cho Dương Khai, cười khổ nói: - Hy vọng ngươi có thể tuân thủ như lời đã nói.
Dương Khai không nói một lời, nhận lấy nhẫn không gian liền kiểm tra bên trong, một lát sau, một vật cũng không lấy, vứt trả về.
Chu Hoài vui vẻ nhận lấy, lời xã giao cũng chẳng buồn nói, trực tiếp chuồn thẳng.
Trong năm người, hai người có thực lực mạnh nhất đều đã gặp kết quả như thế nà, ba người còn lại làm gì có dũng khí phản kháng? Sau khi nhìn nhau, bèn tháo nhẫn không gian của mình xuống, giao cho Dương Khai.
Sau một hồi kiểm tra, Dương Khai nhíu mày không thôi.
Bởi vì vật hắn tìm kiếm, một thứ cũng không có.
Bất luận là ba loại dược liệu dùng để luyện chế Thái Diệu đan hay Kiếp Ách Nan Quả mà bản thân cần…
Nếu như không cách nào gom đủ dược liệu, thì căn bản không thể luyện chế Thái Diệu đan! Nếu thực là như thế, hắn chỉ còn cách chờ cho tới khi Thái Diệu Bảo Liên trưởng thài, trực tiếp sử dụng.
Nhưng như vậy, sẽ lãng phí rất nhiều dược hiệu của linh dược này, không tới bước vạn bất đặc dĩ, Dương Khai cũng không muốn làm như thế.
Sau khi xua ba người kia đi, Dương Khai tiếp tục ngồi xếp bằng, yên tĩnh chờ đợi người mắc câu.
Hăn cũng đã âm thầm tính toán cả rồi, trước khi mấy cường giả thực sự tới đây, hắn cần phải tận mọi khả năng để gom góp đủ vật mình cần, nếu không đợi những người đó tới đây rồi, e rằng tránh không khỏi một trận ác chiến!
Hai ngày tiếp theo, Dương Khai vẫn một mực ngồi canh chừng bên cạnh Thái Diệu Bảo Liên, một bước cũng không rời.
Rất nhiều võ giả đều bị thiên địa dị tượng hấp dẫn tới, cũng không biết là may mắn hay tất nhiên, trong số người tới không có mấy người mà Dương Khai kiêng kỵ, đều là một số võ giả không mạnh lắm.
Kết cục của những người này dĩ nhiên là giống như đám người Kinh Lực, hứng trí bừng bừng mà tới, u ám xám mặt rời đi!
Kẻ thức thời thì ngoãn ngoãn dâng nhẫn không gian của mình lên, để Dương Khai kiêm tra xong rồi bình yên rời đi, kẻ không thức thời thì Dương Khai dĩ nhiên phải ra tay kiềm chế, cướp nhẫn không gian để tự mình kiểm tra.