Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông thường mà nói, cơ thể một võ giả chỉ tồn tại một loại thuộc tính năng lượng, cũng không phải vì có gì hạn chế mà là nhiều quá sẽ bội thực.

Một loại thuộc tính, một lĩnh vực đã đủ để cho một võ giả hao phí tinh lực cả đời để nghiên cứu, lĩnh ngộ.

Nhưng đại đa số võ giả cũng có thể sử dùng nhiều loại năng lượng thuộc tính khác nhau, hoặc là mượn dùng võ kỹ, hoặc là bí bảo. Như Dương Khai lúc trước có thể vận dụng thuộc tính Dương và sức mạnh tà ác của Ngạo Cốt Kim Thân.

Hai loại sức mạnh gió và sấm xét trong Phong Lôi Vũ Dực hắn cũng có thể vận dụng.

Bốn loại sức mạnh có chủ có thứ, sức mạnh thuộc tính Dương và năng lượng tà ác trong Ngạo Cốt Kim Thân là phương hướng chủ công hắn theo đuổi cả đời, và luôn luôn nghiên cứu sự huyền diệu của hai thuộc tính đó, cuối cùng đã khiến hai thứ dung hợp trở thành Ma diệm có thể thiêu đốt vạn vật trong thiên hạ.

Sức mạnh Phong Lôi chỉ có lúc xuất ra Phong Lôi Vũ Dực mới có thể dùng được một chút.

Nội đan của Xích Vĩ Tử Giáp hạt vốn đã tích chứa hai loại sức mạnh Phong Thổ, dung hợp hoàn hảo, giá trị vô cùng lớn.

Bốn người đám Quỷ Triệt cùng vây ở một chỗ, mỗi người đều chiến ý dâng cao, hai tròng mắt sáng rạng rỡ, thương thảo vị trí và trách nhiệm của mỗi người lát nữa trong chiến đấu.

Xích Vĩ Tử Giáp hạt là yêu thú bậc chín, tương đương võ giả Phản Hư Cảnh, bốn người Thánh Vương Cảnh muốn xử lý nó cũng có tính phiêu lưu nhất định, tuy nhiên xem bộ dạng bọn họ đầy tự tin như vậy hiển nhiên là nắm rất chắc phần thắng trong trận chiến này.

Bốn người này không ai ngốc, nếu có nguy hiểm tất sẽ không tham gia vào.

Dương Khai không can vào, tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh khiến hắn không đủ tư cách tham gia vào cuộc đại chiến này, hắn cũng không gượng ép mà chỉ đứng một bên, có vẻ chán đến chết.

Một lúc sau khi đã thỏa thuận xong xuôi, Quỷ Triệt nhe răng ha hả, đi tiên phong về phía bão cát bao trùm kia. Cam Cơ và Kỷ Bình nghiêm mặt, không dám sơ suất qua loa, Lạc Dao cũng cười khanh khách một tiếng, dừng ở sau cùng.

Bốn người thần sắc khác nhau, không để ý tới Dương Khai, như từng đạo hồng quang, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Một lát sau, Dương Khai đã nhận thấy dao động năng lượng kịch liệt từ bên kia truyền đến, bão cát nối liền thiên địa có vẻ càng thêm cuồng bạo, mặc dù cách xa hơn mười dặm, nhưng Dương Khai cũng có thể ngửi được mùi tanh hôi của Xích Vĩ Tử Giáp hạt.

Hào quang của võ kỹ và bí bảo tỏa sáng, thi thoảng xen lẫn tiếng quát của bốn người. Tiếng hô, tiếng chiến đấu dường như rất kịch liệt.

Dương Khai nheo mắt trông về phía đó nhưng không thấy gì, chỉ có thể thấy từng bóng dáng mơ hồ đang chạy trong bão cát.

Thời gian trôi qua, khí tức hung thần kia dần trở nên mỏng manh, dao động năng lượng của bốn người phía Quỷ Triệt phát ra càng ngày càng mạnh, rõ ràng cho thấy không khí hăng hái như chuẩn bị hạ được yêu thú bậc chín kia.

Cảm thấy thời gian cũng tương đối rồi, Dương Khai mới không nhanh không chậm bay về phía đó, nhếch mép thành một nụ cười khoái chí.

Chờ khi hắn tới nơi, đã phát hiện trên vùng bãi cát vàng đó có một con mãnh thú lớn chừng một gian phòng đang nằm đó không nhúc nhích, sức sống đã không còn.

Đám người Quỷ Triệt hầu như đều có thương tích, tất cả đều đứng nguyên một chỗ thở hổn hển. Cái gã tên Cam Cơ càng thảm hại, bắp đùi có một vết thương dài, máu thịt lẫn lộn, có thể nhìn thấy xương cốt trắng hếu và cả kinh mạch lộ ra.

Vết thương này thiếu chút đã có thể làm bị thương đến điểm chí mạng ở phần hông, Dương Khai nhìn đã thấy tim đập nhanh.

Không kịp xử lý chiến lợi phẩm, bốn người đều lấy đan dược nuốt vào.

Dương Khai mặc kệ, đi tới trước mặt yêu thú kia, đi quanh nó vài vòng, giơ tay gõ lên bộ giáp cứng rắn của nó mà miệng tấm tắc chậc chậc.

Hắn cũng thấy được lời Quỷ Triệt bọn họ nói không giả, giáp xác trên người Xích Vĩ Tử Giáp hạt này tất cả đều là nguyên liệu tốt để luyện khí, chỉ cần lấy một ít khoáng thạch thích hợp tìm một vị luyện khí sư tài nghệ xuất sắc là có thể luyện chế ra một bí bảo Hư cấp.

Chẳng trách bọn họ vừa nghe nói phát hiện ra một con Xích Vĩ Tử Giáp hạt thì đều hưng phấn.

Rất lâu sau bốn người mới dần khôi phục, trận chiến này đã tiêu hao rất nhiều sức lực của họ.

Quỷ Triệt trưng cầu ý kiến của ba người khác trước rồi mới đi tới trước mặt con Xích Vĩ Tử Giáp hạt, dùng tay xé mở điểm kết nối giữa giáp xác và bụng nó, sờ soạng một hồi xong liền lấy ra hai viên nội đan tỏa ánh hào quang xanh vàng.

Quỷ Triệt cười ha hả:

- Nội đan này giá trị không thấp hơn năm vạn thánh tinh thượng phẩm, ừm, ta lấy trước đã rồi ra ngoài tìm người bán đi, mọi người chia đều.

Nói rồi không quản người khác có bằng lòng hay không liền trực tiếp bỏ vào nhẫn không gian của mình.

Dương Khai thấy rõ Cam Cơ và những người kia đều nhíu nhíu mày, rõ ràng có chút không vui nhưng lại không có ai phản đối.

Quỷ Triệt lại ra sức chia Xích Vĩ Tử Giáp hạt thành tám khối.

Y tự lấy đi vỏ cứng trên lưng yêu thú, thứ này có thể tạo ra một bộ bảo giáp phòng ngự tuyệt hảo, Cam Cơ chiếm được cái đuôi yêu thú, hai cái càng cũng bị Kỷ Bình và Lạc Dao chia đều.

Dương Khai đứng một bên nhìn, hắn không có tham gia chiến đấu hiển nhiên không có tư cách chia chiến lợi phẩm.

Mà ngay cả sốmáu không nhiều lắm kia Quỷ Triệt cũng thu vào túi mình, cứ như người đến xác minh tình hình lúc này không phải là Dương Khai.

Phân chia như vậy dù có chút ích kỷ nhưng cũng miễn cưỡng coi là công bằng, mấy người họ cho dù có kín đáo không hài lòng cũng không nói ra miệng. Về ý kiến của Dương Khai bọn họ sẽ không để ý.

- Nghỉ ngơi một chút đi.

Quỷ Triệt bảo một tiếng, mọi người đều bắt đầu tĩnh tọa.

Kỷ Bình lại lấy ra miếng da thú kia, cẩn thận nghiên cứu, chau mày.

Bỗng nhiên Kỷ Bình hét to một tiếng, mọi người bị kinh động đều nhìn y, thấy y vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hoa chân múa tay vui sướng, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

- Phát hiện ra cái gì à?

Quỷ Triệt vội vàng hỏi.

- Ta nghĩ có thể chúng ta cách mục tiêu không còn xa nữa.

Kỷ Bình vẻ mặt vui mừng, rõ ràng sự phân chia chiến lợi phẩm có chút bất mãn của Quỷ Triệt vừa nãy đã bị ném lên tận chín tầng mây.

Nghe y nói vậy mấy người đều nhảy tới bên cạnh y, Dương Khai cũng đến giờ xem chừng.

Trên tấm da thú đó là một bức tranh với đủ loại ký hiệu kỳ quái, đỉnh cao nhất là một gạch chéo cực lớn có lẽ là mục tiêu bọn họ tìm kiếm, mà ở những vị trí khác trên da thú cũng có những ký hiệu có hàm nghĩa đặc thù.

- Các ngươi xem khu vực màu vàng này, trước kia ta không biết cái này rốt cuộc có ý nghĩa gì nhưng hiện tại ta biết nó đại diện cho chỗ của Xích Vĩ Tử Giáp hạt.

Kỷ Bình chỉ vào tấm da thú, nói ra phát hiện của mình.

- Nếu dấu hiệu này chính là vị trí của chúng ta, vậy chỗ màu xanh này không phải là rừng cây lúc trước chúng ta xuyên qua hay sao?

Quỷ Triệt đăm chiêu.

- Vậy chỗ này chính là cái hồ nước đó rồi.

Lạc Dao cũng chỉ vào một nơi, phát biểu ý kiến của mình.

- Hẳn là thế, đều khớp với nhau, ta xem thử, chỉ cần tiếp tục đi lên một chút, không tới vài ngày nữa là chúng ta có thể tìm được chỗ đó rồi.

Lời vừa nói ra vẻ mặt tất cả mọi người đều vui mừng.

- Phía trước hình như còn có nguy hiểm.

Dương Khai chen lời, chỉ vào một dấu hiệu trên tấm da thú, dấu hiệu đó là một con chim lớn bay trên trời, nhìn là biết là thứ gì đó khó nhằn.

Loài chim bay là loại yêu thú khó nhằn hơn so với yêu thú dưới mặt đất. Chúng hành động nhanh chóng, thân thể linh hoạt. So với yêu thú cùng cấp, loài chim có thể phát huy sức chiến đấu lợi hại hơn nhiều so với những loài dưới mặt đất.

- Đi một bước xem một bước, nếu nơi đó quả thực có nguy hiểm chúng ta sẽ lách qua.

Quỷ Triệt hít sâu một hơi.

Nghỉ ngơi thêm một lát, đợi tất cả mọi người đều khôi phục lại trạng thái tốt nhất, họ mới đi tiếp.

Con chim lớn trên tấm da thú đó khiến tất cả đều lo lắng đề phòng, cảnh giác, không ngừng ngẩng đầu lên xem chừng, nhưng tới khi mọi người sắp đi khỏi nơi đó cũng không có phát hiện gì, kể cả một con yêu thú, điều này làm họ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu, họ rất nghi hoặc, không biết có phải đã đi lầm đường hay không.

Phía trước bỗng truyền tới một tia hồ quang sáng ngời, một luồng khí tức lôi điện lạnh thấu xương lan ra làm mọi người biến sắc.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó mười mấy dặm, có một cái cây không lớn đứng thẳng ở đó, mà trên lá cây thưa thớt không ngừng phát ra điện quang dài ngắn đủ cả.

Thần thức năm người buông ra điều tra trong phạm vi hơn mười dặm, đợi sau khi xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì tới gần, mới hướng về phía cái cây đó dưới sự dẫn dắt của Quỷ Triệt.

Một lát sau, mọi người dừng lại trước cái cây, kinh ngạc nhìn, sắc mặt không ngừng biến đổi.

Cái cây trước mặt chỉ cao bằng một người, tích chứa khí tức lôi điện khủng khiếp, mấy chục phiến lá cây ít ỏi dường như cũng do lôi điện hoá thành, ánh sáng trên mặt lá không ngừng lưu chuyển, mỗi phiến lá nhìn qua đều vô cùng cứng rắn, giống như do ngọc thạch trong suốt tạo thành, nửa trong suốt.

- Đây là cây gì?

Lạc Dao tò mò đặt câu hỏi.

Đám người này ngoại trừ Dương Khai kiến thức nông cạn, thì đều kiến thức rộng rãi uyên thâm, nhưng không ai biết cái cây này.

- Điển tịch của tổ tiên ngươi không có ghi lại sao?

Cam Cơ quay đầu nhìn Kỷ Bình, Kỷ Bình chậm rãi lắc đầu:

- Không có, có khả năng khi ấy tới đây còn chưa có cái cây này.

- Một linh vật như vậy không thể nào lại vô duyên vô cớ sinh ra, ngươi có phải đang che giấu điều gì không?

Cam Cơ có chút không tin nhìn Kỷ Bình.

Kỷ Bình hừ lạnh một tiếng không vui nói:

- Ta cần phải giấu diếm sao?

- Đây là Cầm Mộc!

Quỷ Triệt bỗng nhiên lên tiếng, thần sắc kích động hiện lên trong hai tròng mắt.

- Cầm Mộc?

Ba người kinh ngạc, Kỷ Bình nhanh chóng hoàn hồn lại, nhìn Quỷ Triệt:

- Ngươi nói là...

- Hình chim bay trên bản đồ kia hẳn là một yêu thú phi cầm thuộc tính hệ Lôi, nó chết rồi, chết ở chỗ này, xác thịt và nội đan của nó đã nuôi dưỡng hình thành cây Cầm Mộc này!

Quỷ Triệt nhỏ giọng, thần sắc càng thêm phấn khởi.

Kỷ Bình cũng dường như nhớ ra điều gì đó, trầm giọng nói:

- Trong điển tịch của tổ tiên có ghi lại, người quả thực đã nhìn thấy một con chim lớn khắp người có lôi điện quấn quanh, hơn nữa người còn ghi lại đó là một con Lôi Loan!

Âm thanh hít ngược khí lạnh vang lên, mọi người không khỏi lộ biểu cảm nghĩ đến mà sợ, ánh mắt Quỷ Triệt và mấy người nhìn Kỷ Bình cũng thay đổi.

Kỷ Bình nhún vai:

- Nếu ta sớm nói cho các ngươi tin tức này các ngươi cũng sẽ không đi, dù sao bây giờ con Lôi Loan đó cũng đã chết rồi, chúng ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

- Đợi ra khỏi đây sẽ tính sổ với ngươi, biết rõ có Lôi Loan ở trong này mà còn lừa bọn ta vào đây.

Quỷ Triệt nghiến răng nghiến lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK