Dương Khai cáo lỗi một tiếng rồi vội vã rời đi.
Ngoài mật thất, theo sát sau Dương Khai, Thương Viêm đám người cũng đã đi ra.
Bọn họ tới đây vốn là có việc cần bẩm báo Sở Lăng Tiêu, có điều thấy tổ sư và Lăng Thái Hư chuyện trò vui vẻ như vậy nên cũng không quấy rầy.
- Tiểu sư điệt, nghe nói Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi phát triển không tệ đúng không?
Phi Vũ cười dài nhìn Dương Khai.
- Đại khái thôi.
Dương Khai cười ha hả.
- Ta còn nghe nói Thánh nữ của Cửu Thiên Thánh Địa tuân theo mọi mệnh lệnh của Thánh chủ, có phải như vậy không? Tiểu sư điệt ngươi tìm được mấy Thánh nữ vậy?
Lực Hoàn thò đầu ra nhìn, vẻ mặt hồ nghi hỏi, lại nghiêm trang dặn dò:
- Tiểu tử tuy tuổi trẻ thân thể cường tráng, nhưng mọi sự đều phải tiết chế, đừng lao lực quá.
Dương Khai xám xịt mặt mày, không biết nên nói gì,vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Hình như các vị sư thúc mới từ bên ngoài trở về?
- Ừ.
Thương Viêm gật đầu.
- Tới Tuyết Sơn điều tra tình hình nơi đó.
- Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì ư?
Dương Khai ngạc nhiên.
Bốn người liếc nhau, ngẫm nghĩ một chút, Phi Vũ nói:
- Tiểu sư điệt cũng không phải người ngoài, nói ra chắc không sao đâu.
Thương Viêm gật đầu:
- Có thể nói, hơn nữa cũng là nhắc nhở tiểu sư điệt để Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi chú ý một chút.
Thấy bọn họ thần sắc nghiêm trọng, Dương Khai lập tức ý thức được sự tình có chút bất thường. Nếu không, làm sao mà khiến bốn vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh thận trọng như vậy?
- Đi theo bọn ta.
Phi Vũ vẫy tay, sau đó cùng ba vị sư thúc dẫn Dương Khai đi tới một bên.
- Hơn nửa năm trước, chuyện Tiểu Huyền Giới khắp thiên hạ đều tự mở ra sư điệt biết chứ?
Trong lúc đi, Thương Viêm trầm giọng hỏi.
- Biết ạ.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đậu, hơn nữa hắn cũng nghi ngờ sở dĩ toàn bộ Tiểu Huyền Giới mở ra chính là có liên quan tới việc hắn phá hủy không gian nơi phân thần Đại Ma Thần trú ngụ.
Mặc dù không có căn cứ xác thực nhưng thời gian ăn khớp đúng lúc không gian đó bị hủy diệt, lối vào Tiểu Huyền Giới mới mở ra toàn bộ.
- Bọn ta không biết giữa hai chuyện này có quan hệ gì hay không, nhưng sau khi toàn bộ lối vào Tiểu Huyền Giới mở ra thì phía Tuyết Sơn đột nhiên xảy ra vài chuyện.
- Chuyện gì?
Dương Khai hỏi.
- Một cao thủ tu vi cao nhất đã xuất hiển rất quỷ dị.
Thương Viêm trầm trọng đáp.
- Cao thủ?
- Cao thủ Nhập Thánh Tam tầng cảnh!
Dương Khai biến sắc.
Nhập tam tầng cảnh ở toàn bộ đại lục chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong ba tộc Nhân Yêu Ma, cường nhân tu vi bậc này tổng cộng không quá hai mươi vị.
Dương Khai biết Ma tộc có năm vị cường nhân như vậy, ngoại trừ Ma tôn Trường Uyên ra, còn có bốn vị Ma tướng.
Yêu tộc chỉ có ba vị Đại tôn là có tu vi như vậy, lần lượt là Xích Viêm Lôi Long, Hám Địa Thần Ngưu và Băng Ngọc Mãng.
Bên Nhân tộc nhiều hơn nhưng cũng không hơn là bao.
Tuyết Sơn đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ như vậy tất phải làm cho người ta chú ý.
- Là của tộc nào?
Dương Khai vội vàng hỏi.
Bốn vị sư thúc sắc mặt lập tức trở nên quái dị. Thương Viêm trầm ngâm một hồi nói:
- Chính vì không thể xác định là tộc nào cho nên mới gây nghi hoặc, đợi tới đó xem rồi ngươi xem sẽ biết.
Dương Khai ngạc nhiên, lập tức không hỏi thêm mà đi theo bốn người.
Nghe hàm ý trong lời nói của bọn họ, vị cao thủ Nhập Thánh tam tầng cảnh đó hiện đang bị giam giữ ở Thiên Tiêu Tông, điều này làm hắn vẫn không thể tưởng tượng được nổi.
Nhập Thánh tam tầng cảnh muốn bắt cũng không phải chuyện dễ.
Thần sắc nghi hoặc, Dương Khai không nói được một lời.
Đi theo bốn người xuyên qua Thiên Tiêu Tông, không lâu sau đã đi tới một ngọn núi, ở dưới chân núi có một lối vào bí mật, chui vào trong đó liền đặt chân tới một dũng đạo trong lòng núi.
Bên cạnh dũng đạo, những cây đuốc sáng ngời toát ra vẻ âm khí u ám.
Cảm nhận được áp lực quanh thân, Dương Khai biến sắc.
Phi Vũ chủ động giải thích:
- Nơi này có một đại trận, có hiệu quả trói buộc, là nơi Thiên Tiêu Tông dùng để giam giữ địch nhân lợi hại, tuy nhiên nơi này bình thường đều để không, tới mấy tháng trước mới mở ra.
- Cao thủ đó bị giam giữ ở bên trong?
- Ừ, tình hình rất quái lạ, bọn ta cũng không biết nên giải thích thế nào, ngươi cứ tự mắt xem thử thì tốt hơn.
Thương Viêm gật đầu.
Suốt dọc đường đi xuống Dương Khai cảm giác áp dường như càng lúc càng lớn, mơ hồ có ảo giác như thể cả một ngọn núi lớn đè lên người, làm hơi thở trở nên khó khăn.
Điều này hiển nhiên là dư uy của trận pháp, dù không phải để chuẩn bị nhằm vào Dương Khai, thì cũng làm cho hắn cảm thấy áp lực, nếu như bị nhắm vào, Dương Khai không biết người như thế nào mới có thể chịu đựng được áp lực này.
Đi mãi khoảng nghìn trượng, cuối cùng họ cũng đến được một thạch thất, trong thạch thất, từng đường vân ánh sáng lấp lóa, hội tụ thành một hình vẽ lớn phức tạp, mà ở vị trí trung tâm trận đồ đó có một sinh vật hình dáng kỳ quái đang bị trói.
Tỏa Ma Liên của Sở Lăng Tiêu trói chặt trên người sinh vật này, không ngừng phóng ra năng lượng nóng rực đốt cháy thần hồn thể xác. Hai chân hai tay sinh vậy này không biết bị bao nhiêu bí bảo trói buộc vô cùng vững chắc.
Một luồng sát khí ghê tởm lan tràn trong thạch thất.
- Chính là y.
Thương Viêm chỉ vào phía trước nói:
- Tiểu sư điệt nhìn kỹ xem, về sau nếu Cửu Thiên Thánh Địa gặp phải sinh vật giống như vậy nhất định phải cẩn thận, đến nay bọn ta vẫn không thể xác định được y thuộc tộc nào.
Dương Khai nhìn sinh vật đó, nheo mắt lại, kinh hãi kêu lên:
- Cốt tộc?
- Cái gì?
Bốn vị sư thúc nhất tề nhìn sang hắn.
Dương Khai cau mày bước nhanh lên phía trước, cẩn thận quan sát sinh linh đó, càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
Kẻ đang bị trói ở trong này chính là một tên Cốt tộc!
- Tiểu sư điệt biết chủng tộc này?
Thương Viêm vội vàng hỏi.
- Trước kia sư điệt có gặp qua!
Dương Khai gật đầu ngưng trọng.
- Gặp ở đâu?
- Khoảng bảy, tám năm trước, khi sư điệt đi tìm một vị sư tỷ, ở một nơi bao phủ bởi sông băng phía biển bắc.
Dương Khai nhanh chóng giải thích.
Năm đó hắn đi tìm Tô Nhan, giao dung thần hồn với nàng ở Băng Tông, thần thức hai người hóa thành Kim long Băng hoàng ngao du thiên địa, vô tình hủy một tòa băng sơn, phát hiện được một hài cốt bị đóng băng trong đó.
Hài cốt đó giống sinh linh này như đúc, không có chút máu thịt, chỉ có xương cốt và kinh mạch, nhìn qua khủng khiếp vô cùng.
Dương Khai lúc ấy không biết sâu cạn, tưởng đệ tử băng tông nào đó không cẩn thận gặp nạn đã hảo tâm đem bộ hài cốt bị đóng băng về.
Băng chủ Thanh Nhã và trưởng lão Thiên Nguyệt, Thiên Hạo lại như gặp đại địch, nói cho hắn biết một vài bí mật.
Từ cách đây rất lâu, đại lục xuất hiện một chủng tộc tên là Cốt tộc, đặc thù của bọn chúng chính là thân thể chỉ có hài cốt, không có bao nhiêu máu thịt, nhưng công lực mỗi người đều vô cùng mạnh, sinh mạng rất dài.
Băng Tông xuống dốc cũng có liên quan tới Cốt tộc.
Cuối cùng Thanh Nhã bảo Dương Khai thiêu hủy bộ hài cốt không rõ đã chết bao nhiêu năm đó đi, nhưng ngay lúc Dương Khai hỏa thiêu, thì nó lại toát ra khí tức sinh mệnh.
Lúc ấy làm Dương Khai sợ thót tim, nên hắn cũng nhớ rõ sự việc này.
Hiện giờ vừa thấy bộ hài cốt bị trói ở chỗ này, Dương Khai tất nhận ra ngay tức thì.
Nghe xong Dương Khai giải thích, mấy vị sư thúc vẻ mặt càng ngưng trọng.
- Ngươi nói là... y đã sống mấy nghìn năm?
Thương Viêm kinh ngạc hỏi.
- Có lẽ vậy.
Dương Khai gật gật đầu.
- Tổ sư cũng nói người này nhìn như không có sức sống, nhưng thật ra vẫn còn sống... Chẳng qua y chỉ mới tỉnh lại không lâu sau giấc ngủ say, công lực còn chưa khôi phục cho nên tổ sư mới có thể dễ dàng bắt được đưa về tông môn.
- Tên Cốt tộc này là tổ sư bắt hay sao?
Dương Khai quay đầu nhìn bốn người.
- Ừ, chính vào ngày toàn bộ lối vào Tiểu Huyền Giới bị mở ra, tổ sư đột nhiên cảm giác được trong Tuyết Sơn có một khí tức bất thường, không yên tâm đi trước điều tra, chẳng mấy ngày sau đã đưa người này về... bọn ta cũng tưởng y đã chết rồi.
- May mắn có tổ sư dự liệu trước, trói y ở đây!
Lực Hoàn vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Trong cơ thể tên Cốt tộc này toát ra sóng tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh, tuy rất nhạt nhưng nếu cảnh giới đó thực sự khôi phục thì không chắc Sở Lăng Tiêu có thể làm gì được.
- Các ngươi xem, mấy ngày trước lúc chúng ta tới đây, kinh mạch của y có phải vẫn còn khô quắt không, nhưng hiện tại hình như đã căng đầy hơn, hơn nữa khí tức sinh mệnh trong cơ thể nó cũng nồng đậm hơn hẳn.
Phi Vũ phát hiện ra điều này, vội vàng nhắc nhở.
- Nó đang khôi phục!
Thương Viêm biến sắc.
Đây là sức mạnh khủng khiếp Đến mức nào? Bị đóng băng ở Tuyết Sơn mấy nghìn năm bất tử, vừa tỉnh lại còn có thể khôi phục, quả thực đáng sợ.
- Sao trước kia chưa từng nghe nói có chủng tộc như vậy?
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu ra sao.
- Thiên hạ rộng lớn có đủ sự lạ, còn nhiều việc chúng ta chưa biết đến đấy thôi. Lực Hoàn, đi thông báo cho tổ sư, hỏi xem bây giờ nên làm gì.
Thương Viêm trầm giọng nói.
- Được.
Lực Hoàn lắc mình biến mất.
Vốn đưa Dương Khai tới đây là chỉ muốn nhắc nhở hắn, nhưng không ngờ Dương Khai còn biết chút chuyện, điều này làm Thương Viêm lập tức coi trọng hắn hơn.
Không bao lâu sau, Sở Lăng Tiêu đã vội vàng tìm tới.
- Ta đã nghe Lực Hoàn nói rồi, Dương Khai, ngươi biết bao nhiêu về Cốt tộc này?
Sở Lăng Tiêu nghiêm sắc mặt hỏi.
- Không nhiều lắm.
Dương Khai lắc đầu:
- Con chỉ biết là muốn hoàn toàn tiêu diệt nó, tốt nhất là đem hài cốt của nó đốt thành tro, bằng không đợi nó thực sự khôi phục lại sẽ rất khó đối phó.
- Quả thật, một chủng tộc quái dị như vậy lão phu trước kia cũng chưa từng nghe thấy, nhưng còn Băng Tông kia ta có biết một phần, không ngờ bọn họ vẫn còn có huyết mạch tại thế.
Sở Lăng Tiêu hít sâu một hơi.
- Tổ sư biết Băng Tông?
Dương Khai kinh ngạc.
- Đương nhiên biết, Tuyết Sơn vô tận đó trước đây chính là nơi lập tông của Băng Tông.
Dương Khai nghẹn họng trân trối.
Song điều này cũng đã giải thích tại sao nơi đây lại xuất hiện Cốt tộc. Việc Băng Tông sa sút có chắc chắn có liên quan tới Cốt tộc. Bọn họ chiến đấu với Cốt Tộc ở đây sau đó lại truy đuổi Cốt Tộc tới thế giới Băng Xuyên, trấn thủ luôn tại đó, mãi không xuất thế.