- Muội hiểu rồi! Vũ Y gật đầu.
- Hiểu rồi thì ra ngoài, tôi muốn bế quan. Dương Khai phất tay với các nàng.
- Dương đại ca, hội đấu giá Tụ Bảo Lâu kia... Vũ Y mím môi đỏ, dò hỏi.
- Cô rất muốn đi? Dương Khai nhíu mày.
Làm hắn không ngờ, chẳng những Vũ Y gật đầu, ngay cả Dương Viêm cũng đầy mong chờ.
- Muốn đi thì cứ đi. Chuyện như vậy không cần phải ngăn cản, theo Dương Khai nghĩ, hội đấu giá thôi, chỉ là chỗ mở rộng tầm mắt, cho các nàng đi xem quen thế sự cũng hay. Vũ Y xuất thân tiểu gia tộc, dù có chút kiến thức nhưng cũng không sánh bằng các đệ tử xuất thân hào môn. Dương Viêm trước kia lăn lộn thê thảm như vậy, khẳng định cũng là con gái chưa thấy sự đời, tự nhiên có hứng thú với hội đấu giá.
- Vậy còn huynh?
Vũ Y hỏi.
- Tôi muốn bế qua, không đi được, các cô cẩn thận là được.
- Ừm. Vũ Y nói rồi, mới cùng Dương Viêm đi ra ngoài.
Dương Khai đóng nhà đá, khoanh chân ngồi xuống, đắm chìm tâm thần vào thức hải.
Trong thế giới thức hải, hai luồng năng lượng thần hồn tinh khiết trôi nổi trên không, Dương Khai ảo hóa ra linh thể thần hồn của mình, hưng phấn nhìn chằm chằm bọn chúng.
Đây là lần đầu Dương Khai thu thập được năng lượng thần hồn của cao thủ Phản Hư Cảnh, trước kia chưa từng có Phản Hư Cảnh nào chết trước mặt hắn, hắn cũng chưa từng cắn nuốt cảm ngộ võ đạo thiên đạo của cao thủ Phản Hư Cảnh, cho nên hắn căn bản không biết lực lượng Thế chỉ Phản Hư Cảnh mới có. Nếu không phải hôm nay giao đấu với Hồng Chấn, chỉ sợ thật lâu sau hắn mới tiếp xúc được tới Thế, loại lực lượng thần kỳ này làm hắn rất mong chờ.
Tuy nhiên cao thủ Phản Hư Cảnh hùng mạnh gõ một hồi chuông cảnh báo cho Dương Khai. Trước giờ, hắn đều chiến đấu vượt cấp, lúc là Chân Nguyên Cảnh có thể đánh bại Thần Du Cảnh, lúc Thần Du Cảnh có thể đánh bại Nhập Thánh Cảnh, đến Nhập Thánh Cảnh có thể đánh bại Thánh Vương Cảnh. Hiện tại đến Thánh Vương Cảnh, vốn hắn tưởng đánh bại Phản Hư nhất tầng cảnh cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ mới phát hiện mình sai hoàn toàn.
Phản Hư Cảnh và Thánh Vương Cảnh, có bất đồng về bản chất, khác biệt trên trời dưới đất, chính là vì Thế!
Khoanh chân ngồi xuống, dẫn hai luồng năng lượng thần hồn đến trước mặt mình, Dương Khai cẩn thận trịnh trọng bắt đầu hấp thu cảm ngộ võ đạo thiên đạo của bọn họ. Nếu như nói trước kia hắn hấp thu năng lượng thần hồn của người khác chỉ là ăn cho qua, như vậy hiện tại là nhấm nháp từng miếng một. Đây là một lần cơ duyên khó có, nếu không thừa dịp này hiểu rõ cái gọi là Thế, vậy lần sau đụng tới Phản Hư Cảnh thì hắn vẫn không cách nào ngăn cản được.
Thời gian từ từ trôi qua, Dương Khai chưa bao giờ cắn nuốt nhai kỹ như lần này, hắn hận không thể nghiền ép ra tất cả tinh túy trong hai luồng năng lượng thần hồn này, ghi sâu vào linh hồn của mình.
Hai ngày sau, hai luồng năng lượng thần hồn tinh khiết biến mất hết, Dương Khai chậm rãi mở mắt.
Hắn mơ hồ hiểu được cái gì gọi là Thế, có điều thực lực hai sư huynh đệ Hồng Chấn không cao, chỉ mới là Phản Hư nhất tầng cảnh, cho nên hiểu biết và vận dụng Thế cũng chỉ ở trạng thái nhập môn. Dương Khai hiểu biết về Thế là căn cứ cơ sở của hai người, tự nhiên cũng không hiểu sâu được.
Thế không phải là khí thế theo hắn nghĩ, khí thế là một loại vô hình vô chất, là uy áp tâm linh của kẻ mạnh đối với kẻ yếu, là người nhiều năm ở chức vị cao tự nhiên hình thành khí chất, là sát niệm không tự chủ bùng nổ khi chiến đấu. Khí thế là ý chí quyết tâm, là nhìn không thấy sờ không được.
Mà nó chỉ vẻn vẹn là một bộ phận hợp thành Thế mà thôi.
Thế của cao thủ Phản Hư Cảnh, là khí thế, thánh nguyên, thần thức hỗn hợp thành một thể, có thể hình thành một loại lực lượng thần kỳ hình thành sát thương trực tiếp. Điều này cần võ giả hiểu biết võ đạo cùng thiên đạo đạt tới trình độ nhất định, mới có thể hình thành được.
Thế ngang với khí trường nhìn không thấy, nhưng khí trường này là tồn tại thật sự, có lực áp chế cùng lực sát thương rất mạnh. Vì sao cường giả Phản Hư Cảnh có thể dễ dàng đánh chết Thánh Vương Cảnh? Chính là bởi Thế áp chế tuyệt đối, một giọt Kim huyết của Dương Khai bùng nổ còn không xử lý được hai sư huynh đệ Hồng Chấn, không phải Kim huyết của hắn không mạnh, mà là Thế của hai người chồng lên nhau, giảm mạnh tốc độc Kim huyết, suy yếu uy lực của Kim huyết, càng cảm giác trước phương hướng đánh tới của Kim huyết, tránh né được vị trí chí mạng.
Nếu không phải vậy, bọn họ đã sớm chết rồi.
Thế rất khó tìm hiểu, Hồng Chấn đột phá Phản Hư Cảnh hơn 10 năm, hiện tại cũng chỉ mới nhập môn trên Thế, sư huynh của hắn hơi mạnh hơn, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Hơn nữa, Dương Khai mơ hồ hiểu được một chuyện, đó là chỉ khi Thế của Phản Hư Cảnh đại thành, mới có cơ hội thăng cấp Hư Vương Cảnh!
Đừng nhìn Tiền Thông đã là Phản Hư tam tầng cảnh, Dương Khai ước chừng Thế của hắn cũng không đại thành. Nói cách khác, mặc kệ hắn tu luyện thế nào, tăng lên lực lượng thánh nguyên, trước khi Thế chưa đại thành, vậy không cách nào tăng lên cảnh giới tiếp theo. Đây là chướng ngại lớn nhất trước mặt hắn, là chướng ngại không thể vượt qua.
Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu mà vì sao trong Hằng La Tinh Vực, số lượng cường giả Hư Vương Cảnh thưa thớt như thế. Tu vi cảnh giới đến trình độ này, đã không đơn giản chỉ là tăng lên lực lượng thân thể, mà là tăng lên tổng hợp mọi mặt.
Hiểu được những điều này, Dương Khai lập tức bắt tay nghiên cứu Thế. Hắn loại bỏ cặn bã hiểu biết về Thế của hai sư huynh đệ Hồng Chấn, ghi vào quan điểm cùng hiểu biết của mình, thử đem khí thế, thánh nguyên, thần thức của mình hòa làm một thể.
Lúc chiến đấu với Hồng Chấn, hắn mơ hồ chạm tới một chút ảo diệu của Thế, nhưng cũng chỉ là linh quang thoáng hiện, hiện tại mặc kệ hắn hồi tưởng thế nào cũng không thể nhớ nổi cảm giác lúc đó, không khỏi có chút buồn bực.
Hắn lần lượt thí nghiệm, nhưng vẫn luôn cảm thấy không đúng, thẳng đến 10 ngày sau, Dương Khai đành phải từ bỏ dự tính nghiên cứu Thế ở hiện tại.
Hắn cảm thấy thực lực của mình vẫn còn hơi thấp quá, nếu đến Thánh Vương lưỡng tầng cảnh hay tam tầng cảnh, vậy sẽ đơn giản hơn nhiều. Dù sao lực lượng thần kỳ này thuộc về Phản Hư Cảnh, bây giờ hắn có thể chạm tới một chút cũng là may mắn trên trời rồi.
Dương Khai không phải hạng người đâm đầu vào bế tắc, nghĩ vậy, hắn liền xuất quan, chuẩn bị đợi cho tu vi cảnh giới cao hơn, hấp thụ thêm năng lượng thần hồn cao thủ Phản Hư Cảnh mới đi nghiên cứu Thế. Đến lúc đó khẳng định sẽ bớt nhiều công sức.
Vừa mở cửa đá, liền thấy Vũ Y hào hứng chạy tới, vui vẻ gọi: - Dương đại ca, huynh ra thật đúng lúc.
- Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Dương Khai khó hiểu nhìn nàng.
- Đi tham dự hội đấu giá Tụ Bảo Lâu đó. Vũ Y vội đáp.
- Ngay hôm nay? Dương Khai ngạc nhiên, thầm nghĩ chuyện này đúng là trùng hợp.
- Đúng vậy. Vũ Y vừa gật đầu vừa tới cạnh Dương Khai, kề vào tai nói nhỏ: - Dương Viêm luyện chế được một món bí bảo Hư cấp trung phẩm, một món bí bảo Hư cấp hạ phẩm, chuẩn bị lấy ra bán trên hội đấu giá.
- Cô ta điên rồi? Dương Khai kinh hãi, giận dữ quát: - Cô ta ở đâu?
- Tôi ở đây. Dương Viêm dần hiện ra ở đằng sau.
- Cô đang nghĩ cái gì? Dương Khai nghiêm mặt nhìn nàng: - Không phải bảo cô đừng quá phô trương hay sao? Cô còn sợ người ta không chú ý tới mình, mới có mấy ngày mà đã quên mất.
Dương Viêm bĩu môi nói: - Chỉ cần ba người chúng ta không nói, ai biết bí bảo này là tôi luyện chế?
- Vậy cũng làm người ta chú ý quá. Dương Khai lắc đầu. - Luyện khí sư lợi hại nhất U Ám Tinh cũng chỉ Hư cấp hạ phẩm, cô đột nhiên lấy ra một món Hư cấp trung phẩm thì làm sao giải thích được?
- Không đâu, Dương đại ca. Vũ Y cười khẽ: - Tuy rằng cấp bậc luyện khí sư trên U Ám Tinh không cao, nhưng ở đây vẫn tồn tại một chút bí bảo Hư cấp trung phẩm, thậm chí Hư cấp thượng phẩm, cho nên một món bí bảo Hư cấp trung phẩm còn không dẫn tới sóng gió lớn.
Dương Khai nhíu mày, liền hiểu được, cấp bậc luyện khí sư cùng luyện đan sư trên U Ám Tinh hiện tại phổ biến khá thấp, nhưng không có nghĩa là trước kia cũng vậy. Bí bảo tốt có thể cất giữ mấy ngàn vạn năm cũng không hư hại, khẳng định trên U Ám Tinh còn có một số còn truyền lại. Nói không chừng ngay cả bí bảo cấp Hư Vương cũng có, tuy nhiên dù có, cũng sẽ là bảo vật trấn tông của những thế lực khác, sẽ không tùy tiện vận dụng.
Nghĩ vậy, sắc mặt Dương Khai giãn ra, gật đầu: - Dù là nói vậy, nhưng cũng không cần thiết phải bán ra loại bí bảo cấp bậc chứ, giữ lại tự mình dùng không được sao?
- Không bán bí bảo thì lấy đâu ra thánh tinh mua vật liệu bày trận? Dương Viêm hừ một tiếng. - Bây giờ chúng ta nghèo sắp chết, lần đấu giá này là cơ hội khó có.
Dương Khai nghĩ lại cũng đúng, Dương Viêm bố trí trận pháp đúng là chuyện đốt tiền, cũng nhờ nàng bố trí trận pháp mà lần trước mới ngăn cản được hai sư huynh đệ Hồng Chấn. Chuyện như vậy không thể qua loa, hơn nữa phải dốc sức hỗ trợ.
- Luyện chế bí bảo gì, đem ra cho tôi xem thử.
Thấy Dương Khai không phản đối nữa, Vũ Y hưng phấn lấy ra hai món bí bảo loại công kích, một món là roi mềm, một món Song Xoa Thứ. Dương Khai Vừa nhìn là biết hai món bí bảo này dùng đuôi và hai càng của yêu thú bậc chín Xích Vĩ Tử Giáp Giải luyện chế thành, tỏa ra dao động làm lòng người run sợ. Hơn nữa hai món này được luyện chế xinh đẹp hoa lệ, chẵng những thực dụng lại đẹp mắt, đều thích hợp cho nữ nhân sử dụng.
Dương Viêm thật độc ác mà, cố ý luyện chế bí bảo thành như thế, không phải khiến cho đám đàn ông cháy túi hay sao? Dương Khai thầm kinh hãi.
- Hơn nữa, Dương đại ca, sở dĩ muội ủng hộ Dương Viêm bán đi hai món này, cũng là để Tiền Thông trưởng lão càng xác định vị sư phụ không tồn tại của huynh càng thêm lợi hại! Người khác không biết bí bảo của chúng ta từ đâu ra, khẳng định Tiền Thông trưởng lão sẽ nghĩ là do sư phụ của huynh luyện chế ra. Một khi hắn cho rằng như vậy, sau này sẽ chỉ càng tốt hơn cho chúng ta. Vũ Y lên tiếng giải thích.
Dương Khai khẽ gật đầu, khen ngợi: - Suy tính chu đáo, nếu đã vậy, thế thì đi thôi.
Thấy Dương Khai đồng ý, Vũ Y cùng Dương Viêm nhìn nhau cười.
- Còn bao lâu nữa sẽ bắt đầu hội đấu giá? Dương Khai bỗng nhiên hỏi.
- 3 canh giờ nữa, nhưng cũng không sao, trước đó muội đã đi Thiên Vận Thành một chuyến, báo cho Tiền Thông trưởng lão, nói chúng ta sẽ gửi bán đấu giá thứ gì, chờ chúng ta tới, Tiền trưởng lão sẽ an bài sẵn.
- Vậy thì được, đúng rồi, Vũ Y, có biết loại đan dược nào đáng giá nhất? Bỗng nhiên Dương Khai lại hỏi.