Hắn dựa vào thánh nguyên và sát chiêu đặc biệt của mình, đánh chết không biết bao nhiêu kẻ địch. Ở trong Chiến Thiên Minh, tuy rằng danh tiếng của hắn không bằng Khúc Trường Phong cùng nam nhân trung niên, nhưng cũng là nhân vật trọng yếu.
Hơn nữa dây mây thuộc tính mộc có tốc độ sinh trưởng cực nhanh, chỉ cần cho hắn 3 nhịp thở, hắn có thể dùng dây mây khép kín cả khe núi, tạo thành lồng giam. Đến lúc đó, nơi này là thiên hạ của hắn, đối phương là võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh dù có bản lĩnh bằng trời cũng đừng mơ thoát ra được.
Trong mắt hắn tràn đầy tự tin.
Nhưng đối diện bắn ra con rồng lửa đen, lại như chậu nước lạnh xối lên đầu hắn.
- Võ giả thuộc tính hỏa? Mập mạp kinh hoàng.
Hắn tu luyện công pháp cùng võ kỹ thuộc tính mộc, bị thuộc tính hỏa khắc chế nhất, cho nên vừa thấy ngọn lửa đen của Dương Khai, trong lòng tự nhiên trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng.
Nhưng tên đã bắn ra không thể thu lại, đối phương chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh không đủ khiến hắn tránh né, càng tăng thêm truyền ra thánh nguyên, dây mây xanh biếc càng điên cuồng sinh trưởng, có xu hướng muốn bao trùm toàn bộ khe núi.
Bùm...
Thế lửa cũng bỗng nhiên trở nên hung hãn, cảnh tượng khiến tên mập thật sự kinh hãi đã xảy ra. Ngọn lửa đen tràn tới, đốt hết dây mây của hắn thành tro, mặc kệ hắn thi triển bao nhiêu cũng không theo kịp tốc độ thiêu đốt, chỉ thoáng cái ngọn lửa đen đã thiêu đốt tới gần hắn.
- Không thể nào!
Tên mập hét to, võ kỹ của hắn dù bị thuộc tính hỏa khắc chế, nhưng không có ngọn lửa nào đốt cháy mạnh đến vậy, khiến cho dây mây của hắn không kịp sinh trưởng bù lại.
Màu xanh đầy trời nháy mắt bị ngọn lửa đen áp đảo, bên trong khe núi, cảm giác nóng lạnh lần lượt giao nhau, làm cho tên mập chịu đủ đau khổ.
Dương Khai như ngọn lửa thiêu đốt bừng bừng xông tới trước mặt hắn, ném ra một cây Tru Thiên Mâu đen thui, rít lên đâm về phía võ giả Chiến Thiên Minh kia, người cũng theo sát phía sau, hung hăng đánh ra Già Thiên Thủ.
Hắn muốn tốc chiến tốc thắng, nam nhân trung niên kia cẩn thật vượt ngoài dự liệu của Dương Khai. Đối phương thấy mình đánh chết hai đồng môn, phản ứng đầu tiên không phải báo thù rửa hận, mà là không hề suy nghĩ liền rút lui, quyết đoán đến mức người ta không thể tưởng.
Đây là hạng người cực kỳ đáng sợ, có thể kìm chế ham muốn đối với những bảo vật trong nhẫn không gian của mình, lựa chọn phương án ổn thỏa nhất.
Hiện tại hắn đã chạy ra mấy chục trượng, mình còn dây dưa với tên mập này, một khi đợi người kia ra ngoài khe núi, vậy sẽ thật không đuổi kịp nữa.
Cho nên Dương Khai giận dữ ra tay, gần như vận dụng 10 phần lực lượng.
Võ giả mập kia phản ứng cũng không chậm, nhìn thấy Tru Thiên Mâu màu đen đâm tới, lập tức tế ra tấm khiên tròn nhỏ nhắn, trên đó có những vòng tròn xoay chuyển, tràn ngập phù văn khó hiểu cùng những đường năng lượng, còn có hoa văn hình con rùa đang bơi trong đó, cực kỳ linh động. Tấm khiên tròn bảo vệ trước người hắn, đồng thời thân mình lóe lên, muốn vội vàng rút lui.
Nhưng trên bầu trời có một bàn tay che phủ vỗ xuống, khiến hắn tự dưng sinh ra ảo giác không thể tránh né.
Oành...
Tiếng nổ rất lớn, Tru Thiên Mâu đâm vào tấm khiên tròn, năng lượng khổng lồ bùng nổ, sau đó là tiếng răng rắc nhỏ, tấm khiên tròn nứt ra, nhưng bất ngờ vẫn không vỡ vụn. Tuy rằng dính một chút Ma diệm, nhưng hoa văn con rùa trên tấm khiên lại sáng lên, trồi ra ngoài, tiếp theo há miệng rùa, phun một đoàn năng lượng trắng xóa, lập tức dập tắt Ma diệm.
Làm xong, hoa văn con rùa lại quay về tấm khiên, nhưng nó không còn bơi nữa, mà trở nên trầm lắng như chết.
Rõ ràng bí bảo này đã mất nhiều linh tính, trừ khi mời được luyện khí sư xuất sắc tu sửa, còn không thì đã không thể vận dụng được nữa.
Tấm khiên tròn đỡ một chiêu tất sát của Dương Khai, bảo hộ được mạng của tên mập, nhưng lúc này Già Thiên Thủ đã mạnh mẽ vỗ xuống.
Võ giả mập kia kêu to, tay bấm pháp quyết phức tạp, sau đó hai tay đẩy mạnh lên trời.
Một mảnh quầng sáng xanh biếc thay động tác của hắn mà bủng lên, giống như lồng phòng hộ, che chở cho hắn.
Lại một tiếng nổ lớn, mặt đất rung chuyển, Già Thiên Thủ đánh lên quầng sáng xanh kia, hai bên cùng vỡ vụn, biến mất tăm. Võ giả mập kia chịu một đòn này, dù không bị thương nặng, nhưng sắc mặt tái nhợt, chịu chút thiệt.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn lập tức nhận ra rõ ràng chênh lệch giữa mình và Dương Khai.
Nào phải thực lực mà võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh phát huy ra, ngay cả Thánh Vương tam tầng cảnh cũng không làm nổi. Nếu không phải dao động thánh nguyên trên người Dương Khai không thể làm giả, thậm chí hắn đã hoài nghi đối phương có phải là cường giả Phản Hư Cảnh ngụy trang vào đây.
Khó trách đối phương có lòng tin chủ động đánh ra, chiến lực như thế đủ để tranh cao thấp với Khúc Trường Phong, đối phó mình còn không dễ dàng.
Mình đã vận dụng bí bảo mà đối phương xem ra còn chưa dốc toàn lực, chỉ dùng võ kỹ đánh hắn, thậm chí không có ý sử dụng bí bảo.
Hắn không biết, Dương Khai chỉ có hai món bí bảo, một là chiếc khiên tím, hai là Bách Nhạc Đồ.
Chiếc khiên tím dùng để phòng ngự, Bách Nhạc Đồ tuy rằng uy lực không nhỏ, nhưng địa hình trong khe núi quá hẹp, không thích hợp sử dụng, bằng không Dương Khai đã sớm tế ra 20 hư ảnh ngọn núi ra đập chết hắn, cần gì tốn công sức như vậy.
Trong lòng tên mập biết không ổn, sau khi đỡ được một chiêu Già Thiên Thủ, lại tế ra bí bảo phi đao, truyền vào thánh nguyên, thuận tay ném về phía đầu của Dương Khai.
Phi đao hóa thành ánh sáng trắng, nhắm thẳng vào mặt Dương Khai, sát khí dày đặc, đồng thời tên mập nhanh chóng xoay người, cắm đầu chạy ra ngoài khe núi.
Hắn dùng bí bảo phi đao, có thể tranh thủ được chút thời gian. Chỉ cần có một chút thời gian, nói không chừng hắn còn có thể chạy ra đường sống, nào biết vừa quay lưng với Dương Khai, hơi thở tử vong liền ập tới.
Hắn hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai đã né tránh phi đao công kích, tay cầm trường kiếm màu đen, không ngừng chém ra, những đạo kiếm mang màu đen kinh thiên lan tràn khắp khe núi.
Trong lòng tên mập run lên, chưa kịp nghĩ gì, đã bị mười mấy đạo kiếm mang chém trúng, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống. Trên người thiêu đốt Ma diệm, mặc kệ hắn thúc đẩy thánh nguyên thế nào cũng không thể dập tắt, nhanh chóng biến thành xác cháy đen.
Khe núi chỉ rộng hai ba trượng, thật không thích hợp để hắn tránh né, nếu không phải thế, tối thiểu hắn còn chống đỡ được một chút, sẽ không chết nhanh đến vậy.
Mãi đến chết, hắn cũng không hiểu sao chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh mà lại khủng bố đến thế!
Đánh chết tên mập này, Dương Khai liền ngẩng đầu nhìn bên kia khe núi.
Nam nhân trung niên quả thật chạy rất nhanh, chỉ một chút thời gian, đã chạy xa hơn 200 trượng.
Hắn như nghe được tiếng hét thảm của tên mập, thân mình khẽ run, tốc độ càng nhanh hơn.
Lúc này hắn đã hiểu, mình lo lắng cẩn thận không phải không có lý. Tên mập hét thảm đã tuyên bố cái chết của hắn, chỉ trong vòng 5 nhịp thở liền đánh chết đồng môn của mình, mặc kệ thanh niên kia vận dụng thủ đoạn gì, âm mưu quỷ kế gì, mình đều không thể chống lại.
Cho nên hắn căn bản không dám quay đầu nhìn, chỉ muốn mau chạy khỏi khe núi này, đồng thời tay run rẩy sờ nhẫn không gian, lấy ra la bàn truyền tin, muốn thông báo chuyện này cho những đồng môn khác, tốt nhất có thể báo cho Khúc Trường Phong.
Trong mắt hắn, cũng chỉ có người như Khúc Trường Phong, mới có thể chống lại người thanh niên kia.
Vừa lấy ra la bàn truyền tin, sau lưng bỗng nhiên bùng nổ tiếng sấm, một cỗ thần niệm làm hắn kinh hồn bạt vía bao phủ lấy hắn, mạnh mẽ không thua gì cường giả Phản Hư Cảnh.
Hắn không chần chờ nữa, lập tức truyền thần niệm vào thần niệm, nhưng còn chưa kịp nói gì, cánh tay cầm la bàn truyền tin bỗng tê rần.
Loại đau đớn này, tựa như bị con kiến cắn một cái.
Nhưng chờ hắn kiểm tra, lại kinh hãi phát hiện cánh tay của mình đã bị lặng lẽ chém đứt rời, hơn nữa ở gần đó có một cái khe rách đen thui, như cắn nuốt mọi thứ, đang bay ngang qua vai mình.
- Khe nứt không gian?
Hắn cũng có kiến thức, lẩm bẩm một tiếng, vừa nói xong, khe nứt không gian kia bỗng nhiên rung chuyển, biến mất tăm.
Đau đớn dữ dội truyền từ chỗ cụt tay, khiến trên trán hắn toát ra mồ hôi, quần áo cả người cũng ướt đẫm.
Xẹt...
Bên tai lại truyền tới động tĩnh rất nhỏ gần như không phát hiện được, cánh tay nguyên vẹn còn lại cũng tê rần.
Nhớ tới cảnh vừa rồi, võ giả trung niên mặt xám như tro tàn quay sang nhìn, phát hiện cánh tay còn lại của mình cũng không còn, mặt cắt phẳng lì, như bị thứ sắc bén dễ dàng cắt qua.
Một bóng người lướt qua bên cạnh, nhanh như tia chớp, chặn lại trước mặt hắn.
Nam nhân trung niên dừng bước, kinh ngạc nhìn Dương Khai, tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn cũng không để ý tới đau đớn cụt tay, máu tươi phun ra, hắn cũng không ngăn cản, chỉ là nhìn chằm chằm Dương Khai, nhìn đôi cánh chớp động lực phong lôi ở sau lưng hắn, thế mới hiểu được tại sao mình chạy hết tốc lực mà vẫn bị đối phương thoải mái đuổi theo.
Không ngờ đối phương có loại bí bảo này, khó trách tốc độ nhanh như thế. Chỉ là hắn không biết vừa rồi Dương Khai sử dụng thủ đoạn công kích gì chém đứt hai tay của mình, thậm chí hắn không cảm giác có dao động thánh nguyên nào, hai cánh tay của mình liền đứt rời một cách không thể hiểu nổi.