Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện nghị sự của Hải Khắc gia tộc, tất cả trưởng lão đều trầm mặc.

Nếu nói vừa rồi họ còn nghi ngờ Ba Thanh Nham nói đùa, thì giờ không dám ngờ vực gì nữa.

Không lý nào mười mấy tộc nhân lại thông đồng nhau nói dối chuyện điên rồ này với các nhân vật bậc cao, chỉ có một cách lý giải duy nhất, đó là sự thật!

- Còn có hậu bối trẻ như vậy sao?

Y Ân hít sâu một hơi, trên hàng mày thoát chút chấn động, rồi thở dài:

- Tại sao không phải sinh ra ở Hải Khắc gia tộc ta? Nếu sinh ra ở tộc ta thì...

Câu này của lão đã nói ra tiếng lòng của mọi người. Nếu một người trẻ tuổi lợi hại như vậy là người của Hải Khắc gia tộc, vậy thì gia tộc chỉ còn chờ ngày hưng thịnh thôi, không phải nhún nhường làm một thế lực ngoại vi của Ảnh Nguyệt Điện nữa.

Thế lực ngoại vi chỉ là một cách gọi mà thôi, nói cho dễ nghe một chút, thì thật ra cũng có chút quan hệ với Ảnh Nguyệt Điện, nói khó nghe thì họ chỉ có danh nghĩa phụ thuộc Ảnh Nguyệt Điện, mỗi năm cống nạp chút vật tư, Ảnh Nguyệt Điện sẽ không đến gây sự với họ.

Họ không được chút lợi lộc nào từ Ảnh Nguyệt Điện, thậm chí chỉ cần Ảnh Nguyệt Điện muốn là có thể khiến gia tộc này giải tán bất cứ lúc nào.

- Gia chủ, tên Dương Khai này tuy không sinh ra ở tộc ta, nhưng chưa chắc không có ích cho tộc ta.

Mỹ phụ Hoàng Quyên từng lên tiếng trước đó bỗng cười mỉm nói một câu.

- Hả? Ý của Hoàng cung phụng là...

Y Ân liền mừng rỡ nhìn sang phía bà.

Hoàng Quyên nhếch miệng cười:

- Ba trưởng lão lúc nãy cũng nói rồi, tiểu nha đầu Vũ Y vì bảo vệ hắn mà không tiếc tuyên bố thoát li gia tộc, theo ta thấy, quan hệ giữa hai người này không đơn giản đâu, ít nhất thì Vũ Y cũng có ý gì đó với tiểu tử đó.

Lời này vừa dứt, tất cả đều mắt sáng rực!

- Hoàng cung phụng nói không sai.

Ngõa Luân cũng gật đầu a dua, vẻ mặt đầy động lòng:

- Vũ Y dung mạo không tệ, tư chất cũng thuộc hàng nhất nhì trong tộc ta, nếu tên Dương Khai đó mà có ý gì với Vũ Y thật thì cũng không phải không có lý. Chúng ta chỉ cần tác hợp cho hai người này, chưa chắc không thể thành chuyện tốt. Có điều trước đó, chúng ta phải tìm hiểu rõ lai lịch của tên này mới được, hắn có thể giết chết Từ Chí Thâm chỉ với tu vi Nhập Thánh Cảnh, nhất định không phải hạng vô danh, chư vị có ý kiến gì không?

- Mọi người nói xem liệu hắn có phải là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Phương Thiên Chủng của Lôi Đài Tông không? Nghe nói Phương Thiên Chủng có khả năng giết địch vượt cấp này. Ừm, Ngụy Cổ của Ảnh Nguyệt Điện cũng có sức mạnh này, còn có Khúc Trường Phong của Chiến Thiên Minh, Dương Khai chỉ là cái tên giả của một trong số bọn chúng? Bằng không tại sao chúng ta chưa từng nghe qua cái tên này?

Có người đặt nghi vấn.

- Tuyệt đối không phải là bọn chúng! Mấy tên yêu nghiệt đó đã là Thánh Vương Cảnh từ lâu rồi, nay e là đã lên đến Thánh Vương tam tầng cảnh, cao hơn Dương Khai cả một cảnh giới lớn, không có chút liên quan nào hết.

- Về lai lịch của hắn, thật ra thì lão hủ cũng có biết một phần.

Một lão già râu dê trầm giọng nói, sau khi thấy đã thu hút được ánh mắt của mọi người, lão mới tiếp tục:

- Nghe tiểu tử nhà ta nói qua, lần trước khi Vũ Y ra ngoài kiếm quặng, Dư Phong nhặt được một người giữa Tinh Không. Dương Khai hẳn chính là người đó.

- Nhặt?

Cả đám người trợn tròn mắt, người có tư chất xuất sắc như vậy mà cũng nhặt được?

Y Ân động thần sắc, nhìn sang một người ngồi trong số đó, mỉm cười nói:

- Thường cung phụng, lần trước khi Vũ Y dẫn người ra ngoài kiếm quặng, ta nhớ ngươi cũng đi cùng đúng không? Chắc là biết chút ít về tên Dương Khai đó?

Thường Khởi nhíu mày, quan hệ giữa lão và Vũ Y không tệ, ở gia tộc lão cũng rất quan tâm Vũ Y. Hôm nay nghe nói Vũ Y bị ép rời khỏi gia tộc, trong lòng rất bức xúc với cách làm của Ba Thanh Nham, vốn dĩ lão không muốn phát biểu ý kiến gì, nhưng giờ gia chủ hỏi đến, dù không muốn nói lão cũng không thể không nói.

Dù sao thì lúc Dư Phong nhặt được Dương Khai, Dương Khai thoát ra từ kết tinh màu đỏ, lão đều có mặt, biết rõ lai lịch của hắn hơn bất cứ người nào tại đây.

Trầm ngâm một lát, lão bèn đem chuyện xảy ra lúc đó thuật sơ lại.

Mọi người biến sắc, không ngờ lai lịch của Dương Khai lại li kỳ đến thế - một tảng kết tinh huyết sắc.

Song rất nhanh, Hoàng Quyên liền cười khanh khách:

- Nếu đã biết lai lịch của hắn rồi thì dễ thôi. Có thể hắn không phải hạng vô danh ở thế giới bên ngoài, nhưng đã tới U Ám Tinh, thì hắn là kẻ cô độc, không có chỗ dựa. Hải Khắc gia tộc ta tuy không lớn, nhưng chí ít cũng là thế lực một phương, chủ động bày tỏ thiện ý với hắn, không lý nào hắn lại từ chối, huống chi, Long Huyệt sơn mà hắn đang sống của là địa bàn của tộc ta.

- Hoàng cung phụng nói không sai, người trẻ tuổi mà, tuổi trẻ khí thịnh, nhưng ai mà chả thích cái đẹp. Trông hắn quả thực cũng có ý gì đó với Vũ Y, chúng ta chỉ cần tranh thủ tác hợp là được.

Lập tức có người đứng ra tán đồng, những người khác cũng gật đầu.

- Không ổn!

Bỗng nhiên có một giọng nói phản đối vang lên.

Y Ân nhìn qua, ôn tồn hỏi:

- Vì sao Ba trưởng lão thấy không ổn?

Y Ân không ngờ người đầu tiên phản đối lại là Ba Thanh Nham.

Ba Thanh Nham trầm giọng:

- Thứ nhất, hôm nay tên Dương Khai đó đã giết chết Từ Chí Thâm, tuy đã phô trương được sức mạnh và sức chiến đấu của hắn, nhưng nếu không có liên quan tới Bách Nhạc Đồ, thì có thể Từ gia còn cố nén giận, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa như không, bắt hắn bồi thường, nể mặt chút là được. Nhưng Bách Nhạc Đồ đã bị cướp mất, Từ gia có dè chừng Dương Khai tới đâu, cũng không thể nào cho qua. Nếu giờ tộc ta đi tìm hắn xin hòa hảo, nhất định sẽ làm rạn nứt quan hệ với Từ gia.

- Từ gia là cái thá gì? Hải Khắc gia tộc ta mà sợ Từ gia, Ba trưởng lão lo bò trắng răng quá thì phải?

Trưởng lão tên Ngõa Luân hừ lạnh một tiếng.

- Đúng vậy đó Ba trưởng lão, Bách Nhạc Đồ không còn ở Từ gia, chúng ta quả thật không cần phải sợ chúng, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này thâu tóm thế lực của Từ gia!

Lời này vừa nói ra, không ít người đều giật mình.

Bách Nhạc Đồ của Từ gia, họ đều rất kiêng kỵ, nhưng giờ bí bảo này không còn nữa thì sợ cái gì, nếu đối phó với Từ gia, thì còn có thể kết giao được với tên Dương Khai đó.

Y Ân thì nhíu mày, không có vẻ gì là sốt ruột, nhìn Ba Thanh Nham:

- Ba trưởng lão nói tiếp đi.

Ba Thanh Nham nhìn mấy vị trưởng lão cung phụng đang hăng hái, chỉ muốn chạy đi diệt Từ gia ngay lập tực đó, cười nhạt:

- Từ gia các ngươi không sợ, nhưng còn Ảnh Nguyệt Điện?

Họ liền ngẩn người, song rất nhanh, như nhớ ra gì đó, họ lập tức lộ vẻ mặt kiêng dè.

- Chúng ta và Từ gia đều là gia tộc ngoại vi của Ảnh Nguyệt Điện, cuộc phân tranh thế này Ảnh Nguyệt Điện thực sự sẽ không nhúng tay, nhưng Vũ Y là người mà tên Tạ Hoằng Văn đó để ý, nếu chúng ta tự ý tác hợp Vũ Y với Dương Khai, các ngươi nghĩ Tạ Hoằng Văn sẽ để yên sao? Chỉ một tên Tạ Hoằng Văn nhãi nhép thì không đáng để sợ, nhưng hắn lại có một phụ thân là chấp sự Ảnh Nguyệt Điện! Địa vị chấp sự ở Ảnh Nguyệt Điện không cao, nhưng Hải Khắc gia tộc cũng không thể dây vào được.

- Ba trưởng lão nói rất đúng.

Y Ân gật đầu.

- Dương Khai tuy không tệ, nhưng dù gì cũng không rõ lai lịch, hắn chỉ có một mình, nếu vì muốn kết giao với hắn mà đắc tội với Tạ Hoằng Văn, thì thật không khôn ngoan. Hừm, chuyện này xem ra phải cẩn thận bàn bạc một phen, vừa phải chiêu dụ Dương Khai, mà không thể đắc tội Tạ Hoằng Văn. Ba trưởng lão, ngươi suy nghĩ thấu đáo, chi bằng hãy đi Long Huyệt sơn một chuyến nữa, xem xem tên đó muốn gì, chúng ta có thể làm theo ý hắn. Nếu thật sự hắn thích cái đẹp, thiếu nữ chưa gả ở Hải Khắc gia tộc ta cũng không không ít, trong đó có mấy người tư sắc không kém Vũ Y, hứa cho hắn cũng không sao, chỉ cần hắn có thể hiến sức cho tộc ta, chỉ mấy thiếu thử nhỏ nhoi trong tộc chúng ta còn có thể lo được.

- Tôn gia chủ lệnh!

Ba Thanh Nham đứng dậy, khẽ khom người, nghĩ rồi nói:

- Gia chủ, còn luyện khí sư Thánh cấp tên Dương Viêm đó thì sao? Năng lực trận pháp của cô ta hẳn cũng không kém.

- Ba trưởng lão tùy cơ hành sự đi, trận pháp đại sư đúng là chúng ta cũng cần, có điều Dương Viêm tuổi còn trẻ, dù có trình độ về trận pháp, nhưng chắc cũng chẳng cao thâm tới đâu, lần này đi chủ yếu là nhằm vào tên Dương Khai đó.

- Vâng.

Gia chủ đã nói vậy rồi, Ba Thanh Nham cũng không tiện phản bác, nhưng lão cứ âm ỉ cảm thấy, trận pháp mà Dương Viêm bố trí không đơn giản như vậy, có thể giá trị của nàng còn cao hơn Dương Khai.

Ra khỏi đại điện nghị sự, Ba Thanh Nham không lập tức đến Long Huyệt sơn ngay, trong bụng lão biết rõ Dương Khai không ưa lão, nếu giờ mà đi, chắc chắc sẽ bị phớt lờ. Hơn nữa, Dương Khai vừa đột phá Thánh Vương Cảnh, rất có thể còn đang bế quan củng cố tu vi.

Củng cố tu vi?

Hai mắt Ba Thanh Nham chợt rực sáng, lập tức nhớ tới một thứ tốt, vội vàng chạy tới nhà kho của gia tộc, lấy từ trong đó ra một cái hộp ngọc, mở hộp ra, trong hộp là một viên đan nhỏ bằng quả nhãn, tỏa mùi hương thơm ngát.

Nếu nói giờ Dương Khai cần nhất thứ gì, thì hẳn chính là viên Thánh Vương đan này. Ba Thanh Nham cười đắc ý, đi ra khỏi nhà kho.

Trong sơn động ở Long Huyệt sơn, Dương Khai đang bế quan, Dương Viêm đang sắp xếp nhiều loại nguyên liệu cùng với Vũ Y.

Nguyên liệu mà Dương Khai có khá lộn xộn, đẳng cấp nào cũng có, hơn nữa số lượng cực nhiều, hai nữ tử sắp xếp mà váng đầu hoa mắt, nhưng cũng có cái đáng mừng, họ không ngờ của để dành của Dương Khai lại phong phú đến thế.

Bỗng nhiên, Vũ Y phá lên cười run người.

Dương Viêm ngơ ngác nhìn nàng:

- Cô cười gì vậy?

Vũ Y nói:

- Ta cười Dương Khai quá giảo hoạt rồi.

- Giảo hoạt sao cơ?

Dương Viêm tò mò.

- Lúc ta nhặt hắn về, hắn chỉ có một cái nhẫn không gian, còn bị Dư Phong trộm mất, ta thấy hắn đáng thương, nên cho hắn mấy viên thánh tinh. Giờ nghĩ lại, rõ ràng hắn còn có một cái nhẫn không gian khác, chỉ là không biết giấu ở đâu! Bằng không thì hắn lấy đâu ra nhiều thánh tinh và nguyên liệu đến vậy. Lúc đó hắn nhìn ta đầy cảm động, còn cảm ơn rối rít, ta cứ tưởng mình đã làm được việc tốt chứ, thì ta lại bị hắn lừa.

- Ôi, đúng là giảo hoạt.

Dương Viêm gật đầu.

- Có điều số thánh tinh đó không hẳn là của hắn đâu, là ta giúp hắn kiếm được đó.

Vũ Y khó hiểu, còn chưa kịp hỏi thì Dư Phong trở về từ chuyến mua nguyên liệu bên ngoài.

- Thế nào?

Vũ Y hỏi.

- Cực khoái!

Dư Phong ngoác miệng cười lớn.

- Tiểu thư không biết đâu, trước giờ thuộc hạ chưa bao giờ được đối đãi như chí tôn vậy cả. Mấy cái tiệm bán nguyên liệu đó còn xem thuộc ha như gia gia họ, cảm giác tiêu từng món tiền lớn đúng là quá tuyệt, thậm chí còn có mấy cô nương xinh đẹp nhìn trộm với thuộc hạ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK