Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ Thông Thiên Đảo có bao nhiêu Đế Tôn chứ, Lăng Âm Cầm không thể ngờ mình đi đường tùy tiện gặp một người, cũng có tiềm chất đột phá Đế Tôn.

Một khi Dương Khai đột phá Đế Tôn Cảnh, vậy nhất định có thể chiếm một chỗ trên Thông Thiên Đảo, thậm chí có thể bảo hộ ngược lại người một thuyền này, nhưng mà... Chỉ có người ở lâu trong Tịch Hư Bí Cảnh, mới biết nơi này quả thật là mộ phần của võ giả. Võ giả ở trong này, tu vi không rút lui theo thời gian đã là trời cao phù hộ, dù may mắn cảm ngộ được cơ hội đột phá, lại không mấy người thành công được.

Lăng Âm Cầm từng thấy quá nhiều người, đột phá thất bại ở chỗ quỷ này, mất hết tu vi, trở thành phế nhân.

Cho nên sau khi khiếp sợ, ánh mắt Lăng Âm Cầm nhìn Dương Khai trở nên đồng tình. Nàng nhìn ra được, tuổi của Dương Khai không lớn, có thể đạt đến nổi lên đủ nói tư chất của hắn không kém, nếu ở bên ngoài hẳn cũng là thanh niên tuất kiệt, ngôi sao mới nổi ở tông môn, chỉ cần thời gian, không chừng có thể nhìn tới huyền bí cảnh giới Đế Tôn.

Nhưng ở trong này... khả năng thất bại là rất cao.

Dương Khai vẻ mặt nóng nảy, không biết sao Lăng Âm Cầm lại nhìn mình với ánh mắt đồng tình, thấy nàng chậm chạp không nói, lại hỏi: - Lăng đại tỷ, có cách gì không?

- Ngươi thật muốn đột phá? Lăng Âm Cầm có chút không đành lòng, đề nghị: - Nếu như ngươi không nắm chắc lắm, ta đề nghị ngươi tự chém tu vi, cũng tuyệt đối không nên đột phá trong Tịch Hư Bí Cảnh!

Dương Khai ngẩn ra, theo bản năng hỏi: - Tại sao?

Tiêu Dật nói:

- Dương huynh, Tịch Hư Bí Cảnh không phải chỗ thích hợp đột phá. Ngươi cũng biết trong thiên địa này tràn ngập hóa lực vô hạn, người dám đột phá ở trong này, 99% đều thất bại, đại tỷ lo lắng cho ngươi thôi.

Dương Khai lần này giật mình, trước đó hắn đã cảm thấy chỗ này không phải nơi đột phá tốt, lại không ngờ nghiêm trọng đến thế. Trước mắt Trương Nhược Tích khí cơ phập phồng, căn bản không thể áp chế, nếu như tự chém tu vi theo Lăng Âm Cầm, như vậy cả đời Trương Nhược Tích cũng đừng mơ lên tới Đạo Nguyên Cảnh, chỉ có thể dừng lại ở Hư Vương Cảnh.

Bởi vì đây là tự đoạn tuyệt con đường võ đạo, không có linh đan diệu dược nào chữa được.

Các thuyền viên khác đều đồng tình nhìn Dương Khai, cảm thấy hắn gặp bất hạnh rất lớn. Đối với chuyện hắn phá vỡ cửa phòng Lăng Âm Cầm, cũng không tính toán nhiều, nói những chuyện nhỏ nhặt này với một người sắp bị kết thúc con đường võ đạo, quả thực quá tàn nhẫn.

Dương Khai chỉ hơi chần chờ, liền trở nên cương quyết: - Vẫn xin Lăng đại tỷ chỉ điểm một phen.

Lăng Âm Cầm thấy hắn cương quyết như thế, hiểu được có khuyên cũng vô ích, đành nói:

- Chỗ ta có một bộ Tịnh Linh Trận cao cấp, có thể sẽ giúp ngươi được một chút.

Tịnh Linh Trận tổng cộng chia làm 4 cấp bậc, cấp thấp, cấp trung, cấp cao, và cấp đỉnh.

Mấy ngày nay nói chuyện với Tiêu Dật, Dương Khai hiểu được trong những phòng trên thuyền đều bố trí Tịnh Linh Trận cấp thấp, bởi vì cấp bậc Tịnh Linh Trận càng cao càng đắt, lên một cấp giá trị tăng gấp 10. Mấy người Lăng Âm Cầm coi như võ giả tầng chót ở Tịch Hư Bí Cảnh, căn bản không có của cải để mời người bố trí Tịnh Linh Trận lợi hại hơn.

Dương Khai cũng không ngờ nàng lại có Tịnh Linh Trận cao cấp.

Tịnh Linh Trận càng cao cấp, hiệu quả tự nhiên càng tốt. Tịnh Linh Trận này như một tấm lưới, loại bỏ hóa lực trong thiên địa, cũng ngăn cản linh khí thiên địa chảy vào, cho nên mặc kệ linh khí thiên địa dày đặc ra sao, phàm là chỗ bố trí Tịnh Linh Trận thì linh khí mỏng manh hơn. Cấp bậc Tịnh Linh Trận càng cao, ngăn cản linh khí thiên địa chảy vào càng thấp, linh khí càng dày đặc, hiệu quả tu luyện lại càng tốt.

Dương Khai mừng rỡ, vội nói: - Cám ơn Lăng đại tỷ.

Nghe Lăng Âm Cầm muốn lấy ra Tịnh Linh Trận cao cấp trong tay nàng, các thuyền viên không khỏi biến sắc, Tiêu Dật khẽ hô: - Đại tỷ, Tịnh Linh Trận đó...

Lăng Âm Cầm cắt lời hắn, lấy ra một bộ trận cơ trận kỳ giao cho Dương Khai: - Nếu thật sự không được, nhất định đừng miễn cưỡng.

Nàng lại đưa cho Dương Khai một ngọc giản, nói: - Đây là cách bày trận, rất đơn giản, ngươi xem là hiểu.

- Ta hiểu rồi.

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu, tuy rằng hắn không biết Tịnh Linh Trận cao cấp này có lai lịch gì, nhưng nhìn thần sắc các thành viên là hiểu nó vô cùng quý giá đối với Lăng Âm Cầm, bằng không sao lại không lấy ra dùng thường ngày.

Theo Dương Khai biết, trong phòng Lăng Âm Cầm cũng chỉ bố trí Tịnh Linh Trận cấp thấp mà thôi.

Hắn không rõ bộ Tịnh Linh Trận cao cấp này có chuyện xưa gì, nhưng thầm quyết định xử lý xong chuyện này, nhất định phảo bồi thường cho Lăng Âm Cầm.

- Ta còn phải làm phiền Lăng đại tỷ, gần đây có hải đảo nào? Dương Khai hỏi.

Lăng Âm Cầm ngẩng đầu, nhìn sang một võ giả râu quai nón: - Lấy hải đồ ra đây.

Võ giả này liền mở nhẫn không gian lấy ra một tấm da thú, xoạt mở ra trước mặt Lăng Âm Cầm, Dương Khai cũng lên xem, nhưng không hiểu nhiều.

Ánh mắt Lăng Âm Cầm quét qua hải đồ một hồi, chỉ vào một chỗ, trầm giọng nói:

- Hướng đông nam, 500 dặm, có một đảo nhỏ.

Dương Khai chắp tay: - Cám ơn!

Dứt lời, người hắn đã lóe lên, trực tiếp biến mất.

Mọi người giật mình, ngay cã Lăng Âm Cầm cũng biến sắc, không ai biết Dương Khai rời đi thế nào.

Trước đó dù nàng biết Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng không ngờ thực lực mạnh đến thế, chỉ bằng thủ đoạn biến mất xuất thần nhập hóa vừa nãy, Lăng Âm Cầm vốn không thể lần theo dấu vết. Người như vậy muốn giết mình, nàng không thể phòng bị được.

Nhất thời, Lăng Âm Cầm âm thầm may mắn không cho thuyền viên đi chọc Dương Khai, bằng không người trên thuyền này chết thế nào cũng không biết.

- Sư huynh... muốn đột phá Đế Tôn rồi? Bỗng nhiên có người lẩm bẩm.

Lăng Âm Cầm nhìn lại, liền thấy Lưu Tiêm Vân tràn đầy lo lắng.

Nàng đi ngay theo Dương Khai lao ra khỏi phòng, cũng nghe rõ nói chuyện vừa rồi, bởi vậy rung động. Không giống Lăng Âm Cầm không biết gì về Dương Khai, mấy ngày qua căn bản vẫn tu luyện chung với Dương Khai, không nhận ra hắn có dấu hiệu đột phá, sao lại bỗng nhiên đột phá Đế Tôn vậy chứ?

Nhưng sau rung động là lo lắng vô cùng, bởi vì Lăng Âm Cầm nói rất rõ ràng, đột phá trong Tịch Hư Bí Cảnh không phải chuyện gì tốt!

- Lăng đại tỷ, sư huynh của ta... Lưu Tiêm Vân nhìn sang Lăng Âm Cầm.

Người sau thở dài, nói thật: - Hy vọng rất nhỏ, trên cơ bản không thể nào thành công.

Sắc mặt Lưu Tiêm Vân liền trắng, suýt nữa đứng không vững. Dương Khai là hạng tuyệt thế thiên tài cỡ nào, lại phải vấp ngã té nhào ở trong chỗ quỷ quái này? Mà ngọn nguồn căn nguyên, lại toàn là bởi nàng. Nếu không phải vô tình gặp ở Cao Thành, Dương Khai sẽ không ra mặt cho nàng, lại không dẫn ra lão quái vật như Diêu Xương Quân, cũng sẽ không bị hắn đuổi trốn vào Tịch Hư Lĩnh, bị Tịch Hư Bí Cảnh cắn nuốt.

Lưu Tiêm Vân nghĩ lại, cảm thấy mình quá xin lỗi Dương Khai, cảm thấy nếu hắn đột phá thất bại, trở thành phế nhân hay ngã xuống, vậy toàn là trách nhiệm của nàng.

- Đại tỷ, bộ Tịnh Linh Trận đó là vật của Chu đại ca để lại, sao tỷ lại... Tiêu Dật đau lòng nhìn Lăng Âm Cầm.

Lăng Âm Cầm nói: - Người ta cần dùng gấp, cho mượn thì có sao.

Tiêu Dật nói: - Nhưng lỡ bị hắn làm hỏng...

- Nếu các ngươi muốn đột phá, ta cũng cho các ngươi mượn.

Các thuyền viên hiểu Lăng Âm Cầm không phải nói chơi, tính của nàng là vậy, ngoài lạnh trong nóng, Dương Khai chỉ là người đi nhờ, không có quan hệ gì với nàng, nhưng mà nàng vẫn cho Dương Khai mượn Tịnh Linh Trận quý giá.

Nhưng bộ Tịnh Linh Trận này quý không phải ở giá trị, mà là ý nghĩa trong lòng Lăng Âm Cầm. Cho nên dù mọi người biết Lăng Âm Cầm có Tịnh Linh Trận cao cấp, cũng chưa từng nói nàng lấy ra cho mọi người dùng, mọi người chỉ co rút trong Tịnh Linh Trận cấp thấp, chầm chậm tu luyện, giảm chậm tốc độ rút lui tu vi.

- Truyền lệnh xuống, chờ tại chỗ vài ngày, các người cũng giải tán đi. Lăng Âm Cầm khoát tay, hạ lệnh giải tán.

Mười mấy thuyền viên nhìn nhau, cũng không nói gì thêm, lần lượt rời đi.

- Tiêu sư huynh, ngươi vừa nói Chu đại ca... là ai vậy? Lưu Tiêm Vân đi theo Tiêu Dật về phòng, hỏi.

Tiêu Dật nói: - Là bạn đời của đại tỷ, năm đó đại tỷ cùng Chu đại ca cùng gặp nạn đến đây, dẫn chúng ta xung phong đánh trận, sau đó trong một lần ra biển, Chu đại ca bảo vệ mọi người mà bị thú biển giết. Trước khi chết, ngài ấy để lại duy nhất một vật là Tịnh Linh Trận đó, là hắn bán hết bí bảo mua về, nếu không vì không có bí bảo thuận tay, Chu đại ca cũng sẽ không chết.

Nhắc tới chuyện cũ, tâm tình Tiêu Dật có chút kích động, hai tay nắm chắc, hiển nhiên cũng được Chu đại ca chăm lo rất nhiều, trong lòng đã sớm coi như người thân.

- Chu đại ca đối với Lăng đại tỷ thật là tốt! Lưu Tiêm Vân thoáng thất thần, vì bạn đời của mình, tình nguyện bán hết bí bảo cũng phải mua một cái Tịnh Linh Trận, cách làm này nhìn như rất ngốc, nhưng ai nói gì được chứ?

- Vậy cô đã hiểu Tịnh Linh Trận quý giá như thế nào với đại tỷ rồi chứ? Tiêu Dật cắn răng: - Nếu sư huynh của cô làm hỏng Tịnh Linh Trận, lão Tiêu ta là người đầu tiên không tha cho hắn!

Tuy rằng mấy ngày qua Tiêu Dật cùng Dương Khai Lưu Tiêm Vân đều rất hòa hợp, thậm chí thu được không ít nguyên tinh từ Dương Khai, nhưng liên quan tới bộ Tịnh Linh Trận cao cấp đó, hắn vẫn kiên quyết đứng về phía Lăng Âm Cầm.

Nổi nóng xong, Tiêu Dật lại ảo não: - Ngại quá, tính tính lão Tiêu ta nóng một chút, không nên nói những lời này với cô, nhưng mà không biết sư huynh cô có thể trở về an toàn được không.

- Không sao, ta hiểu tâm tình của Tiêu sư huynh. Lưu Tiêm Vân khoát tay, nàng không khỏi ảo tưởng, nếu như Dương Khai để lại cho nàng thứ gì, mặc kệ nó có quý giá hay không, nàng cũng nhất định cất kỹ nó như bảo bối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK