Vừa cười, nàng vừa nói:
- Tiểu công tử cũng hơi coi thường người khác rồi thì phải. Sao ta phải phản bội nhị công tử để về với tiểu công tử chứ? Nếu làm vậy thật, thì Diệp Tân Nhu ta chẳng phải người nữa rồi. Thế nhân sẽ nhìn Diệp gia ta thế nào đây?
- Đùa thôi, cần gì phải cho là thật.
Dương Khai lắc đầu mỉm cười.
Hắn cũng biết Diệp Tân Nhu không thể nào làm vậy được.
Đoạt đích chiến, là cuộc chiến do Dương gia chủ trì để chọn ra người thừa kế gia chủ tiếp theo. Mọi thế lực lớn nhỏ trong thiên hạ tham chiến, đa phần đều muốn thừa cơ ôm lấy chân Dương gia.
Nhưng Thất đại gia còn lại của Trung Đô thì lại không có dự định này.
Họ vốn đã gia thế hiển hách, lực lượng hùng mạnh, dù không bằng Dương gia, cũng không kém hơn bao nhiêu.
Hơn nữa, họ và Dương gia đều ở Trung Đô, vốn đã có mối liên hệ phức tạp không thể chia cắt, tội gì phải nịnh hót Dương gia.
Các công tử, tiểu thư của Thất đại gia tham gia vào đoạt đích chi chiến, chủ yếu là để mài dũa, rèn luyện năng lực bản thân. Bọn họ không quá quan tâm thắng thua trong cuộc chiến, nếu thắng thì dĩ nhiên sẽ vui, còn nếu thua, cũng chẳng tổn thất gì nhiều.
Bởi vậy, tuy tình hình hiện tại của phủ Dương Chiếu không lạc quan cho lắm, Diệp Tân Nhu cũng không thể nào phản bội hắn để về phe Dương Khai. Làm vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Diệp gia.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Dương Khai quắc mắt nhìn Diệp Tân Nhu.
- Nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi đã đợi bên ngoài mấy ngày rồi nhỉ?
Không lý nào hắn vừa ra khỏi phủ, mà nàng đã tìm đến ngay được.
Cách giải thích duy nhất đó là cô nương này đang cắm sào chờ nước.
- Kỳ thực ta cũng không muốn làm gì cả.
Diệp Tân Nhu lắc đầu.
- Chỉ có điều, thế cục trước mắt đã rõ ràng. Tiểu công tử giành chiến thắng cũng chỉ là vấn đề về thời gian, Thậm chí có thể nói, nếu muốn, ngay lúc này tiểu công tử có thể đánh bại hai đối thủ còn lại.
Dương Khai trầm mặc, trong mắt có một tia cảnh giác. Hắn không biết Diệp Tân Nhu có phải đến để thăm dò tin tức không.
- Gia chủ Dương gia tương lai nhất định là tiểu công tử rồi.
Đôi mắt Diệp Tân Nhu lóe sáng, như đã nhìn thấy phong thái thống trị thiên hạ ở Dương Khai. Hơi thở nàng có đôi phần gấp gáp, gương mặt ánh lên sắc hồng say lòng.
- Vừa hay, ta đây khá có hứng thú với những người mạnh mẽ, tiểu công tử chính là kiểu người như vậy đấy.
- Ngươi thật vô vị.
Dương Khai bĩu môi, vẻ mặt kinh thường.
Ánh mắt Diệp Tân Nhu liền lóe lên mũi băng lạnh, song lại nhanh chóng vụt tắt, nàng cười khúc khích:
- Nói thẳng vậy. Lần này người ta đến đây, chỉ để cầu xin một việc.
- Việc gì?
- Khi nào tiểu công tử trở thành gia chủ Dương gia, có thể chiếu cố Diệp gia ta được không?
Thần sắc Dương Khai trở nên quái dị, hắn liếc xéo nhìn Diệp Tân Nhu:
- Diệp gia ngươi chí ít cũng là một trong Bát đại gia, đâu cần ta phải chiếu cố?
Diệp Tân Nhu chậm rãi lắc đầu, thần sắc chán nản:
- Tiểu công tử không biết đấy thôi. Bát đại gia đang trên đà xuống dốc rồi. Nhiều cao thủ trong tộc tuổi thọ gần tận, con cháu thế hệ sau thì thực lực hỗn tạp, đa số là những kẻ nhung lụa ương ngạnh, chẳng làm nên trò trống gì. Trận chiến Thương Vân Tà Địa lần trước, lại không thể diệt sạch tà địa, uy tín của Bát đại gia cũng chịu tổn hại rất nhiều. Thời huy hoàng này không biết còn tiếp diễn được bao lâu. Ta luôn cảm thấy, tiểu công tử là người có thể mang đến kỳ tích. Toàn bộ đoạt đích chiến luôn là chiến trường để tiểu công tử hết lần này đến lần khác tạo nên kỳ tích. Tương lai Dương gia dưới sự lãnh đạo của công tử, rất có thể sẽ hùng mạnh hơn hiện nay, còn Thất đại gia kia thì... Ha ha, ta thấy không có khả năng này.
- Đến lúc đó, kẻ sụp đổ, người hưng thịnh. Dương gia có khả năng thực sự hùng bá Trung Đô, thống lĩnh thiên hạ, chứ không như hiện tại, chỉ có cái danh nghĩa thôi.
Dương Khai khẽ giật mình, chợt phát hiện mình đã hơi coi thường con mắt nhìn xa trông rộng của cô nương này rồi.
Không hổ xuất thân Bát đại gia, tạm không luận nhân phẩm và tính cách, thì nàng vẫn rất có mắt nhìn.
Bát đại gia hiện giờ, tuy coi Dương gia là thủ lĩnh, nhưng thế lực của bảy gia tộc còn lại cũng không yếu, gia tộc nào cũng đều muốn thay thế Dương gia.
Nhưng đắng cay thay, họ không có cơ hội.
Song, bất luận là gia tộc nào, quả thật cũng đều đang xuống dốc.
Vấn đề mà Diệp Tân Nhu nói, Dương Khai cũng thi thoảng đã nghĩ đến, nhưng chưa suy ngẫm sâu xa, vì hắn thấy chuyện này chẳng liên quan nhiều tới bản thân hắn.
Bây giờ nghe nàng phân tích vậy, bèn cảm thấy rất có lý.
Những tháng ngày Bát đại gia tác oai tác quai đã qua lâu rồi. Đấy gọi là phú không quá ba đời, thịnh quá ắt suy, sớm muộn rồi cũng sẽ suy tàn hết.
Hiện giờ đã có dấu hiệu này rồi.
Các công tử, tiểu thư Trung Đô, ai cũng tự cho mình là bậc cao nhân, mà lại quên đi mọi gian khổ và hiểm nguy khi các bậc tiền bối mở ra thời hoàng kim này.
Những kẻ như Thu Tự Nhược, sau này đều có khả năng trở thành người thống lĩnh Thu gia, vậy thì Thu gia còn có hy vọng gì?
Những người như Cao Nhượng Phong, Khang Trảm, Mạnh Thiện Y, Liễu Khinh Diêu đều có năng lực. Nhưng dưới sự lãnh đạo của họ, liệu có chắc các gia tộc sẽ không suy yếu? Đây cũng là chuyện không ai đoán trước được.
- Có lẽ thời chúng ta còn sống vẫn chưa nhìn thấy những điều này. Nhưng ta cũng chỉ lo xa thôi, có chuẩn bị vẫn tốt hơn là chẳng làm gì, không đúng sao?
Diệp Tân Nhu tự tin nhìn Dương Khai.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
- Dù gì thì ta thấy tiểu công tử không phải người tầm thường. Dương gia được công tử dẫn dắt, chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại. Ta không tạo quan hệ với công tử ngay bây giờ, sau này e là chẳng còn cơ hội nữa.
Diệp Tân Nhu thẳng thắn, thần sắc, ngữ khí đều không chút giả dối. Nhìn ra được rằng nàng thực sự có thành ý.
- Ta thừa nhận ngươi nói rất có lý.
Trầm ngâm một chốc, Dương Khai mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, hắn nhếch mép bảo:
- Nhưng làm vậy, thì ta được lợi lộc gì?
Diệp Tân Nhu khẽ nghiến răng, nũng nịu đáp:
- Tiểu công tử muốn được lợi lộc gì nào?
Lúc nói câu này, hai mắt nàng đầy mơ màng, vẻ xuân tình và mị ý toát lên trên gương mặt nàng, ý đồ đã rõ ràng cả rồi.
Dương Khai ung dung nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu:
- Không biết, phải xem ngươi có thể trả được cái giá gì thôi.
Diệp Tân Nhu bật cười khanh khách, từ tốn đứng dậy, bước từng bước về phía Dương Khai.
Khi còn cách Dương Khai nửa thước, nàng dừng lại, xoay người một vòng liền an tọa trên đùi Dương Khai, hai tay quấn lấy cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn kề lại gần, phả hơi thở thơm như hương lan:
- Tiểu công tử muốn ta trả gì cũng được cả.
- Thật không?
Mắt Dương Khai lóe sáng, biểu cảm tâm đầu ý hợp. Hắn vươn tay ra vê nặn bộ ngực sung mẩy của Diệp Tân Nhu.
Một tiếng kêu nũng nịu bật ra, Diệp Tân Nhu nhìn Dương Khai vẻ oán trách, bĩu môi nói:
- Tiểu công tử nhẹ tay thôi, sắp bị công tử nặn hỏng cả rồi.
Đôi môi đỏ thắm đó, quá sức quyến rũ.
Trong đôi mắt tràn ngập nét xuân tình, chợt thoáng qua sự đắc ý.
Dương Khai dù có xuất sắc đến đâu, nói cho cùng hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi! Dương Chiếu còn thần phục dưới vạt váy nàng, bị cơ thể nàng chinh phục, thì Dương Khai sao có thể thoát được? Diệp Tân Nhu hừ lạnh trong ý nghĩ.
Nói xong, nàng lại lướt ra khỏi vòng tay Dương Khai.
Thủ đoạn vờ tha để bắt thật này, phải nói rằng Diệp Tân Nhu là cao thủ. Nàng biết, muốn khơi dậy lòng ham muốn của nam nhân, không được để hắn đạt được quá dễ dàng.
Nàng cũng chẳng phải là một cô nương thuần khiết gì, đâu có chuyện không hiểu lòng dạ nam nhân?
Dương Khai cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt đầy chờ mong, ánh mắt tuy mê đắm, nhưng lại không có chút dấu hiệu động lòng.
Vừa mới đứng dậy, y phục của Diệp Tân Nhu bỗng nhiên hóa thành từng mảnh vải rời, xõa hết cả ra.
Thân hình tỷ lệ có thể nói là hoàn mỹ thình lình lộ ra giữa không khí, tinh mỹ như tấm lụa mềm mại, tỏa ra ánh sáng mê người, câu dẫn hồn phách.
Diệp Tân Nhu chợt thốt lên kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này.
Nàng lập tức tỉnh ngộ.Vừa rồi Dương Khai sờ vào người nàng, hình như đã giở trò gì đó mà nàng không hề hay biết.
Trong lòng vừa hoang mang vừa sợ sệt, Diệp Tân Nhu vội vàng đưa một cánh tay lên che trước ngực, tay còn lại che thân dưới, mặt nàng đỏ bừng, nghiến răng nhìn Dương Khai giận dữ:
- Ngươi...
Mới thốt ra một chữ thôi, Diệp Tân Nhu lại vội vã dẹp bỏ cơn giận, đôi mắt long lanh ngấn nước, nàng giậm chân nói:
- Tiểu công tử, sao công tử lại làm vậy.
- Chính ngươi tự dâng đến tận cửa mà.
Dương Khai khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, nói bằng một giọng điệu ngông cuồng ngạo mạn:
- Bỏ tay ra.
Diệp Tân Nhu lập tức bối rối, vẻ mặt do dự.
- Chẳng phải ngươi vừa nói trả gì cũng được sao?
Dương Khai cười nhạt.
- Sao nào, chỉ nói chơi thôi à?
- Đương nhiên là nói thật.
Diệp Tân Nhu thầm oán hận, khẽ cắn môi. Quả thật nàng không ngại chuyện mây mưa với Dương Khai, thậm chí còn khát vọng điều đó nữa, nhưng trước khi chưa có được lợi ích thực tế và lời hứa của Dương Khai, nàng cũng không muốn để Dương Khai chiếm ưu thế.
Nhưng hiện giờ, không muốn cũng không được nữa.
Dằn lòng, Diệp Tân Nhu mới nhẹ nhàng nói:
- Vậy tiểu công tử đừng chê cười ta...
Dương Khai chẳng ừ hử gì, vẫn dùng ánh mắt ngạo nghễ đó nhìn nàng.
Diệp Tân Nhu lúc này mới từ từ thả hai tay ra, cúi thấp đầu, trông xấu hổ vô cùng.
Ánh mắt Dương Khai đong đầy sự chiếm lĩnh, không chút giấu giếm, nhìn chăm chăm vào nàng.
Đôi gò bồng đào sung mẩy, cái bụng bằng phẳng không chút thịt thừa, chỗ kín rậm rạp, làn da trắng muốt hiên ngang tuyết lạnh, toát lên cảnh xuân mê đắm khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải sôi trào khí huyết, đẹp đến mức lưu luyến khó rời, thèm thuồng khó cưỡng.
Diệp Tân Nhu không mảnh vải che thân, lõa lồ cơ thể, cứ thế mà đứng trước mặt Dương Khai, như một tác phẩm nghệ thuật, mặc cho hắn ngắm nhìn, đường cong lả lướt, thân hình rung động lòng người.
Không thể không thừa nhận, cô nương này rất có “vốn liếng”, nhất là thần thái e thẹn của nàng lúc này, càng khiến người khác nảy sinh ý muốn đè nàng ra mà ngấu nghiến, thưởng thức sự phản kháng, giãy giụa vô nghĩa của nàng.
Dường như đã phát giác ra ánh mắt của Dương Khai, cơ thể trắng nõn của Diệp Tân Nhu dần dần ửng lên sắc hồng lạ thường, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Tuy nàng không thuần khiết, nhưng dẫu sao cũng là nữ nhi, cứ đứng mãi thế này trước một gã nam nhân, ít nhiều gì cũng phải xấu hổ.
- Đẹp không?
Diệp Tân Nhu mặc cho ánh mắt hắn suồng sã khắp người mình, nàng ngước đầu lên hỏi một tiếng.
Dương Khai gật đầu lia lịa, hơi thở nặng nhọc.
- Chỉ cần công tử cho ta một lời hứa, tất cả sẽ là của công tử...
Việc đã đến nước này, Diệp Tân Nhu cũng không thể tiếp tục chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa, đành tung ra mồi nhử.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng và trạng thái của Dương Khai lúc này, rõ ràng cũng không cách nào cự tuyệt sự mê hoặc đến mức này, nàng hoàn toàn tự tin về điều đó!
Nàng là đại tiểu thư Diệp gia, chỉ riêng thân phận thôi đã khiến bao nhiêu nam nhân muốn thân mật với nàng, huống chi, bản thân nàng còn là một mỹ nữ.