Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hoàng Tuyền Tông ta... Tuyệt đối sẽ không sẽ dễ dàng tha thứ ngươi!

Một âm thanh thê lương từ cách đó không xa vang lên, Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Phi Trần sinh cơ sắp đoạn tuyệt đang nằm trên đất, hai mắt trợn trừng nhìn về phía này, tròng mắt đã xám trắng như mắt cá chết vậy.

Nói xong câu đó, hắn cũng ngoẹo đầu, hoàn toàn không còn khí tức.

Trong Tuế Nguyệt Như Toa Ấn mà còn cầm cự được đến bây giờ mới chết, cũng coi như hắn không tồi.

Uy hiếp của người chết tự nhiên Dương Khai sẽ không để ý, hắn tách tay Doãn Nhạc Sinh lấy nhẫn không gian ra, ném vào trong lồng ngực mình.

Tên này chính là đại đệ tử thủ tịch của Hoàng Tuyền Tông, thứ tốt trên người nhất định không ít, Dương Khai sao có thể bỏ qua chứ.

Khi hắn còn chưa kịp xoay người đi xử lý thi thể tên Hoa Phi Trần, bỗng nhiên Dương Khai biến sắc, vội vàng ném Đế Tuyệt đan trong tay ra ngoài.

Bụp...

Một tiếng nổ vang lên, Đế Tuyệt đan lập tức nổ tung, biến thành phấn vụn tiêu tán trong không khí.

Sắc mặt Dương Khai âm trầm, tâm trạng đang tốt đẹp lập tức bị phá hỏng, nghiến răng nói: - Cấm chế!

Hắn không biết Đế Tuyệt đan này đã bị bố trí cấm chế gì, nhưng khẳng định liên quan đến sống chết của Doãn Nhạc Sinh. Đan dược này dù sao cũng là bảo vật hộ thân của tông chủ Hoàng Tuyền Tông ban cho Doãn Nhạc Sinh, Doãn Nhạc Sinh chết đi, cấm chế kia lập tức phát động, dẫn tới viên Đế Tuyệt đan này liền bị lãng phí một cách vô ích.

Dương Khai đau lòng muốn chết, nhưng chuyện đã như vậy, có đau lòng cũng vô dụng, chỉ có thể ổn định tâm tình lại, đi tới bên cạnh Hoa Phi Trần thu lấy nhẫn không gian của hắn.

Bên kia, Quỷ vương đã mất đi khống chế không đáng để lo ngại, vô số Phệ Hồn Trùng đang gặm nhấm trên người nó, biến nó trở thành bữa ăn ngon, không bao lâu sẽ cắn nuốt hầu như không còn.

Hơn 20 thi thể ngổn ngang trên mặt đất, mùi máu tươi gay mũi.

Bản thân Dương Khai cũng bị thương, một đao kia của Quỷ vương bổ trúng, cho tới bây giờ cũng chưa khép lại, quanh miệng vết thương lượn lờ năng lượng đen như mực, không ngừng ăn mòn.

Dương Khai đưa tay phát ra một chiêu, lập tức liền có một đám nhỏ Phệ Hồn Trùng bay tới, hạ xuống vị trí vết thương.

Nếu Phệ Hồn Trùng có thể gặm nhấm Quỷ vương, thì thanh toán khí âm hàn của Quỷ vương khẳng định cũng không thành vấn đề, nên Dương Khai mới gọi chúng tới xử lý thương thế. Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Phệ Hồn Trùng hạ xuống vị trí vết thương của hắn, liền ra sức cắn nuốt.

Không lâu sau, năng lượng màu đen kia đã bị cắn nuốt sạch sẽ, không có khí âm hàn ăn mòn, năng lực khôi phục cường đại của Kim huyết trong cơ thể Dương Khai cuối cùng cũng phát huy tác dụng, máu thịt nơi miệng vết thương nhúc nhích, chỉ sợ không tới mấy ngày sẽ có thể lành lại.

Đến lúc này, Dương Khai mới quay đầu nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ bên kia.

Ánh mắt song phương vừa tiếp xúc, Lâm Nhi đã không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Đừng thấy vừa rồi nàng nói rất hay mà lầm, thật ra trong lòng nàng cũng rất sợ chết. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy người nào hung tàn như vậy, có thể lấy một địch lại số đông, còn chém chết toàn bộ địch nhân, hơn nữa người hắn giết còn không phải bình thường, chính là hai vị Đế Tôn Cảnh của Hoàng Tuyền Tông, cộng thêm một đám Đạo Nguyên Cảnh bố trí Đại Trận Thiên La Phong Tuyệt đó!

Lại phối hợp vết thương thật lớn nơi ngực Dương Khai, khiến hắn trông càng thêm dữ tợn.

Thấy Dương Khai nhìn về phía này, nói nàng không luống cuống là không thể nào, lúc này Lâm Nhi cũng cảm thấy rất hối hận, sớm biết như vậy nàng đã như Phù lão, chạy thoát khỏi chỗ này, ở lại nơi này cậy mạnh làm cái gì chứ.

Nàng không hề nghĩ tới, với bản lãnh của Dương Khai, cho dù nàng muốn chạy trốn cũng không chạy được bao xa, trừ khi nàng và Phù lão cùng độn trở về lối vào Cổ Địa, mượn màn sương mù kỳ lạ quấy nhiễu mới có thể thoát khỏi Dương Khai.

Bịch bịch...

Dương Khai bước từng bước một về phía đó, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho Lâm Nhi cảm thấy áp lực rất lớn.

Phù lão hộ chủ thấy vậy trở nên khẩn trương, vọt đến trước mặt Lâm Nhi, vẻ mặt cảnh giác.

- Coi như cũng thành thật! Dương Khai đi tới trước mặt cách bọn họ ba trượng liền đứng lại, giơ kiếm phát ra kiếm khí, lạnh lùng nói: - Thấy các ngươi thành thật như vậy, bổn thiếu có thể cho các ngươi thống khoái, nói đi, muốn chết như thế nào?

Phù lão vừa nghe vậy liền khẩn trương hẳn lên, vị này muốn làm thật sao? Trên đời này có mấy ai dám cầm kiếm chỉ vào đại tiểu thư nhà mình hỏi nàng muốn chết như thế nào chứ? Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Dương Khai, dường như là hắn thật sự không bỏ qua cho hai người mình.

Nghĩ đến cũng phải, lúc trước hắn bị tiểu thư dùng Đế Bảo trói buộc, thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay đám người Hoàng Tuyền Tông, đổi thành bất cứ ai cũng phải nổi giận.

Nhưng tiểu thư sao có thể chết được chứ? Nếu nàng chết, chỉ sợ thiên hạ này sẽ loạn mất.

Phù lão trầm giọng nói: - Vị thiếu gia này, oan gia nên giải không nên kết, lần này là chúng ta sai, mong ngươi giơ cao đánh khẽ, coi như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh qua, được không?

- Chưa từng phát sinh qua? Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, thầm nổi giận, hừ lạnh nói: - Vết thương trên người bổn thiếu chẳng lẽ là giả sao? Sao có thể làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua chứ?

Miệng vết thương của hắn vẫn còn chưa khép lại đó, xương cốt trắng hếu lộ cả ra ngoài, sao có thể làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh chứ?

Sắc mặt Phù lão trầm xuống, nói: - Lão phu nói vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi vẫn cứ khăng khăng như vậy, nhất định sẽ chuốc họa vào thân.

Dương Khai giận quá hóa cười, nói: - Bổn thiếu biết lai lịch các ngươi không nhỏ, phía sau có đại nhân vật làm chỗ dựa, nhưng như vậy thì tính sao, rơi vào trong tay bổn thiếu, sống hay chết chỉ trong một ý niệm của ta, kẻ bại phải có giác ngộ của kẻ bại, còn dám khoác lác thêm nữa, có tin ta một kiếm đâm ngươi hay không?!

Dứt lời, Dương Khai phát động kiếm khí, chĩa thẳng vào ngực Phù lão, cổ tay khẽ phất, kiếm khí sắc bén lập tức chấn vỡ trang phục trên người Phù lão, khiến lão sợ tới mức vội vàng lui về sau một bước, thái độ ương ngạnh trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.

Lão thật sự sợ Dương Khai nóng giận sẽ đâm mình một nhát, nếu tiểu thư bị tên này giết khẳng định sẽ chuốc họa, nhưng nếu người bị giết là lão thì cũng không có ai ra mặt thay mình cả.

Lão vốn chỉ là một hộ vệ, phụ trách bảo vệ an toàn của tiểu thư, hiện tại ngay cả mạng mình còn không bảo vệ được, sao có thể bảo vệ tiểu thư được chứ.

Phù lão cảm thấy thật hối hận, sớm biết người này cường đại như vậy, sớm biết đám người Hoàng Tuyền Tông kia phế vật như vậy, sao hắn sẽ chủ động tìm tới cửa hợp tác cùng Hoàng Tuyền Tông chứ, khiến cho tiểu thư hết lần này tới lần khác khiêu khích Dương Khai?

Nhưng nói đi thì phải nói lại, ai mà biết một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh lại có thể mạnh như thế chứ.

- Vậy ngươi muốn thế nào? Khí thế Phù lão liền hạ xuống, yếu ớt dò hỏi.

Hiện tại người ta là dao thớt, mình là thịt cá, không cúi đầu không được a, nhục nhã gì đó tạm thời để qua một bên, chờ cứu được cái mạng rồi tính sau, quân tử báo thù mười năm không muộn.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, nói: - Có thù báo thù, có oán báo oán, bổn thiếu đã nói, quá tam ba bận, vậy mà tiểu thư nhà ngươi lại liên tiếp khiêu khích, sớm muộn gì cũng xảy ra đại họa, không bằng hiện tại bổn thiếu liền thay đại nhân phía sau ngươi thanh lý môn hộ, đỡ cho hắn phải lo lắng.

Phù lão kinh hãi, những gì mình vừa mới nói đều là đàn gảy tai trâu mà, sát khí người này không chút tiêu tan, một lòng muốn đưa tiểu thư vào chỗ chết, phải làm sao đây?

Hắn không dám do dự nữa, vội vàng nói: - Ngươi có biết chúng ta là ai không, còn tiểu thư nhà ta nữa? Nàng chính là...

- Cút ngay! Dương Khai không chờ hắn nói hết lời, liền đạp tới một cước.

Phù lão căn bản vô lực phản kháng, trơ mắt nhìn bàn chân to tướng kia đạp tới, kêu thảm một tiếng, bay thẳng ra ngoài, lỗ mũi thiếu chút nữa cũng bị dập mất, lão té xuống đất thở hổn hển một hồi lâu vẫn không bò dậy nổi.

Sau khi Dương Khai dùng một cước xử lý Phù lão, liền trợn trừng mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ, trầm giọng nói: - Ngươi, tiểu yêu tinh càn quấy này, trong Hoang Thành bổn thiếu đã hảo tâm tha cho ngươi một mạng, ngươi không biết ơn thì thôi, lại còn liên thủ cùng Hoàng Tuyền Tông khi dễ bổn thiếu, hôm nay ta sẽ lấy tính mạng của ngươi, để cho ngươi biết trên đời này có một số người người ngươi không thể đắc tội được.

Lâm Nhi kinh hãi, mặt mày thất sắc hô lên: - Ngươi dám!

Nhưng vừa dứt lời, nàng đã thấy Dương Khai giơ kiếm bổ về phía mình.

Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt tươi tắn của Lâm Nhi liền trở nên tái nhợt, khí tức tử vong bao phủ, khiến toàn thân nàng lạnh như băng, tay chân run lập cập.

Chưa bao giờ nàng trải nghiệm qua cảm giác như vậy, từ nhỏ đến lớn, nàng đã quen sống an nhàn sung sướng, tiền hô hậu ủng, nơi nàng đi qua, không ai dám không nghe lệnh, chứ đừng nói chi đến chuyện có người dám giết nàng.

Nhưng hiện tại, lại đang có một người muốn mạng của mình, hơn nữa hắn không chỉ nói ngoài miệng, mà thật sự đã ra tay.

Nàng chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vừa rồi thi triển Đế Bảo vốn đã tiêu hao to lớn, lúc này ngay cả bước đi còn không vững, sao có thể phòng bị một kích trước mắt này chứ.

Chết... thì ra là loại cảm giác này sao?

Thực sự có người dám giết mình sao? Lâm Nhi lập tức đứng trơ trơ tại chỗ run rẩy, tựa như bị trúng Định Thân Thuật vậy.

Bách Vạn Kiếm ngang trời đánh xuống, không có mảy may nương tay, đế nguyên phát ra mạnh mẽ, cho dù là Phù lão cũng có thể bị chẻ làm hai, đừng nói chi là Lâm Nhi yếu đuối.

Nhưng ngay khi Bách Vạn Kiếm sắp bổ trúng, bỗng nhiên sợi dây chuyền đen như mực trên cổ Lâm Nhi chợt nổ tung, hóa thành một tấm màng chắn đen như mực bao phủ nàng bên trong.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn truyền ra, Bách Vạn Kiếm bổ vào màng chắn kia, không ngờ lại không thể sứt mẻ mảy may, ngược lại khiến Dương Khai phải lui về sau mấy bước.

Dương Khai híp mắt lại, không chút nào tỏ ra kinh ngạc, dường như đã sớm dự liệu rồi vậy, hắn nhìn chằm chằm vào tấm màng chắn màu đen kia, hừ lạnh một tiếng.

Mà tấm màng chắn màu đen kia, sau khi che chắn Lâm Nhi xong, lập tức liền hóa thành một luồng ánh sáng đen, lượn một vòng rồi bắn thẳng vào người Phù lão đang té ngồi trên mặt đất.

Ong...

Thiên địa bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong, một cỗ uy áp khó có thể tưởng tượng chợt tràn ngập ra, định thần nhìn lại, thì ra nguồn gốc uy áp kia lại phát ra từ trên người Phù lão.

Rào rào rào...

Trong vòng trăm dặm, chim thú chạy tán loạn, dường như đã nhận ra được nguy hiểm gì đó, liều mạng chạy trốn.

Dương Khai cũng không nhịn được nuốt nước miếng cái ực, âm thầm đề phòng.

Tình cảnh trước mắt này hắn quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, rõ ràng chính là cường giả Hồn giáng a.

Ngày trước, khi ở trong Toái Tinh Hải, Phong Khê cũng làm ra hành động như vậy, khiến ký ức của hắn còn rất mới mẻ.

Những tên đệ tử tinh anh xuất thân từ những tông môn đứng đầu, dường như mỗi tên đều có thủ đoạn áp đáy hòm, Đế Tuyệt đan chỉ là loại thường thấy nhất, Hồn giáng không thể nghi ngờ là càng lợi hại hơn một chút, đó chính là một luồng thần hồn chân chính của đại cường giả phủ xuống, tuy nói không thể phát huy được toàn bộ thực lực, nhưng cũng không phải là người bình thường có thể đối phó.

Cường giả Hồn giáng, mang đến không chỉ là trên thực lực áp lực, mà còn là uy vọng cùng danh tiếng.

Cường giả đỉnh cao như vậy chỉ có một số ít người, một khi thần hồn phủ xuống, ai dám khinh thị chứ?

Phong Khê đã có thể khiến cho cha hắn Hồn giáng Toái Tinh Hải, thì dĩ nhiên vị Lâm Nhi tiểu thư trước mắt này cũng có thể khiến cho cường giả phía sau nàng Hồn giáng tới đây.

Dương Khai đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy, cho nên căn bản không hy vọng có thể giết chết Lâm Nhi, chỉ là không xả được cơn tức giận trong lòng, quả thực là khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK