Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão tứ hồ đồ. Lão già thứ hai nghe vậy nhướn mày quát một tiếng.

Nam nhân trung niên cuối cùng sắc mặt hung ác cười lớn một tiếng nói: - Đã vậy hãy để chúng ta quậy một trận long trời lở đất nào.

Khi nói chuyện hắn thực muốn động thủ.

Xích Nguyệt thấy bọn họ còn không hiểu được thế cục trước thì nói không nên lời. - Từ từ đã, hãy nhìn xem đây là ai.

Ba người đều ngẩn ra, lúc này mới nhìn theo hướng nàng ra hiệu.

Nhìn qua cả ba người đều thần tình chấn động trợn to con ngươi, gương mặt lộ vẻ không thể tin nổi giống như ban ngày thấy ma.

- Các vị tiền bối đã lâu không gặp. Dương Khai chắp tay cười híp mắt.

- Tông chủ. Quỷ Tổ kinh hô một tiếng, dù thường ngày lão gặp sóng to gió lớn nhưng giờ này cũng không khỏi kích động thân thể hơi run lên.

- Dương Tông chủ?

- Dương tiểu tử?

Cổ Thương Vân cùng Ngả Âu hội trưởng cùng rối rít thất thanh, cả người giống như đang nằm mơ.

Xích Nguyệt cười nói: - Chuyện hôm nay nhờ có hắn ba vị ca ca mới có thể thoát vây.

Nghe nàng vừa nói vậy cả ba người đều nghiêm sắc mặt vội vàng thả ra thần niệm điều tra tu vi của Dương Khai. Sau khi thấy rõ hắn có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Bọn họ nhớ rất rõ ngày đó khi xuất phát ở Tinh Vực, tu vi của Dương Khai chẳng qua là Hư Vương lưỡng tầng cảnh nhưng không ngờ chỉ mới hai ba năm không thấy hắn đã chạy trước nhóm người.

Tốc độ trưởng thành như vậy quả thực làm người ta xấu hổ.

Có tu vi bậc này cũng thôi, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Xích Nguyệt, tất cả mọi chuyện hôm nay đều khởi nguồn từ Dương Khai và kết thúc cũng là hắn.

Trong không khí nồng đậm mùi m áu tanh, trên vách tường có máu tươi cùng thịt nát viết thành chữ “Tử” nhìn thấy mà giật mình. Thiên Hạc Thành thành chủ Lạc Tân bị dùng một thanh trường kiếm dài chọc nơi ngực không dám động đậy, tân khách bốn phía trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Ba người đều là người từng trải, chỉ nhìn lướt qua tình huống chung quanh liền đã biết sơ tình huống xảy ra, trong lòng càng thêm khiếp sợ.

Một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh sao có thể hành động vĩ đại trên địa bàn của người khác như vậy? Đám người Quỷ Tổ thực không cách nào tưởng tượng.

- Ba vị tiền bối khỏe không? Dương Khai hỏi.

Quỷ Tổ nói: - Làm phiền Tông chủ thương nhớ, chúng ta đều ổn.

Dương Khai cũng phát hiện bọn họ không đáng ngại, Lạc Tân quả thực không ngược đãi bọn họ, đại khái chỉ là bắt xong phong ấn tu vi nhốt vào tù, vào lúc này sớm đã giải khai cấm chế, để bọn họ khôi phục.

Dù sao ba người chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, với Lạc Tân nắm giữ lực lượng phủ thành chủ trong tay cũng không coi vào đâu, không cần quá mức phòng bị.

- Nói rõ sau, chúng ta rời khỏi đây trước đã. Xích Nguyệt đề nghị.

Quỷ Tổ giương mày cười tà ác nhìn Lạc Tân nói: - Thần hồn Đạo Nguyên tam tầng cảnh, bổn tọa liền nhận không khách khí.

Lão k hi nói chuyện liền tự mình tế ra Vạn Hồn Phiên, chỉ một thoáng trong phủ thành chủ nổi lên một trận âm phong gào khóc thảm thiết, từng luồng khí tức màu đen mắt thường có thể thấy được tràn ngập ra, hóa thành một bóng người mơ hồ du tẩu bốn phương.

Rất nhiều tân khách sắc mặt đại biến, đã nhận ra khí tức tà ác truyền ra từ bí bảo này, một trận kinh hồn táng đảm, không biết lão gia hỏa này rốt cuộc tu luyện tà công gì mà ngay cả bí bảo đều tà ác như vậy.

- Đừng tới. Lạc Băng tuy rằng sợ tới mức dung hoa thất sắc hai má tái nhợt nhưng vẫn chắn trước mặt Lạc Tân hét to.

Lạc Tân cũng hoảng hồn nhìn Dương Khai nói: - Dương thiếu…ta thực không làm tổn thương bọn họ, hơn nữa cũng theo lời ngươi thả họ ra rồi, ngươi cũng không thể nói lời không giữ lời.

Dương Khai lạnh lùng liếc hắn, đưa tay ngăn động tác của Quỷ Tổ.

Quỷ Tổ mặc dù không biết Dương Khai muốn làm gì nhưng cũng không tiếp tục mà chỉ cười âm hiểm làm người ta rợn cả tóc gáy..

Sài Hồ cổ họng phập phồng nói:

- Tiểu huynh đệ, Lạc cô nương lúc trước giúp ta không ít, cũng là nàng giúp ta xâm nhập vào, ngươi đừng tổn thương nàng.

Đám người Quỷ Tổ nghe vậy cũng không khỏi gương mặt cổ quái nhìn Sài Hổ.

Sài Hổ nói: - Làm người muốn ân oán rõ ràng thôi.

Xích Nguyệt hé miệng cười: - Tứ ca nói phải lắm.

Dương Khai trầm ngâm một lát tay hơi dùng lực rút ra Bách Vạn Kiếm, mang theo một mảnh máu tươi.

Lạc Tân không kinh sợ mà còn lấy làm mừng vội vàng nói: - Đa tạ Dương thiếu.

Lời vừa nói xong Dương Khai bỗng nhiên đánh một chưởng về phía lồng ngực hắn. Lạc Tân nhất thời không tra xét, căn bản không kịp phản ứng liền bị một cỗ lực mạnh đánh bay, thân giữa không trung hộc ra một ngụm máu tươi, tầng tầng lớp lớp rơi trên mặt đất, khí tức uể oải.

- Phụ thân. Lạc Băng hét lên một tiếng, chạy tới hướng Lạc Tân.

Bên kia, Lạc Tân gian khổ ngồi dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Dương Khai.

Bị một chiêu này của Dương Khai đánh trúng hắn mới hiểu rõ thực lực của thanh niên này cường đại tới mức nào, nguyên lực trong cơ thể hắn tinh thuần sợ rằng chính mình cũng không bằng.

Đây là một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh?

Nếu hắn tấn thăng tới Đạo Nguyên tam tầng cảnh thì sẽ như nào. Đến lúc đó chỉ sợ là dưới Đế Tôn hắn sẽ không có địch thủ. Ý nghĩ này vừa lóe lên làm Lạc Tân không khỏi toát mồ hôi lạnh âm thầm kinh sợ tại sao mình lại trêu chọc một tên quái vật như vậy.

- Ngươi nên may mắn vì mình đã sinh được một người con ngoan. Dương Khai hừ lạnh một tiếng hướng về đám người Quỷ Tổ gọi lớn: - Chúng ta đi

Khi nói hắn liền sải bước đi ra ngoài, không ai dám ngăn trở liền vội vàng nhường đường như lánh ôn thần, tránh Dương Khai rất xa.

Đám người Quỷ Tổ đồng loạt đi theo, bên kia Diệp Tinh Hàm cũng hô nhỏ một tiếng: - Chúng ta cũng đi.

Khi nói chuyện đám người Đỗ Hiến cũng vội vàng đi theo.

Trong phủ thành chủ yên tĩnh, mặc dù đám người Dương Khai đã rời đi nhưng vẫn không ai dám nói to, tất cả mọi người ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tân, có người nhìn có chút hả hê, có người cảm thông cũng có người chau mày như đang suy tư điều gì.

Bất kể như thế nào, uy danh Lạc Tân sau ngày hôm nay nhất định đại điệt. Trong đại lễ mình cwosi thiếp chẳng những thiếp chuẩn bị nạp bị cướp đoạt lại còn bị chuyện tai tiếng như vậy, thân mình bị thương nặng, tiết khí hoàn toàn không có.

Thành chủ như vậy ai có thể phục tùng?

Không ít người đều âm thầm cảm thấy Thiên Hạc Thành chỉ sợ là biến thiên rồi.

Rất nhiều võ giả đều không có hứng thú đi chào hỏi Lạc Tân, đợi một hồi sau rối rít rời đi, một đại lễ như vậy trong nháy mắt từ náo nhiệt sôi trào trở nên người đi nhà trống, để lại mình Lạc Băng tự chảy nước mắt thương mình.

Lạc Tân nhìn chăm chú hướng đám người Dương Khai rời đi, hai tay nắm chặt, trên mặt tràn đầy vẻ oán hận,trong mắt phun ra tức giận nóng rực.



Trên lâu thuyền, Đỗ Hiến sắp xếp cho đám người Dương Khai một gian sương phòng, cho bọn họ yên tâm nói chuyện.

Mấy người đều tới từ Tinh Vực không có gì che giấu nhau.

Một phen hàn huyên Dương Khai mới biết được những người này gặp chuyện gì sau khi tách mình ra.

Theo như bọn họ nói ngày đó sau khi hư không kia vỡ nát, mấy người từ Tinh quang thông đạo điệt xuất, vừa lúc rơi vào cạnh Thiên Hạc Thành, mặc dù có chút xa lạ với Tinh Giới nhưng mấy người đều che giấu rất tốt không có bị ai phát hiện sơ hở.

Hai ngày sau, đủ loại cơ duyên xảo hợp làm mấy người lại tụ tập tới một chỗ, ngay sau đó liền bắt đầu tìm kiếm Dương Khai.

Nhưng dù bọn họ tìm kiếm thế nào cũng đều không thấy bóng dáng hắn, lại càng không thấy Lưu Viêm cùng Tiểu Tiểu.

Sau hai tháng nỗ lực mấy người không thể không buông xuôi, cũng đồng thời có dự định cho bản thân mình.

Ban đầu sinh sống tại Thiên Hạc Thành vô cùng gian khổ, mấy người mặc dù ở Tinh Vực cố hương đều là cường giả đứng đầu, tài sản xa xỉ, nhưng tới Tinh Giới này hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu. Tu vi Hư Vương tam tầng cảnh tại Thiên Hạc Thành không coi là nhiều mạnh, tu vi đó trong Phong Lâm Thành đều có vô số chứ đừng nói chi là Thiên Hạc Thành.

Mấy người ở địa phương xa lại hoàn toàn không có nhân mạch, không có lịch duyệt, giống như trẻ con mới sinh đang tập tễnh học bước, một mặt âm thầm che giấu thân phận mình tới từ Tinh Vực, mặt khác cực khổ kiếm nguyên tinh mua vật liệu tu luyện.

Cũng may khoảng cách Thiên Hạc Thành vạn dặm có một địa phương có thể lịch lãm, ở nơi này mấy người có thể kết bạn đánh chết yêu thú, lấy được các vật liệu từ thân thể yêu thú, đem về Thiên Hạc Thành bán.

Nguyên tinh từ từ tích góp, vật liệu tu luyện cũng mua từng chút một, căn bản không có chút lãng phí.

Cũng đúng lúc này bọn họ gặp Sài Hồ.

Sài Hồ tuy rằng tướng mạo thô cuồng nhưng cũng rộng rãi, mấy lần hợp tác sau liền quen thân, mà Sài Hổ lại sanh thổ là võ giả Thiên Hạc Thành, hiểu biết tình huống xung quanh không phải đám người Quỷ Tổ có thể sánh ngang, có hắn lãnh đạo cùng vận trù duy ác, tốc độ kiếm nguyên tinh của mấy người lập tức tăng nhanh không ít.

Nhiều lần đồng sinh cộng tử, vô số lần dắt tay tương trợ sau, mấy người cùng Sài Hổ kết thằng bằng hữu.

Sau một trận đại chiến, Vô Đạo bỗng có lòng sở ngộ, khí cơ bắt đầu khởi động đã tới lằn ranh đột phá.

Mấy người tự nhiên hộ pháp cho lão.

Nhưng điều không ai nghĩ tới chính là Vô Đạo thất bại ở khâu quan trọng khi đánh sâu vào Đạo Nguyên Cảnh, do đó đã bỏ mạng ở dưới thiên địa hảo kiếp làm mấy người đều đau lòng không thôi.

Lại về sau nữa mấy người kết nghĩa kim lan, thề cùng nhau chăm sóc, sau hai ba năm nỗ lực, mấy người cùng lần lượt đột phá tới Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.

Đám người Quỷ Tổ lúc ở Tinh Vực đã là Hư Vương tam tầng cảnh, nếu không có pháp tắc thiên địa bên kia không cho phép, bọn họ cũng sẽ không cực khổ tới Tinh Giới, tìm cảnh giới võ đạo cao hơn.

Cho nên bọn họ đột phá là chuyện đương nhiên, cũng không có quá nhiều trắc trở.

- Chờ chút. Dương Khai nghe tới đây bỗng nhiên ngắt lời: - Nói như vậy Sài tiền bối cũng là Đạo Nguyên Cảnh?

Sài Hổ cùng đám người Quỷ Tổ kết nghĩa kim lan, theo lý mà nói coi như là trưởng bối của Dương Khai, Dương Khai tự nhiên sẽ gọi là tiền bối.

Khi nói chuyện thần niệm hắn không ngừng quét qua người Sài Hổ, bởi vì trước đây rõ ràng hắn cảm thấy Sài Hổ chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, sao nghe ý đám người Quỷ Tổ nói không phải vậy.

Điều này làm hắn hồ nghi không hiểu.

Nhưng dù Dương Khai cảm giác thế nào vẫn thấy Sài Hổ chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh chứ không phải võ giả Đạo Nguyên Cảnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK