Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khai không ngờ cao thủ Phản Hư cảnh lại lợi hại như vậy, hai huynh đệ Hồng Chấn rơi vào trận pháp của Dương Viêm, mải lo phòng thủ không để ý phía sau, không ngờ vẫn có thể chặn lại công kích Kim huyết của hắn.

Điều này khiến cho quyết tâm giết chết hai tên này của hắn càng thêm kiên định.

Thân hình theo sát phía sau ánh sáng chói lòa, trên tay trường kiếm Ma diệm lần nữa lại xuất hiện.

Khi Dương Khai xông vào trận pháp, những người phía ngoài liền ngẩn cả người, rất nhanh bọn họ chợt nghe thấy tiếng hét thảm cùng tiếng mắng chửi của hai huynh đệ Hồng Chấn, kèm theo đó là một luồng năng lượng bị chấn động truyền ra, một bóng người bỗng nhiên bắn ra từ bên trong.

Người bắn ra ngoài chính là Dương Khai, thân hình còn đang ở giữa không trung đã hộc ra vài ngụm máu tươi, dưới ánh hoàng hôn lóe lên ánh sáng vàng chói mắt, sắc mặt của hắn cực kỳ nhợt nhạt, trường kiếm trên tay vốn cuồn cuộn Ma diện lúc này gần như sắp bị dập tắt, một thân thánh nguyên lúc này cũng như có như không.

Mọi người đều thấy được, lồng ngực của hắn dường như lõm xuống không ít.

- Dương Khai! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Y tái nhợt, vội vàng xông lên đỡ lấy Dương Khai, lực đạo va chạm vào người khiến nàng phải lui về phía sau mười mấy bước mới miễn cưỡng đứng lại được.

Thân hình chưa ổn định, Dương Khai lại phun ra một ngụm Kim huyết, lúc này Vũ Y mới vội vén tay áo lấy một ra viên đan dược nhét vào miệng Dương Khai. Dương Khai liền khoanh chân ngồi xuống, vết lõm trên ngực bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng khôi phục.

Hiện trường yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít lạnh của hai huynh đệ Hồng Chấn từ trong khu vực sương mù bao phủ đang truyền ra, hai người này vẫn chưa chết! Nhưng tình trạng của bọn hắn như thế nào, ngoài Dương Viên ra không ai biết được.

- Kẻ nào vẫn còn động thủ! Một bóng người hạ xuống mang theo một cỗ khí thế khiến người kinh sợ bao trùm bốn phương tám hướng, khí thế lan truyền đến khiến mọi người không khỏi rùng mình, thân thể Tạ Hoàng Văn run lên, không dám nói một lời.

- Tiền trưởng lão!

La Khánh liền vội vàng tiến lên, ôm quyền thi lễ với Tiền Thông.

- Ừm. Dương hiền điệt đâu? Tiền Thông sau khi hạ xuống, việc đầu tiên chính là hỏi thăm tình hình của Dương Khai, tuy nhiên không đợi La Khánh trả lời, hắn đã phát hiện Dương Khai đang trị thương ở gần đó, lập tức biết Dương Khai bị thương không nhẹ, nét mặt già nua vốn âm trầm càng trở nên sa sầm xuống, dáng vẻ nhìn qua giống như một ngọn núi lửa đang chuẩn bị bùng phát.

Sau lưng Dương Khai là một vị luyện khí sư Hư cấp, Cách Lâm đại sư của Ảnh Nguyệt Điện thời gian đã không còn nhiều. Nếu không tìm được người thích hợp thay thế trước khi Cách Lâm đại sư lâm chung, vậy thì những bí bảo Hư cấp của Ảnh Nguyệt Điện sẽ phải mua từ những thế lực khác, nếu bị hư hại cũng phải đi tìm một luyện khí sư Hư cấp để tu bổ.

Điều này không chỉ đơn thuần là vấn đề thay thế một luyện khí sư Hư cấp, mà còn quan hệ đến tiền vốn của Ảnh Nguyệt Điện khi giao dịch với thế lực khác. Một khi bí bảo Hư cấp phải mua lại trên tay những thế lực từ bên ngoài, Ảnh Nguyệt Điện sẽ phải bỏ ra một cái giá khó có thể tưởng tượng được.

Cho nên khi hắn nhận được tin tức từ La Khánh truyền về liền lập tức chạy tới, hắn đảo mắt tìm kiếm xung quanh xem rốt cuộc là kẻ nào đang gây phiền toái cho Dương Khai, chính bản thân hắn rõ ràng đã truyền ra hình ảnh của Dương Khai, vậy mà vẫn còn có người dám đối địch với hắn, có phải là ăn gan hùm mật gấu rồi chăng?

Lúc này, thấy Dương Khai bị thương Tiền Thông liền muốn tiến lên, nhưng bước chân của hắn vừa động đã lập tức lại dừng lại, ánh mắt kinh hãi địa nhìn về vị trí trận pháp, nhíu mày thốt lên: - Trận pháp cấp đại sư?

Thực lực của hắn so với đám người Hồng Chấn cao hơn nhiều, kiến thức cũng rộng rãi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trận pháp này không phải một người bình thường có thể bố trí được. Mặc dù với tu vi thần thức của hắn cũng không cách nào thấy rõ ràng toàn bộ bên trong.

Phía bên kia sơn động, cạnh Dương Khai có không ít người đang nhìn Tiền Thông chằm chằm cảnh giác, hắn lập tức hiểu rõ bọn họ đang đề phòng đối với hắn, lúc này đi tới chưa chắc đã là chuyện tốt. Nghĩ vậy, hắn vội vàng hô: - Dương hiền điệt, lão phu nơi này có một viên Sắc Vi đan, đối với trị thương có chút công hiệu, nếu không chê, xin hãy mau chóng uống vào!

Nói xong liền ném một cái bình ngọc qua.

Hắn hiểu rõ Dương Khai hiện tại không thể trả lời hắn, thậm chí không có cách nào đáp lại, nhưng hắn nhất định phải thể hiện rõ ràng lập trường của mình để những người bên cạnh không quá khẩn trương.

Quả nhiên, khi nghe hắn nói xong, vẻ mặt khẩn trương của đám người Vũ Y và Dương Viêm đã buông lỏng rất nhiều, Vũ Y tiếp lấy bình ngọc, khách khí nói: - Đa tạ tiền bối.

Biểu hiện của nàng nhìn có vẻ thờ ơ, bình thản, nhưng thật ra trong lòng đang nổi lên sóng gió ngợp trời

Sắc Vi đan, đan dược cấp Thánh Vương thượng phẩm, nguyên liệu chính để luyện chế chính là Huyết Sắc Sắc Vi, tài liệu Thánh Vương cấp thượng phẩm. Tài liệu không khó tìm, nhưng lại rất khó luyện chế, một luyện đan sư Hư cấp hạ phẩm luyện chế 10 lò Sắc Vi đan mà có thể thành công ba thành đã là rất giỏi rồi.

Độ khó khi luyện chế loại đan dược trị thương này không kém hơn đan dược Hư cấp hạ phẩm chút nào.

Vị trưởng lão Tiền Thông này sao lại đối đãi với Dương Khai tốt như vậy? Giữa hai người lại có quan hệ gì mà cả đan dược quý như Sắc Vi đan cũng có thể lấy ra? Nếu như không phải chính bản thân đã mang Dương Khai từ trong tinh không về, biết rõ hắn đến từ thế giới bên ngoài tới, Vũ Y nhất định sẽ hoài nghi Dương Khai là con trai của vị trưởng lão Ảnh Nguyệt Điện kia.

Đang định lấy Sắc Vi đan cho Dương Khai uống, chợt bên tai vang lên giọng nới yếu ớt của Dương Khai: - Không cần.

Dĩ nhiên hắn không cần dùng tới đan dược của Tiền Thông.

Đan dược trị thương vừa uống xong chính là do hắn luyện chế, tuy cấp bậc kém hơn một chút so với Sắc Vi đan nhưng với thể chất của hắn, cho dù không dùng đan dược cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần tu dưỡng một thời gian sẽ khôi phục.

Sở dĩ phải phục dụng đan dược là do hắn cũng không xác định được lập trường của Tiền Thông sẽ đứng về bên nào, nếu như đứng ở thế đối lập với hắn, hắn còn phải tiếp tục chiến đấu.

Cũng may, việc đầu tiên Tiền Thông làm chính là đối xử tốt với hắn, điều này làm cho hảo cảm của Dương Khai đối với ông ta tăng lên nhiều, không cần biết ông ta tốt với hắn vì mục đích gì, nhưng chỉ cần ông ta không có ác với hắn là được rồi.

- Đã xảy ra chuyện gì, nói tỉ mỉ cho ta nghe. Sắc mắt Tiền Thông lại sa sầm xuống, nhìn Tạ Hoằng Văn đang run lẩy bẩy từ trên xuống dưới, lại nhìn về phía trận pháp, cuối cùng mới quay lại lạnh lùng hỏi La Khánh.

La Khánh không dám che giấu, thuật lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra.

Khi nghe kể đến đoạn Tạ Hoằng Văn đã biết hắn ra lệnh mà vẫn dám ra tay giết Dương Khai, Tiền Thông không thể nuốt trôi cơn giận nữa, vung tay tát một cái, trước mặt bao nhiêu người Tạ Hoằng Văn bị tát bay đi, quay vài vòng trên không mới ngã cắm đầu xuống đất.

- Tiền trưởng lão... Tạ Hoằng Văn sợ vỡ mật, răng cửa bị rớt mất vài con, hai má sưng húp nhưng không dám hé miệng oán hận một câu, chỉ làm ra vẻ đáng thương kêu lên.

- Nếu không phải phụ thân ngươi là chấp sự, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Tiền Thông lạnh lùng liếc nhìn hắn nói.

Tạ Hoằng Văn nghe vậy, sâu trong ánh mắt lóe lên vẻ oán độc, nhưng ngoài mặt vẫn dập đầu như dã tỏi: - Cảm tạ Tiền trưởng lão khai ân không giết, cảm tạ Tiền trưởng lão khai ân không giết.

Tiền Thông nếu nói như vậy, rõ ràng sẽ không giết hắn, Tạ Hoằng Văn hoàn hồn, lúc này mới phát hiện quần áo của hắn đã ướt sũng.

- Ngươi đừng vội cảm tạ, ta không giết ngươi không có nghĩa người khác sẽ không giết, ngươi sống hay chết phải xem quyết định của Dương hiền điệt!

Tiền Thông hừ lạnh một tiếng.

Tạ Hoằng Văn ngây ra như phỗng, vạn lần không nghĩ tới, tên tiểu tử mà hắn coi thường hiện tại lại nắm sinh tử của hắn trong tay, vừa nghĩ tới thái độ của mình đối với hắn trước đó, Tạ Hoằng Văn liền khóc không ra nước mắt.

Rơi vào tay tiểu tử kia, hắn làm sao yên lành được chứ? Chỉ có điều lai lịch của tên kia như thế nào, tại sao Tiền Thông trưởng lão lại muốn che chở hắn như vậy?

Chẳng những Tạ Hoằng Văn không nghĩ ra, mà tất cả những thành viên của Từ gia, Hải Khắc gia tộc đều không nghĩ ra. Vũ Y, Dư Phong cũng mơ hồ không hiểu, nhưng bọn họ cũng biết rằng nguy cơ lần này đã qua, sắc mặt mỗi người đều buông lỏng xuống, phấn chấn hẳn lên.

- Từ gia? Tiền Thông lại nhìn về phía Từ Chí Bỉnh đang ngồi bệt xuống đất, thản nhiên nói: - Từ nay về sau, Từ gia sẽ không còn!

Từ Chí Bỉnh hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, những võ giả khác của Từ gia sắc mặt đều trắng bệch.

Bọn họ vốn là một tiểu gia tộc ngoại vi phụ thuộc Ảnh Nguyệt Điện, đừng nói đại nhân vật như Tiền Thông lên tiếng, cho dù là Tạ Hoằng Văn muốn diệt hết Từ gia bọn họ, bọn họ cũng không có sức phản kháng.

Trong lòng những thành viên Từ gia này chợt hối hận không thôi, nếu như bọn hắn không mưu đồ báo thù ít nhất còn có thể giữ lại chút gia sản và huyết mạch để ngày sau đông sơn tái khởi, nhưng một câu nói của Từ Thông đã khiến cho hy vọng của Từ gia tan thành mây khói.

- Vâng, đệ tử tuân lệnh! La Khánh gật mạnh đầu rồi ra lệnh cho võ giả của Từ gia: - Tất cả theo ta.

Võ giả Từ gia biết tương lai đã vô vọng, cũng không dám không nghe, cử ra hai người khiêng Từ Chí Bỉnh đang hôn mê lên, nặng nề lê bước theo sau La Khánh khuất dần về phía xa.

- Hải Khắc gia tộc? Tiền Thông lại quay đầu nhìn về phía Y Ân.

Y Ân lạnh cả người, vội vàng tiến lên nói: - Y Ân ra mắt Tiền trưởng lão, cầu xin Tiền trưởng lão khai ân, Y Ân nhất thời hồ đồ, cầu xin trưởng lão khai ân!

Tiền Thông lạnh lùng cười: - Mạng của các ngươi tạm thời để lại, xử lý như thế nào để cho Dương hiền điệt định đoạt.

Chỉ là báo thù mà thôi, tự mình báo thù mới có ý nghĩa, hắn đã giết chết Từ gia chỉ bằng một câu nói, nếu lại giết hết toàn bộ Hải Khắc gia tộc, cơn tức giận của Dương Khai sẽ phát tiết vào chỗ nào? Dương Khai chưa hết giận, hắn làm sao có thể nói những chuyện khác với Dương Khai chứ?

Nghe Tiền Thông nói như vậy, sắc mặt Y Ân liền ảm đạm hẳn xuống, hắn cảm thấy suy sụp, rơi vào tay Dương Khai khẳng định sẽ không có gì tốt, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đúng lúc này, Dương Khai đứng lên, sắc mặt tuy còn hơi nhợt nhạt, nhưng chấn động thánh nguyên trong người đã lắng xuống.

- Đóng cửa trận pháp đi. Dương Khai nói với Dương Viêm một tiếng.

Dương Viêm gật gật đầu, ngay sau đó, sương mù tràn ngập lập tức biến mất, khoảng đất trống trước sơn động lại hiện ra trong mắt mọi người. Sau khi thấy được tình trạng của hai huynh đệ Hồng Chấn mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Vừa rồi Dương Khai bị đánh bay ra ngoài, nhìn qua có vẻ bị thương nghiêm trọng, bọn họ còn tưởng rằng hai huynh đệ Hồng Chấn không việc gì, nhưng bây giờ nhìn lại bọn họ mới biết, hai huynh đệ Hồng Chấn bị thương so Dương Khai còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Trên người bọn họ đầy rẫy vết máu, có thể nói khắp người đều lở loét, Hồng Chấn bị mất một tay, còn sư huynh của Hồng Chấn bị mất một bắp đùi, hai người uể oải ngồi dựa vào nhau, vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía xung quanh.

Dương Khai thở dài một tiếng, hắn biết bản thân vẫn còn đánh giá thấp Phản Hư Cảnh, vốn tưởng rằng vận dụng Kim huyết, lại có trận pháp của Dương Viêm hỗ trợ thì giết hai người bọn họ dễ như trở bàn tay, nhưng trong nháy mắt công kích hắn mới chợt hiểu ra.

Lực lượng của Thế rất kỳ diệu, Thế của hai người bọn họ chồng chung một chỗ chẳng những quấy nhiễu động tác của hắn, mà còn làm cho tốc độ công kích của hắn bị chậm lại, khiến bọn họ có thể cảm nhận được phương hướng công kích của hắn.

Nếu không vận dụng Kim huyết, Dương Khai căn bản không có biện pháp khiến cho bọn họ bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK