Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Si nhi, còn không mau đỡ khách quý lên, còn ngẩn ngơ làm gì!

Bỗng nhiên ở phía trước vang lên một thanh âm già nua, tuy rằng hùng hồn, lại hiền hậu hòa ái, khiến người nghe vào trong tai không tự chủ sinh ra cảm giác thân thiết.

Tiểu Tiểu giật mình một cái, dường như rất kính nể với chủ nhân của thanh âm này, lại lần nữa nhảy lên chạy ào tới bên cạnh Dương Khai, đưa tay nâng hắn lên, ngây ngốc nhìn hắn.

Vừa phát tiết thông suốt, cuối cùng nó bình tĩnh lại.

Dương Khai giương mắt nhìn tới phía trước, cảnh tượng ập vào mắt làm hắn ngẩn ra.

Chỉ thấy ở các nơi rừng rậm đó, mấy Thạch linh thân mình cao lớn chậm rãi bước đi ra, đếm lướt qua, lại có hơn bảy tám người, hiển nhiên đều nhận ra động tĩnh bên này nên tụ tập đến, những cặp mắt tròn xoe kia đều lóe sáng tò mò đánh giá hắn.

Mà một Thạch linh nổi bật nhất trong đó, ngược lại không phải là có rắn chắc bao nhiêu hay cao lớn bao nhiêu so với những Thạch linh khác, ngược lại hắn còn lùn nhỏ hơn một chút, nhưng thấp bé đều không phải bởi vì thân cao, mà chỉ vì thân hình có hơi còng xuống.

Thạch linh này tạo cho người ta có cảm giác đầu tiên chính là già nua!

Lưng còng xuống, chống một cây quải trượng bằng đá, lớp da đá trên thân mình cũng bày ra trạng thái rạn nứt, đó là dấu vết của năm tháng vô tận trôi qua, trên cái càm góc cạnh rõ ràng kia lại có một chùm chùy đá thật nhỏ, giống như một chòm râu, duy chỉ có cặp mắt thì vô cùng sáng loáng, lóe ra hào quang cơ trí.

Thạch Linh nhất tộc trời sanh trí lực không bằng ai, nhưng Dương Khai cũng không biết tại sao, lại từ trong hai tròng mắt của lão Thạch linh đối mặt này, hắn nhìn thấy ảnh ngược của một lão giả cơ trí.

Dương Khai nổi lên lòng tôn kính, biết lão Thạch linh này chỉ sợ sống đã không biết bao nhiêu vạn năm, đồng thời cũng ý thức được lão Thạch linh này rốt cuộc là người nào, hắn ôm vòng hai tay, khom người nói: - Tiểu tử Dương Khai, ra mắt trưởng lão! Mạo muội quấy rầy, còn xin trưởng lão đừng trách cứ!

Trương Nhược Tích vừa nghe, biết đó là một đại nhân vật, cũng vội vàng cúi thấp người hành lễ.

Trưởng lão cười ha hả, tiếng cười vô cùng sảng khoái, nói: - Không quấy rầy! Thạch Linh nhất tộc ta chờ ngươi đã lâu, hôm nay cuối cùng là chờ được rồi!

- Chờ ta? Dương Khai ngạc nhiên, bất quá rất nhanh dường như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Tiểu Tiểu đứng ở bên cạnh mình, mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Tiểu.

Hắn nghĩ bởi vì do Tiểu Tiểu, nên vị gọi là Thạch linh trưởng lão này mới có thể nói trước nay luôn chờ đợi mình.

- Khách quý đường xa đến, đường xá mệt nhọc, trước hãy theo lão hủ đi nghỉ ngơi, Thạch Linh nhất tộc ta đã rất nhiều năm không có khách nhân! Trưởng lão nói xong, cũng không quản Dương Khai có đồng ý hay không, liền xoay người bước vào chỗ sâu trong rừng rậm.

Tuy rằng trưởng lão nhìn vô cùng già nua, còn chống một cây quải trượng, nhưng thân hình lưng còng này lại bước đi như bay, tốc độ không thể kém chút nào so với các Thạch linh khác.

Trưởng lão vừa đi, những Thạch linh còn lại kia cũng đều theo sát sau lão rời đi, chỉ là trước khi đi ánh mắt dòm Dương Khai có điểm quái lạ.

Tiểu Tiểu kéo tay Dương Khai, trong miệng ô ô vài tiếng rồi lôi kéo hắn đi.

Dương Khai bất đắc dĩ, cũng đành phải gọi Trương Nhược Tích đi theo.

Đi thời gian không lâu, mọi người liền tới một chỗ có cổ thụ chọc trời vây quanh. Những cây cổ thụ chọc trời này mỗi cây đều có hơn mười người ôm không hết, mà rể cây phía dưới đều có một hốc cây, tựa hồ phòng ốc trong hốc cây được thiên nhiên tạo thành, bên trong có dấu vết sinh linh sinh sống.

Dương Khai nhìn thấy mới lạ, trong lòng cũng chợt hiểu: Biết những hốc cây này hẳn là chỗ ở của Thạch Linh nhất tộc.

Ngẫm lại cũng đúng! Bọn người kia động một cái là biến thân thành cao mười mấy trượng, phòng ở bình thường đúng là không chứa được bọn họ, loại phòng ốc thiên nhiên này thật ra là nơi ở sinh hoạt tốt nhất.

Thạch Linh nhất tộc cũng không biết sinh tồn ở chỗ này đã bao nhiêu năm, mà những phòng ở hốc cây kia đều có dấu vết của năm tháng trôi qua thê lương hoang vắng.

Sau khi đi tới nơi này. Thạch linh trưởng lão đi thẳng vào một hốc cây, xoay người một cái liền không thấy bóng dáng.

Nhưng một Thạch linh khác đi tới, một tay đặt ở ngực cúi đầu nói: - Trưởng lão phân phó, khách quý trước đi nghỉ ngơi, đợi tới buổi chiều tối sẽ gặp lại nói chuyện!

Dương Khai nhìn hắn một cái, cũng không biết Thạch linh này có phải người bị Tạ Vô Úy bắt được kia hay không, bọn người kia hình dáng bình thường đều cao lớn, thường nhân căn bản không phân biệt rõ, trừ phi sinh hoạt chung một chỗ một thời gian dài với họ mới có khả năng nhận biết.

Học theo bộ dáng của hắn, một tay đặt ở ngực cúi đầu, Dương Khai khách sáo nói: - Làm phiền!

Tuy rằng hắn không biết tại sao phải đợi tới buổi chiều mới gặp lại nói chuyện, nhưng chuyến này hắn tới đây mục đích là tìm Tiểu Tiểu, giờ này đã gặp Tiểu Tiểu, tâm nguyện dĩ nhiên đạt thành, những thứ khác ngược lại cũng không sao, thậm chí là Tiểu Tiểu muốn rời đi với mình hay không, Dương Khai cũng không cần suy tính.

Tiểu Tiểu nguyện ý rời nơi này đi với mình dĩ nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng nếu nó không thể từ bỏ tộc quần của mình lựa chọn lưu lại, Dương Khai cũng không miễn cưỡng.

Mỗi một sinh linh đều có tộc quần của mình, Tiểu Tiểu có thể tìm được tộc của mình, không còn là người cô đơn nữa... Dương Khai thật lòng cảm thấy cao hứng thay cho nó.

- Tận tình chiêu đãi khách nhân! Thạch linh kia phân phó một tiếng với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, lúc này mới gật gật đầu.

Thạch linh nhìn hắn một cái, khẽ thở dài một tiếng, xoay người rời đi, tựa hồ đối với Tiểu Tiểu còn ở vào lứa tuổi trẻ con mà cảm thấy bất đắc dĩ. Tuy nhiên cả Thạch Linh nhất tộc cũng chỉ có một mình Tiểu Tiểu còn ở vào lứa tuổi trẻ con, tinh nghịch sơ suất một chút cũng không có biện pháp.

Đợi Thạch linh này rời đi, Tiểu Tiểu mới kéo tay Dương Khai đi tới hướng một gốc cây lớn.

Dưới gốc cây kia cũng giống nhau có một phòng trong hốc cây, rõ ràng là chỗ ở của Tiểu Tiểu.

Dương Khai, Trương Nhược Tích theo nó đi vào bên trong, Tiểu Tiểu hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, lại chạy vọt ra ngoài, cũng không biết đi ra ngoài làm gì.

Sau một lúc lâu, từ một hốc cây gần đó truyền đến tiếng gầm giận dữ: - Tiểu tử kia lại tới phá phách, coi chừng ta nói cho trưởng lão trừng phạt ngươi đó!

"Ầm ầm..." Một trận đất rung núi chuyển, một lát sau, Tiểu Tiểu vác trên vai hai cái ghế đá như một làn khói chạy trở về, ném ghế đá xuống đất, nhìn Dương Khai chỉ vào ghế đá "ô ô" một hồi.

Nhược Tích không nhịn được che miệng cười, hiểu rõ hai cái ghế đá này có lẽ là Tiểu Tiểu đi ra ngoài đoạt của Thạch linh khác.

Dương Khai cũng không nhịn được cười, cùng Nhược Tích liếc nhìn nhau, rồi vén áo dài ngồi xuống.

Quay đầu nhìn quanh, Dương Khai phát hiện trong phòng cây này trống rỗng, diện tích cũng không nhỏ, so với một gian phòng bình thường còn muốn lớn hơn, chỉ là bên trong cũng không đặt vật gì, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng không có.

Nhưng thật ra mấy tượng đá điêu khắc ở bên cạnh dẫn tới chú ý của Dương Khai.

Mấy tượng đá điêu khắc kia nhìn rất thô sơ, rõ ràng kỹ năng của người điêu khắc không điêu luyện lắm, chỉ có điều vẫn có thể sơ lược nhìn ra được, những tượng đá này là một người nam nhân.

Tượng đá từ trái qua phải, hình tượng càng ngày càng tốt, cuối cùng một cái tượng đá đã xuất hiện ngũ quan rõ ràng.

Nhược Tích nhìn một hồi, trong lòng bừng tỉnh, kinh ngạc nói: - Tiên sinh, đây là ngài?

Tuy rằng tượng đá điêu khắc kia nhìn không thấy nửa điểm chỗ tương tự với Dương Khai, nhưng Trương Nhược Tích vẫn bén nhạy nhận ra tượng đá này rốt cuộc là muốn điêu khắc thành người nào.

Tiểu Tiểu lại chạy tới chạy lui, rồi chạy tới trước mặt tượng đá điêu khắc tốt nhất kia, nâng nó lên, đặt ở trước mặt Dương Khai giống như hiến vật quý, rồi đưa tay chỉ vào mình, lại chỉ vào hắn.

Dương Khai ngắm nhìn ngẩn người, nỗi lòng hơi xúc động, không tiếc tán dương: - Điêu khắc không tệ, rất giống!

Được khen ngợi, Tiểu Tiểu nhảy tưng lên cao ba xích, lộn mèo giữa không trung, rồi chạy tới trước mặt những tượng đá điêu khắc khác, hung hăng đập vỡ hết thảy, cũng không biết phát điên khùng cái gì, tựa hồ đối với nó mà nói, chỉ cần có một tượng đá điêu khắc được Dương Khai khen ngợi như vậy là đủ rồi, những thứ khác đều là nước chảy mây trôi.

"Ô ô" vài tiếng, Tiểu Tiểu vung múa hai tay, như muốn dùng tay thay lời nói.

Dương Khai nhướn mày nói: - Đây đều là ngươi tự học?

Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh, lại là một màn hoa chân múa tay thay lời nói.

Dương Khai lập tức hừ một tiếng: - Đó là những người khác không biết hàng, đừng để ý đến bọn họ là được!

Trương Nhược Tích ở một bên lẳng lặng nhìn, trên mặt một mực treo nụ cười mỉm, bỗng nhiên nàng phát hiện một màn này rất ấm áp. nàng xem không hiểu Tiểu Tiểu dùng tay nói gì, cũng nghe không hiểu Tiểu Tiểu đang nói gì, cố tình tiên sinh lại có thể biết được rõ ràng ý của nó muốn biểu đạt, không hề sai sót.

Một người một Thạch linh ở trong phòng hốc cây dùng loại phương pháp đặc thù này trao đổi, tán gẫu việc vặt, lại rất hoà thuận vui vẻ.

Ở cách xa khu rừng nguyên thủy, tiếng động lớn rầm rĩ, nhưng dường như phân tranh ở ngoại giới như mây khói thoảng qua, không thể xâm phạm mảy may tới địa phương này.

Nhược Tích nhìn ra, Dương Khai có tình cảm rất tốt với Thạch linh Tiểu Tiểu trước mặt, cho tới bây giờ Nhược Tích cũng chưa từng thấy Dương Khai kiên nhẫn như thế, hắn đối xử với Thạch linh Tiểu Tiểu tràn đầy khoan dung và nhân ái, giống như là với đứa con của mình.

Nếu luôn có thể là bộ dáng thế này thì tốt biết bao? Chỉ cần tiên sinh nguyện ý lưu lại, mình cũng sẽ rất vui lòng ở lại chỗ này, cho dù là sinh sống cách tuyệt với thế gian.

Tiếng cười vui không ngừng từ trong hốc cây truyền ra, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Rất nhanh thì đêm đến, sắc trời bắt đầu tối.

Phía ngoài đi tới một Thạch linh, một tay đặt ngay ngực hành lễ nói: - Khách nhân! Trưởng lão mời ngài tới dự tiệc!

- Dự tiệc? Dương Khai ngẩn ra, tuy rằng ban ngày khi nghe trưởng lão nói đợi đến tối sẽ gặp lại nói chuyện, nhưng Dương Khai không nghĩ rằng bọn họ lại chuẩn bị một đêm yến hội.

Điều này không khỏi làm hắn có chút được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đứng lên nói: - Trưởng lão có lòng, tiểu tử lập tức tới ngay!

Thạch linh kia gật gật đầu, xoay người rời đi.

Tiểu Tiểu cũng không dùng tay nói chuyện với Dương Khai nữa, mà kéo tay hắn đi ra ngoài.

- Tiểu Tiểu, các ngươi bên này có chỗ nào xem trọng hay không? Dương Khai vừa đi vừa hỏi.

Thạch Linh nhất tộc cũng coi là dị tộc hoang dã, luôn sinh sống ở chỗ sâu nhất trong Man Hoang Cổ Địa, Dương Khai mới đến, sợ phạm vào kiêng kỵ cái gì dẫn tới người ta không vui, đương nhiên là muốn hỏi cho rõ ràng, nhập gia tùy tục!

Nào biết Tiểu Tiểu chỉ không ngừng lắc đầu, cũng không có nhiều lời gì với hắn, một bộ dáng thần thần bí bí làm cho Dương Khai rất là bất đắc dĩ.

Ra ngoài hốc cây, Dương Khai, Trương Nhược Tích cùng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.

- Thật là đẹp nha! Nhược Tích không nhịn được kinh hô một tiếng, thật sự ban đêm trong Man Hoang Chi Địa này quá đẹp khiến người ta như mê như say: trên cổ thụ bốn phía kia điểm điểm đom đóm bay múa, ánh sáng chiếu giữa cây cối sáng lạn rực rỡ, từng luồng sáng giống như dải lụa màu bay tới bay lui, tô điểm cho nơi này giống như tiên cảnh ở nhân gian.

Nhược Tích hai tròng mắt đều tỏa sáng, hận không thể sinh sống cuộc đời còn lại ở nơi này, không bao giờ... phải rời đi nữa.

Cô nương này quả thật từ trước đến nay không có mảy may sức đề kháng đối với cảnh vật xinh đẹp.

Dương Khai cũng từng trải qua không ít ban đêm trong Man Hoang Cổ Địa, nhưng chưa từng có chỗ nào đẹp đẻ không sao tả xiết như ở chỗ Thạch linh này, khiến hắn không khỏi có điều cảm khái tài nghề điêu luyện của thiên nhiên như thế...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK