Đợi tới lúc Dương Khai lần nữa hợp thần đánh xuống đâu còn có bóng dáng địch nhân?
Phóng ra thần niệm, chỉ cảm thấy khí tức của Sa Nhã kia đang cấp tốc bay độn trong lòng đất, rất nhanh xâm nhập xuống tầng sâu, thoát khỏi phạm vi cảm giác của Dương Khai, làm hắn cảm thán lực bất tòng tâm.
Năng lực của Sa Ma này đúng là làm cho người ta nhức đầu, Dương Khai không khỏi cau mày. May mà những Sa Ma này dường như thần trí tương đối thấp, nếu không chỉ bằng vào năng lực đặc thù này cũng đủ để Man tộc bó tay không có biện pháp.
Sa Nhã đã chạy thoát, Dương Khai cũng không thể truy kích, bốn phương tám hướng truyền đến hàng loạt tiếng động ầm ầm, hiển nhiên là đám Ma tộc đã nhận ra động tĩnh, hoặc là nhận được mệnh lệnh của Sa Nhã nên chạy tới bao vây bên này, muốn dùng chiến thuật biển người bắt lấy Dương Khai..
Trong bóng tối, đoàn đoàn bóng đen như ẩn như hiện, đều là tộc quần giống như Ma tộc thấp lùn trước kia, giỏi về ẩn giấu hành tung và ám sát.
Nhưng còn không chờ bọn họ chuẩn bị thỏa đáng, Dương Khai đã cười gần một tiếng, như mãnh hổ xuống núi nhào vào trong bầy địch, nơi đi qua bẻ gãy nghiền nát, đoàn đoàn sương máu vỡ toạt ra trên không trung, phảng phất như những đóa huyết hoa nở rộ, đẹp đẽ mà tàn khốc.
Nhóm bóng đen truyền ra tâm tình kinh hoảng, rối rít thối lui ẩn giấu thân mình.
Có chiến sĩ Ma tộc hình thể cao lớn khác từ bốn phía trong đường hang chạy ra, giơ cao vũ khí không sợ chết xung phong đánh tới Dương Khai.
Dương Khai đứng tại chỗ, tể ra Bách Vạn Kiếm, bễ nghễ quét ngang ra, bất kỳ một Ma tộc nào dám nhào tới đều bị chém thành hai khúc, máu tươi nội tạng chảy đầy đất, trong hang động tràn đầy mùi máu tươi gay mũi.
Sau một phen kịch chiến, Dương Khai lông tóc không hao tổn, Ma tộc lại chết trên trăm tên.
Tất cả Ma tộc đều nhận ra không thích hợp, tên trước mắt này căn bản không phải bọn họ có thể chống lại, mặc dù bọn họ có ngu ngốc cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ là mỗi người đứng tại chỗ sắc mặt kinh hãi, nhìn Dương Khai cảnh giác.
Có lên hay không? Dương Khai hất kiếm lên, cười nói: Không lên thì ta lên!
Ma tộc không ai đáp lời.
Dương Khai lập tức động, thân hình thoắt một cái, nhanh như điện chớp lướt một vòng trong hang động, chờ hắn trở lại chỗ cũ, trên Bách Vạn Kiếm nhỏ giọt máu tươi đỏ sẫm.
Từng thân ảnh ngã nhào trên đất, không còn tính mạng.
Dương Khai cười lạnh một tiếng: Một đám rác rưởi!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Dương Khai biến sắc, trên mà không ngờ nổi lên một chút màu xanh biếc, hắn thất thanh nói: 13
Tiện nhân, không ngờ dùng độc, không biết xấu hổ!
Màu xanh biếc sắc kia giống như là vật còn sống, sau khi nổi lên trên mặt Dương Khai, lập tức lan ra khắp thân thể hắn, chỉ trong chớp mắt cả người Dương Khai liền biến thành xanh mượt, ngay cả đỉnh đầu đều bốc lên ánh sáng xanh.
Dương Khai tức giận thở phì phì.
Ha ha ha ha!
Bên trong hang động vang lên một trang tiếng cười như điên cuồng mất trí của Sa Nhã. Thanh âm mơ hồ không chừng, cũng không biết rốt cuộc nàng ấn núp ở chỗ nào len lén quan sát, với thần niệm cường đại như Dương Khai cũng không có cách nào khóa được nàng.
Lục Ma Độc, mặc dù không phải chất độc mạnh nhất, nhưng cũng là chất độc quỷ bí khó phòng nhất của trăm tộc Ma tộc ta. Tiểu đệ đệ người chết chắc rồi, có lẽ ngươi có thể cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi biến thành nô bộc tạm giữ lại tánh mạng!
Dương Khai nhíu mày suy nghĩ lại, vừa rồi trong số Ma tộc bị mình giết chết, đúng là có một tên xanh mượt, thoạt nhìn không giống với các Ma tộc khác. Như vậy xem ra, Ma tộc kia chính là Lục Ma trong miệng Sa Nhã.
Nhưng Dương Khai hoàn toàn không thấy hắn có dấu hiệu ra tay, hơn nữa trên thực tế mình cũng không có tiếp xúc với Ma tộc kia, như vậy không ngờ đều có thể trúng độc, Lục Ma Độc quả nhiên vô ảnh quỷ bí, khó lòng phòng bị.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Khai nạt nhỏ: Thực ngại quá! Ta không có hứng thú với hạng người đàn bà dâm loàn!
Sa Nhã đột nhiên thanh âm phát lạnh:
Ta sẽ tát bể nát miệng của ngươi, cho người trả giá thật lớn vì lời nói ngông cuồng của mình!
Người đàn bà dâm loàn… người đàn bà dâm loàn… người đàn bà dâm loạn… cả nhà người đều là người đàn bà dâm loàn!
Sa Nhã không lên tiếng, đoán chừng bị tức không nhẹ.
Bốn phía không còn mảy may tiếng động, không thấy một tên Ma tộc cũng không thấy bóng dáng Sa Nhã, Dương Khai bĩu môi nói giọng mia mai:
Nếu ngươi không ra thì ta đi đây!
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Dương Khai gật gật đầu, thân hình lắc một cái, đột nhiên biến mất tại chỗ, nói đi là đi.
Chờ thật lâu đến khi xác nhận Dương Khai đã rời đi, từ trong hư không nơi nào đó, Sa Nhã mới từ từ hiện thân, vẫn như cũ cả người trần như nhộng, chỉ có điều không có ý nhu nhược mị hoặc như trước, ngược lại trên mặt đầy vẻ giận dữ, toàn thân phát ra hàn khí như muốn đóng bằng cả ngọn lửa.
Bóng đen Ma tộc thấp lùn lặng yên không một tiếng động hiện thân bên cạnh nàng, thấp thỏm lo âu nói;
Đại nhân để cho tên kia đi như thế sao?
Sa Nhã hừ lạnh nói: Ngươi không muốn để cho hắn đi ư?
Gã Ma tộc thấp lùn nói: Hắn giết không ít người của chúng ta!.
Vậy vừa rồi sao ngươi không giữ hắn lại? Sa Nhã quay đầu hỏi.
Gã Ma tộc thấp lùn đẩy mặt lúng túng, thầm nghĩ: “Ngay cả ngươi cũng không muốn đối mặt với kẻ điện như vậy, ta thân thể vốn nhỏ bé thế này có năng lực phát huy tác dụng bao nhiêu chứ? Vừa rồi không cẩn thận bị hắn đánh một quyền, thiếu chút nữa bị đánh chết, thật không sao nghĩ thông, trong thân thể gầy yếu của hắn làm sao sinh ra lực lượng bá đạo như vậy?!.”.
Hừ… Trung Lục Ma Độc, trừ phi chuyển hóa thành một phần tử Ma tộc ta, bằng không hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cứ chờ xem, hắn sẽ trở lại cầu xin ta!
Sa Nhã cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên một tia nắm chắc phần
thắng.
Gã Ma tộc thấp lùn nghe nói, cũng cảm thấy có đạo lý.
Lục Ma trong trăm tộc Ma tộc tuy rằng phụ thuộc vào Mị Ma nhất tộc, không có địa vị gì, nhưng độc của bọn họ dùng để đối phó với sinh linh không phải Ma tộc lại là một đại sát khí. Một khi bị Lục Ma Độc lây dính, trừ phi ma hóa thành ma nhân mới có một đường sinh cơ, căn bản không có biện pháp giải trừ nào khác.
Gã Man tộc kinh khủng kia nếu đã trúng độc, cũng không cần thiết tiếp tục bức hắn.
Sa Nhã thân hình thoắt một cái, biến mất vô ảnh vô tung, gã Ma tộc liếc mắt nhìn thi thể bốn phía, khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói: Ném những thi thể này vào hang thú!
Dưới lòng đất lập tức chui lên không ít Sa Ma, không nói một lời khiêng những thi thể kia, đi về hướng hang thú. Hiển nhiên những thi thể này sẽ trở thành thức ăn của đám ma thú kia.
Đại nhân! Đây… đây… đây là chuyện gì vậy?
Ngoài hàng ma trăm dặm. Dương Khai mới vừa hiện thân, mười mấy Vu liền khiếp sợ nhìn hắn, các chiến sĩ Man tộc bốn phía cũng đều há to miệng, ngây ngốc nhin.
Một thân xang lè, thoạt nhìn thật tinh xảo và mới mẻ độc đáo khác thường, ngay cả trên đỉnh đầu đều bốc lên ánh sáng xanh mượt…
Nếu là ở hoàn cảnh khác, bộ dáng này thế nào cũng làm người ta cười bể bụng, nhưng hiện giờ mọi người đều biết trước đó Dương Khai
muốn đi hang ma dò xét tin tức, giờ này bỗng nhiên một thần ánh sáng xanh lè chạy trở về, rõ ràng là đã xảy ra chuyện bất trắc gì rồi!
Điều này làm cho mọi người đều cả kinh thất sắc, đâu có người nào dám cười ra tiếng? Ngược lại là những cặp mắt ân cần và khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn.
Dương Khai là thủ lĩnh của chi đội ngũ này, là cây trụ tinh thần trong lòng mọi người, nếu như hắn xảy ra chuyện bất trắc gì, thì đội ngũ sẽ không có người nào có thể lãnh đạo. Trên chiến trường hai tộc giao chiến, một đội ngũ không có người lãnh đạo, thì có thể phát huy ra bao nhiều tác dụng chứ? Có lẽ Ma tộc chỉ cần một lần phản công nhỏ, là có thể tiêu diệt sạch ba ngàn người mình..
Không cẩn thận một chút bị trúng độc! –
Dương Khai mặt đen lại, vung tay một cái, đẩy trở về mấy Vu định đi tới gần:
Đừng lại quá gần ta, không chừng sẽ bị lây bệnh!
“Lây bệnh…”
Vừa nghe lời này, mấy Vu đang định tới gần đều theo bản năng thổi lui vài bước… Rồi dường như phát hiện cử động này của mình không thỏa đáng, sắc mặt hơi có chút lúng túng.
Lục Ma Độc? Bỗng nhiên Vũ lên tiếng hỏi.
Ha? Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng: Sao cô nương biết?
Không ngờ Vũ có thể kêu một tiếng nói ra lai lịch và tên của độc tố, hiển nhiên không phải đoán mò, mà là thật sự biết được. Nhưng cái này ngay cả Dương Khai cũng vừa mới biết, Vũ thể nào có thể biết rõ?
Vũ khẽ gật đầu nói: Quả nhiên là Lục Ma Độc!
Lộ tiếp lời: Độc đó không cứu được rồi!
Đôi tỷ muội song sinh người một lời ta một câu, trực tiếp phán tử hình cho Dương Khai, hai đôi mắt đẹp nhìn hắn về thương tiếc.
Các cô nương từ đầu mà biết Lục Ma Độc? Dương Khai hỏi tiếp.
Đối tỷ muội liếc nhìn nhau, Vũ nói: C
Trong Vu Thần Điện có một bộ điển tịch ghi lại một số chuyện của Ma tộc, nhưng tin tức rất ít, cũng không toàn diện. Tuy nhiên bên trong có miêu tả về Lục Ma, chúng ta cũng là trong lúc vô ý thấy được!
Thì ra là Vu Thần Điện
Dương Khai khẽ gật gật đầu, từ trong tri thức truyền thừa của Thanh, Dương Khai biết được, đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra Ma dân xâm lấn. Nói cách khác, cư dân trên mặt đất này cùng Ma dân trước kia từng có một chút giao tế. Tuy nói đã cách hơn mấy vạn năm, thời đại biến đổi cơ bản không người nào nhớ tới tình hình một lần chiến tranh kia… nhưng Vu Thần Điện là nơi trọng yếu nhất của Man tộc, bên trong có một số ghi lại liên quan tới Ma tộc cũng là chuyện bình thường.
Lão Vụ Đồ lớn tuổi nhất trong Vu Ngưu Bộ, run giọng nói:
Hai vị đại nhân, Vu Ngưu đại nhân trúng Lục Ma Độc này, đích thật không có cách nào giải trừ sao?
Vũ và Lộ đồng thời lắc đầu, Vũ nói: Mặc dù không có biện pháp giải trừ, nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng nó sẽ lây bệnh, Lục Ma Độc cũng không có đặc tính lây bệnh!
Khi nói chuyện, làm như để chứng minh lời nói của mình, nàng lại tiến lên sở gò má Dương Khai một cái. Dương Khai nhíu mày, nhưng cũng không có né tránh, đợi Vũ thu tay về quả nhiên không có nửa điểm dấu vết lấy dính.
Ít nhiều điều này cũng xem như một tin tức tốt.
Chỉ là ánh mắt các Vu nhìn Dương Khai đều như cha mẹ chết.
Dương Khai trầm giọng nói: Sau khi trúng Lục Ma Độc có triệu chứng gì?
Vũ lắc đầu nói:
Trong điển tịch ghi lại cũng không toàn diện, chỉ là thoáng nhắc tới mấy câu, chỉ biết là cả người phát ra ánh sáng xanh giống như ngài bây giờ. Nếu muốn giải trừ, chỉ có thể bị ma hóa thành ma nhân, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ… còn những gì khác thì không có ghi rõ.
Lộ nói: Đại nhân ngài có điều gì muốn di ngôn lại không? Chúng ta có thể chuyền đạt thay ngài!
Dương Khai bật cười nói: Ta còn chưa có chết mà!
Lộ nói nghiêm túc: Nhưng nếu như ngài chết, thì sẽ không có cơ hội nói!
Dương Khai gật gật đầu nói:
Ta không chết đâu! Tuy rằng không biết tại sao, nhưng hiện tại ta cảm thấy khỏe khoắn, nên mọi người hãy yên tâm!
Vũ và Lộ đồng thời nhíu mày, liếc nhìn nhau, đều nhìn thấu bất an trong lòng nhau…