Vũ nhíu mày, trong lòng trầm xuống, hiểu được ý của đối phương, không khỏi làm nàng dựng tóc gáy, Lộ còn muốn nói, bị tỷ tỷ kéo một cái, cũng liền ngậm miệng.
Vũ trở về, đi thẳng tới chỗ Điệp, nhỏ giọng hỏi: – Ngươi trốn thoát được không?
Mọi người ở đây, chỉ có Điệp là thực lực mạnh nhất, cảnh giới Đại Vụ Sư, nếu nói có ai thoát khỏi chỗ này được, Điệp là có khả năng lớn nhất. Nhưng từ khi bị bắt, Điệp vẫn yên lặng ở bên trong, không hề có ý đồ chạy trốn.
Điệp lắc đầu.
– Ngươi không phải người Phủ Du Bộ sao? Am hiểu nhất là ẩn nấp,
Điệp nói – Nhưng ta chỉ là Đại Vu Sư, chỗ này có tới 5 vị Vu Vương.
Vũ không còn lại để nói, chênh lệch thực lực quá lớn, làm việp hoàn toàn không có hy vọng trốn khỏi chỗ này.
Vũ nói:
– Chúng ta sẽ bị bọn họ ăn hết, phải có người chạy ra tìm Vu Ngưu đại nhân!
Điệp nhỏ giọng nói: – Hắn sẽ tới, chúng ta cũng sẽ không bị ăn.
– Nhưng mà…
Vũ lo lắng, lời của Đại Vu vừa rồi làm nàng ý thức được một chuyện, hơn 20 ngàn người Vu Ngưu Bộ bị nhốt trong này, không phải chỉ là bởi bọn họ cùng Ma Vương ở chung một chỗ, mà là vì Thực Cốt Bộ coi bọn họ như thức ăn tồn trữ.
| Mấy trăm ngàn tộc nhân Thực Cốt Bộ tụ tập ở đây, nhất định phải ăn uống, nhưng thế giới binh mã loạn lạc này làm gì có nhiều thức ăn như vậy? 20 ngàn người Vu Ngưu Bộ chính là đồ ăn đưa lên cửa.
Cho nên Đại Vu kia mới nói Nam Man Bộ sẽ diệt.
– Không phải đã đến rồi sao? Điệp chợt nhếch miệng về một phía, mỉm cười, giống như đã sớm dự
liệu.
Đám người Vũ Lộ vội nhìn lại, sau đó ánh mắt sáng lên.
Chỉ thấy ở trên đài cao, Vu Ngưu đại nhân không biết xuất hiện từ bao giờ, chắn giữa Bảo Kỳ cùng Vu Trì, một tay nắm lấy tay cầm dao của Vu Trì.
Đột nhiên xuất hiện một người, làm cho mấy trăm ngàn tộc nhân Thực Cốt Bộ cũng kinh ngạc một thoáng, Vu Trì sắc mặt đại biến, lập tức vận chuyển Vu lực chống đỡ, nhưng phát hiện tay phải vẫn không thoát ra được.
Nhìn lại, khuôn mặt làm hắn ngày đêm không ăn ngủ yên được xuất hiện.
– Là ngươi! Vu Trì cắn răng quát, thần sắc trở nên dữ tợn.
– Vu Trì người già rồi. Dương Khai lạnh nhạt nhìn hắn.
Vu Trì nghe vậy, da mặt co rúm, quát: – Người dùng Vu thuật gi với ta?
Vụ Trì hiện tại so với nửa năm trước, quả thật già đi rất nhiều. Nửa năm trước lần đầu gặp mặt Dương Khai, bề ngoài Vụ Trì chỉ khoảng 40 tuổi, nhưng hôm nay gặp lại, nhìn như già thêm mười mấy hai mươi tuổi.
Điều này đối với Vu Vương, là chuyện rất không bình thường.
Nhưng mà Vụ Vương trúng Tuế Nguyệt Như Toa thì ngoại lệ.
Tuế Nguyệt Như Toa là thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế, vốn có uy năng khống chế thời gian trôi đi, ở Thương Nam thôn, Dương Khai ở cảnh giới Đại Vu Sư hạ phẫm vận chuyển Tuế Nguyệt Như Toa An, Vu Trì trúng chiêu, dù không chí mạng, nhưng cũng bị chút ảnh hưởng, già đi mười mấy hai mươi tuổi chính là dấu tích của Tuế Nguyệt Như Toa.
Vụ Trì không biết đây là vụ thuật gì, mỗi lần nhớ lại đều kinh hoàng không yên, thù hận ngày càng sâu.
– Ngươi không biết, cũng không cần biết!
Dương Khai nhàn nhạt đáp, thần thông Đại Đế ở mười mấy vạn năm, các Vu Vương thế giới hiện tại làm sao hiểu được? Hắn dùng chút sức, Vu Trì liền không nhịn được bùm bùm lùi lại mấy bước.
– Bảo Kỳ là người của ta! Ánh mắt Dương Khai nhìn thẳng Vu Trì.
– Hắn không đáng chịu dày vò như thế!
– Đại nhân!
Bảo Kỳ cố nén thân thể run rẩy, khẽ hô lên, vốn hắn cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này, nhưng Dương Khai xuất hiện làm hắn có hy vọng sống sót.
Dù chỗ này có 5 vị Vu Vương tọa trấn, nhưng hắn tin tưởng Vu Ngưu đại nhân có thể cứu được mình ra, đây là trực giác bản năng, Bảo Kỳ hoàn toàn tin tưởng.
Dương Khai gật đầu, tay lóe lên ánh sáng chạm vào người Bảo Kỳ, Vu thuật trói buộc lập tức tan rã, cho hắn lấy lại tự do.
– Sao người dám tha hắn!
Vụ Trì giận dữ quát lên, vì bắt Ma Vương này, bên phía Thực Cốt Bộ tốn rất nhiều công sức, Vu Ngưu này vừa đến là lập tức thả người, quả thật không coi Thực Cốt Bộ ra gì.
– Mở miệng! Dương Khai không thèm để ý tới hắn, nhìn Bảo Kỳ ra lệnh.
Bảo Kỳ ngoan ngoãn há miệng, sau đó, liền có vật gì bắn ra từ ngón tay Dương Khai, rơi vào trong cổ họng hắn.
– Luyện hóa.
| Bảo Kỳ lập tức ngồi xuống, vận chuyển lực lượng luyện hóa vật chạy vào bụng, lập tức cảm giác được một luồng mát lạnh chạy ra toàn thân, giảm bớt đau đớn, nhất là chỗ cánh tay đã thành xương trắng, lại phát ra cảm giác tê dại.
Cảnh này quả thật khiến Vu Trì giận nổ phổi, sắc mặt hắn âm trầm nhìn Dương Khai, cũng không vội ra tay, chỉ cười lạnh lên tiếng:
– Vu Ngưu, nói lại ta còn phải cám ơn người mới đúng,
– Cám ơn ta chuyện gì?
Dương Khai nhướng mắt nhìn lại.
Vụ Trì vận chuyển Vu lực, khí thế mạnh mẽ liền tỏa ra.
Dương Khai nhướng mày: – À? Vụ Vương trung phẩm, thật phải chúc mừng người.
Vu Trì nói:
– Nếu không phải ngươi, Vu Trì ta cũng không thể nhanh chóng tăng lên Vụ Vương trung phẩm như thế.
Lần trước chịu thiệt dưới tay Dương Khai, tuy rằng bị thương khôngnhẹ, nhưng Vụ Trì biết nhục lại tiến lên, trong lúc trị thương lại mơ hồ có cảm ngộ, trong thời gian qua lại không ngừng chiến đấu với Ma tộc, một hơi làm hắn đột phá, Vu Vương hạ phẩm tăng lên thành trung phẩm.
– Không cần khách khí, đây là cố gắng của ngươi. Dương Khai mỉm cười.
Sắc mặt Vụ Trì vặn vẹo, đáp lại như thế không phải là điều hắn muốn, liền quát:
– Vu Ngưu, Nam Man Bộ đã diệt vong, nếu người muốn sống, tốt nhất thức thời đi.
– Nam Man Bộ không diệt! Thần sắc Dương Khai nghiệm lại. – Nam Man Bộ còn có ta, còn có bộ hạ của ta,
Vu Trì cười to:
– Chỉ bằng Đại Vụ Sự nhà ngươi? Vu Vương Nam Man Bộ đều chết sạch, không có Vụ Vương, bộ lạc không có cả tư cách tồn tại, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này?
Giữa Man tộc thường có chuyện gồm thấu nhau, ví dụ Thương Nam thôn, nếu không phai Dương Khai xuất thể ngang trời, đợi lão thôn trưởng chết, thôn không có Vụ bảo hộ sẽ nhanh chóng bị những thônkhác gồm thâu.
Nhìn lên các bộ lạc lớn nhỏ cũng thế.
Tiêu chuẩn tồn tại trọng yếu nhất của bộ lạc lớn chính là phải có một vị Vu Vương tọa trấn, bộ lạc lớn không có Vu Vương, cũng mất đi căn bản đứng vững.
– Có Vu Vương là được rồi? Dương Khai nói rồi nhắm mắt. – Như người mong muốn.
Lúc mở mắt ra, trong mắt bùng lên hào quang, khí tức hùng hồn tỏa ra từ trên người hắn.
| Vụ Trì biển sắc, cứ tưởng Dương Khai muốn ra tay đánh, hắn càng ước gì như thế, vậy hắn có thể không do dự phản kích, thanh toán thù hận cũ.
Nhưng hắn nhanh chóng kinh ngạc phát hiện, Dương Khai không có ý ra tay, chỉ là khí thể trên người hắn ngày càng mạnh, ngày càng mãnh liệt, khoảng khắc vượt qua trình độ Đại Vu Sư, vọt thẳng lên gần tới Vu
Vương.
– Đây là… Vu Trì không khỏi tròn mắt.
Chưa hết lời, khí thế của Dương Khai đột nhiên vọt cả đoạn lớn, mơ hồ như có xiềng xích trói buộc bị phá vỡ, làm cảnh giới của Dương Khai nhảy lên độ cao mới.
Con mắt Vu Trì run rẩy, không thể tin được những gì đang nhìn.
– Vu Vương, cũng chỉ thế thôi…. Dương Khai nhe răng cười với hắn.
20 ngàn người Vụ Ngưu Bộ bị giam gần đó lại yên lặng một hồi, sau đó bùng phát tiếng hoan hô, mỗi người kích động tột cùng, Vũ Lộ cảng hơn nữa. Vụ Vương, Nam Man Bộ còn có một vị Vu Vương! Vậy có nghĩa ở trong đại chiến đại chiến hai tộc, Nam Man Bộ còn có quyền tự chủ, không cần dựa vào những bộ lạc lớn hay trở thành phụ thuộc.
Tiếng hoan hô nhanh chóng bị trấn áp xuống.
Mấy bóng người xuất hiện xung quanh đài cao, chia làm bốn góc bao vậy, mỗi người tu vi cực sâu, tỏa ra khí tức Vu Vương. Bọn họ đều là Vụ Vương Thực Cốt Bộ tọa trấn Thương Nhĩ sơn cốc, trước đó không hiện thân là bởi không cần… Dương Khai chẳng qua là Đại Vu Sự mà thôi, Vu Trì có thể dễ dàng xử lý.
Nhưng khi Dương Khai đột nhiên thăng cấp Vụ Vương, bọn họ không thể không hiện thân.
Trong đó một Vu Vương đầu trọc khí tức mạnh mẽ nhất, cao hơn những người khác một đoạn, ánh mắt uy nghiêm nhìn Dương Khai, lên tiếng: – Ta chưa từng thấy quá trình thăng cấp Vu Vương dễ dàng như thế.
21 – Vậy tức là nói tầm nhìn của người quá nông cạn. Cho dù đối mặt Vu Vương thượng phẩm cao hơn hai tầng nhỏ,
Dương Khai cũng không đổi sắc, nhàn nhạt nói.
– Nghe nói người được Man Thần chiếu cố, vốn ta không tin lắm, giờ xem ra quả thật có chút khả năng. C
Vụ Vương đầu trọc nhìn vào Dương Khai, muốn nhìn thấu hắn.
– Đại nhân có nghe qua ta? Dương Khai có chút bất ngờ.
–
Vu Vương đầu trọc liếc Vu Trì, nói: – Lấy yếu thắng mạnh, đả thương Vu Trì, ta tự nhiên có biết.
Sắc mặt Vụ Trì trở nên khó coi, oán độc nhìn Dương Khai không rời, giống như vết sẹo chưa lành bị người ta xé ra xát thêm muối vào.
– Chỉ là…
Vu Vương đầu trọc nói tiếp:
– Cho dù ngươi lâm trận đột phá Vu Vương cũng không có ý nghĩa, Nam Man Bộ các ngươi đã diệt vong, đây là sự thật, không ai có thể thay đổi.
ein.con
– Ta còn sống, 20 ngàn bộ hạ của ta cũng còn sống, chúng ta có thể xây lại Nam Man Bộ! | Dương Khai trầm giọng nói.
– Đại nhân nói nói chuyện đừng độc đoán như thế.
Vu Vương đầu trọc lắc đầu nói: – Thánh vật của Nam Man Bộ cũng đã mất, ngươi… người lấy ở đâu
ra?
Ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn chằm chằm một đoạn tượng gỗ tung lên xuống trong tay Dương Khai, tượng gỗ như thế, trong Thực Cốt Bộ cũng có một cái, nhưng nằm trong tay Vu Thánh đại nhân, dù hắn là Vu Vương thượng phẩm cũng không có tư cách tiếp xúc.
Thánh vật là tượng trưng quyền lợi của mỗi bộ lạc lớn, đa số người nghĩ rằng đó chỉ là tượng trưng mà thôi, nhưng chỉ có số ít Vụ Vương hiểu được, Thánh vật còn có công dụng khác.
Có được Thánh vật, sẽ có ích lớn cho Vu Vương tu hành.
——–o0o–