Nhưng thật ra bí bảo, hắn không keo kiệt. Nguyệt Hi vốn có hai kiện bí bảo Hư cấp, bất quá đều là cấp bậc Hư cấp hạ phẩm, tuy nói có thể tăng lên một chút chiến lực, nhưng cũng cực kỳ có hạn. Dương Khai giao cho Nguyệt Hi Vũ Linh Tiễn của mình cùng phong ấn trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận.
Theo thực lực của hắn tăng lên, hai bí bảo này với hắn mà nói đã có chút ít vô bổ, là loại đồ bỏ thì tiếc, để lại thì vô dụng. Vũ Linh Tiễn đương nhiên không cần phải nói, rót vào thánh nguyên bên trong nó, một khi kích phát, liền có lực bộc phát cường đại. Đáng tiếc vật này chứa đựng thánh nguyên, nhiều lắm chỉ có thể kích phát hai lần, sau hai lần sau cần phải lần nữa bổ sung năng lượng vào bên trong Vũ Linh Tiễn. Thủ đoạn hiện giờ của Dương Khai đụng phải Phản Hư tam tầng cảnh căn bản không cần vận dụng bí bảo, nếu đụng phải Hư Vương Cảnh, uy lực của Vũ Linh Tiễn cũng không quá lý tưởng. Vừa đúng dịp đưa cho Nguyệt Hi, tăng cường thực lực của nàng. Phong ấn trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận cũng như vậy, đối với Dương Khai mà nói, không có chỗ dùng lớn. Nhưng hai kiện bí bảo này có hiệu quả kỳ lạ nếu đặt trong tay của Nguyệt Hi lại bất đồng, thực lực của nàng có thể tăng lên cực lớn.
Có hai kiện bí bảo này bên người, với Nguyệt Hi Phản Hư nhất tầng cảnh tu vi, đủ để tạo thành sự uy hiếp trên tánh mạng tam tầng cảnh võ giả. Hai kiện bí bảo vào tay, Nguyệt Hi vui không kiềm hãm được. Nàng ở trong Kiếm Minh mặc dù có Tần Vô Hối quan tâm, cũng đi theo bên cạnh Cổ Kiếm Tâm. Nhưng chưa có cơ hội thu được thứ tốt như vậy. Dương Khai xuất thủ hào phóng, tài sản phong phú, khiến nàng âm thầm kinh hãi đồng thời lại mừng rỡ không thôi. Dương Khai không đưa cho tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu bí bảo, bởi vì tỷ muội hai người mới chiếm được ban thưởng bí bảo từ chỗ của Tần Vô Hối. Hai kiện loan đao bí bảo cấp bậc Hư cấp trung phẩm trải qua các nàng một khoảng thời gian lục lọi luyện hóa, cũng từ từ hiểu rõ phương pháp sử dụng. Hai thanh loan đao hợp hai thành một, có thể tạo thành một vòng viên nhận. Cấp bậc của bí bảo cũng sẽ sánh ngang Hư cấp thượng phẩm, lực sát thương cực kỳ kinh người.
Bí bảo những thứ này đều không phải là càng nhiều càng tốt, có thể sử dụng mới được. Dương Khai giao cho Hòa Tảo Hòa Miêu hai viên Ngưng Hư đan, lấy tình huống dưới mắt của các nàng, chỉ cần tích lũy một đoạn thời gian, thì có thể đánh sâu vào Phản Hư Cảnh cảnh giới. Ngoài ra, Dương Khai lại cho thầy trò ba người đại lượng thánh tinh cùng linh đan sử dụng tu luyện, liền bảo các nàng đi bế quan. Kế tiếp, Dương Khai mới bắt đầu bố trí siêu cấp pháp trận không gian ở chỗ này, chuẩn bị liên thông trạm trung chuyển của mình lưu lại trước đó. Hắn cố ý lựa chọn sử dụng bố trí địa điểm của một tòa cung điện gần nhất chỗ này làm pháp trận không gian. Quen thuộc đường xá luyện hóa các loại vật liệu, khắc dấu pháp trận, rót vào lực lượng không gian...
Trước sau thời gian mấy ngày, một tòa siêu cấp pháp trận không gian đã thành hình. Không Linh Tinh trên tay cũng theo pháp trận bố trí xong hoàn chỉnh, tiêu hao hầu như không còn! Số lượng Không Linh Tinh suýt nữa không thể thỏa mãn nhu cầu của pháp trận. Cũng may Dương Khai có vận khí tốt, tính toán cũng không nhầm lẫn gì, cuối cùng mới có thể bố trí xong toàn bộ pháp trận. Thần niệm phóng ra ngoài, dò xét một chút tình huống của thầy trò ba người Nguyệt Hi. Dương Khai phát hiện các nàng vẫn như cũ trong bế quan tu luyện, lúc này hắn mới đưa thánh tinh vào trong trận pháp, khởi động pháp trận. Trải qua một lần trung chuyển chuyển giao, Dương Khai rất nhanh đã đi tới trên một viên khoáng tinh đó. Bên trong di tích lòng đất được Dương Khai phát hiện trước đó, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, vô số bóng dáng của võ giả mang mang lục lục trong đó.
Dương Khai bất ngờ phát hiện, nơi này chẳng những có Lăng Tiêu Tông cùng Ảnh Nguyệt Điện đệ tử, còn có người đến từ Càn Thiên Tông cùng Lưu Ly Môn, cùng với không ít tông môn võ giả cùng Lăng Tiêu Tông giao hảo. Xem ra, đám người Diệp Tích Quân ở nơi này đã đứng vững gót chân, cho nên mới để những tông môn võ giả khác tới khai thác
- Dương tông chủ? Vào lúc Dương Khai đang quan sát, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi kinh ngạc. Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện ngườiđó lại là Càn Thiên Tông Mặc Vũ
- Mặc tiền bối.
Dương Khai cười ha hả lên tiếng chào
- Quả thật là Dương tông chủ. Mặc Vũ mừng rỡ, vội vàng đi tới
- Ta còn tưởng rằng nhận lầm người chứ, không nghĩ tới đúng thật là ngài. Dương tông chủ từ đâu đến đây
- Thanh Mộc Tinh! Dương Khai thuận miệng đáp
- Dương tông chủ đại tài! Gương mặt của Mặc Vũ biểu lộ bội phục
- Nếu không có ngài, võ giả của U Ám Tinh ta đây chỉ sợ vĩnh viễn sẽ bị vây khốn ở một chỗ, không nghĩ tới bây giờ không ngờ có thể tùy ý truyền tống trên các tinh tú. Loại hành động vĩ đại này, chỉ sợ trong Tinh Vực, trừ võ giả của U Ám Tinh chúng ta, không có người có thể đạt đến chứ
- Ha ha. Dương Khai cười một tiếng, cũng không phủ nhận. Sự thật cũng quả là như thế, không có lực lượng không gian của hắn làm cơ sở bố trí ra pháp trận không gian, căn bản không thể duy trì truyền tống khoảng cách xa. Trong Tinh Vực có lẽ có vài toà siêu cấp pháp trận tồn tại như vậy, nhưng tuyệt đối đều là thứ của thời kỳ thượng cổ để lại, hoàn toàn không có sự ổn định an toàn của Dương Khai tự mình bố trí. Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, không ai dám sử dụng những pháp trận đó.
- Dương tông chủ lần này đến đây, là tìm Diệp đại trưởng lão sao? Mặc Vũ lại hỏi
- Phải, đại trưởng lão ở nơi nào
- Tới đây, ta dẫn ngài đi. Mặc Vũ vội vàng dẫn đường phía trước. U Ám Tinh bởi vì Lăng Tiêu Tông quật khởi, vô số tông môn cùng gia tộc được ân huệ, không nói đến lần trước Thi Linh Giáo tứ lược, cuối cùng là Lăng Tiêu Tông cùng Ảnh Nguyệt Điện ngăn cơn sóng dữ. Lại nói lần này, Càn Thiên Tông cũng là bởi vì cùng Lăng Tiêu Tông quan hệ không tệ, mới có thể có được cơ hội đến khoáng tinh khai thác khoáng vật quý hiếm. Mặc Vũ cùng Dương Khai vốn dĩ giao tình không cạn, thời khắc này đương nhiên nhiệt tình vô cùng. Rất nhanh, Dương Khai ở một chỗ di tích nào đó gặp được hai người Diệp Tích Quân cùng Tiền Thông trấn giữ ở đấy.
Biết được hắn giờ này đến một nơi gọi là Thanh Mộc Tinh tinh tu luyện, hơn nữa sau đó đã có địa bàn của mình, mọi người đều vô cùng kích động. Đây chính là ý nghĩa, võ giả đạt đến cực hạn trên U Ám Tinh, rốt cục có thể thoát khỏi pháp tắc trói buộc, đi thử cảm ứng sự huyền bí của Hư Vương Cảnh. Nhất là đối với Diệp Tích Quân mà nói, bà ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi
- Đại trưởng lão muốn khi nào động thân?
Dương Khai nhìn về phía Diệp Tích Quân hỏi. Khiến Dương Khai có chút ngoài ý muốn chính là Diệp Tích Quân lại lắc đầu nói
- Ta tạm thời sẽ không đi. Dương Khai trầm mặc một chút, rất nhanh kịp phản ứng
- Bởi vì Dương Viêm sao
- Ừ! Diệp Tích Quân khẽ hé đôi môi đỏ mọng
- Nếu thật trên Thanh Mộc Tinh đột phá đến Hư Vương Cảnh, ta đây sau này muốn ở U Ám Tinh lâu dài sẽ rất khó khăn. Trạng thái của Tiền điện chủ chính là ví dụ tốt nhất. Ta nghĩ... đợi sau khi nàng thức tỉnh, sẽ đi xử lý chuyện của mình.
- Như vậy a. Dương Khai nghe vậy, cũng không tiện khuyên bảo. Diệp Tích Quân vì Dương Viêm, bỏ ra rất nhiều chuyện. Lần trước bà ta vốn có cơ hội theo Dương Khai cùng chung rời khỏi U Ám Tinh, nhưng bởi vì Dương Viêm còn đang ngủ say, cho nên bà ta lựa chọn ở lại trông coi, nguyên nhân lần này cũng giống như vậy
- Như vậy cũng tốt. Dương Khai lại cười cười
- Dù sao với tình huống của đại trưởng lão, nói vậy chỉ cần thời cơ thích hợp, tấn thăng Hư Vương Cảnh cũng sẽ không quá khó khăn
- Ngươi cũng quá xem trọng ta rồi. Diệp Tích Quân cười tự giễu:
- Từ xưa đến nay, Hư Vương Cảnh vĩnh viễn là cảnh giới cao nhất của võ giả. Vô số Phản Hư Cảnh đóng ở trước mắt này, cả đời dò không thấu huyền bí trong đó, ta cũng không có vạn toàn nắm chắc. Dương Khai cười ha ha, biết Diệp Tích Quân đây là đang khiêm nhường. Nếu như nói trước đây Diệp Tích Quân không có mười phần nắm chắc, thì hiện giờ Diệp Tích Quân không ngừng hấp thu năng lượng của Vực Thạch, cảm ngộ vực tràng thần kỳ, tối thiểu có tám thành hy vọng, có thể thuận lợi đột phá đến Hư Vương Cảnh
- Dù sao ta lần này trở về, chính là nói cho mọi người biết tin tức này. Dương Khai quay đầu nhìn bốn phía:
- Về phần mọi người khi nào đi Thanh Mộc Tinh, tự mình nghĩ cho kỹ thì sẽ đi
- Chuyện này ngươi cũng đừng quan tâm, đến lúc đó ta và đại trưởng lão còn có Mặc huynh, khẳng định sẽ tổ chức một nhóm người đi tới Thanh Mộc Tinh. Tiền Thông ở một bên cười hà hà nói
- Cơ hội tốt như vậy, không nắm lấy sao được, cho dù tấn thăng Hư Vương Cảnh không thể ở U Ám Tinh lâu dài cũng không quan hệ nhiều lắm. Dù sao chỉ cần có không gian pháp trận, chúng ta tùy thời có thể quay trở về. U Ám Tinh chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn
- Được, mọi người đến bên đó, tự sẽ có người tiếp đãi.
Dương Khai gật đầu hỏi
- Đúng rồi, mọi người ở chỗ này khai thác lâu như vậy, có phát hiện Không Linh Tinh quặng mỏ hay không
- Không có. Tiền Thông lắc đầu đáp
- Lão phu cùng đại trưởng lão còn có Mặc huynh, cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài dò xét một phen, tìm tòi vị trí chỗ những thứ quặng mỏ đó. Khoáng tinh tuy rằng cực kỳ dồi dào, nhưng Không Linh Tinh quặng mỏ, thật đúng là không tìm được. Dương Khai cũng không có kỳ vọng quá lớn, chuyện Không Linh Tinh cũng chỉ là thuận miệng chợt hỏi, giờ này chiếm được câu trả lời phủ định, cho nên cũng không thất vọng.
Hắn cũng không dài dòng trên chuyện khoáng tinh, sau khi thông báo một phen, lại lần nữa thông qua pháp trận không gian, về tới trong hành cung của Thanh Mộc Tinh. Một lần đi một lần về này, chỉ tốn mất nửa ngày của hắn mà thôi. Cho nên khi hắn trở lại, thầy trò ba người Nguyệt Hi vẫn trong bế quan tu luyện. Ngày kế tiếp gợn sóng không sợ. Chu Lương thật ra mang mấy vị Song Sa Đảo các trưởng lão tới thăm viếng một lần, chủ yếu là quen mặt lẫn nhau, ngược lại không có chuyện lớn gì. Dù sao Song Sa Đảo từ trên danh nghĩa mà nói, đã là địa bàn của Dương Khai, bọn họ ngày sau được ngước hơi thở của Dương Khai sinh tồn, nào dám có gì sơ suất chứ?
Mấy Phản Hư nhất tầng cảnh, Dương Khai ngược lại cũng không coi vào đâu, thoáng chiêu đãi một phen, liền bảo bọn họ đi cho rồi. Hắn đang đợi tin tức bên phía Kiếm Minh, tin rằng Kiếm Minh một thế lực lớn như vậy, khẳng định sẽ sưu tập được một chút Không Linh Tinh cho hắn. Chỉ cần có Không Linh Tinh, Dương Khai có thể lần nữa lên đường, mang siêu cấp pháp trận không gian, hiện đầy cả Tinh Vực. Đến lúc đó võ giả của U Ám Tinh muốn đi nơi nào cũng có thể đi nơi đó. Khoảng cách vĩnh viễn không còn ngăn trở võ giả của U Ám Tinh ngao du Tinh Vực. Nhất là Thông Huyền đại lục! Dương Khai rất khát vọng liên lạc U Ám Tinh cùng mảnh cố thổ đó với nhau.
Đáng tiếc bên phía Kiếm Minh một mực không có tin tức truyền đến. Mãi cho đến vào một ngày của hai tháng sau, Dương Khai đang trong tu luyện, lại nghe được Nguyệt Hi bẩm báo
- Người của Kiếm Minh đến. Dương Khai rất phấn chấn, vội vàng đứng lên, đi trước nghênh đón, âm thầm mong đợi mình lần này có thể chiếm được ít nhiều Không Linh Tinh. Hắn vốn tưởng rằng La Lam chỉ tùy tiện phái người đến đây cùng mình giao tiếp, nhưng khiến hắn tuyệt đối không ngờ tới chính là, người tới lại là La Lam bản nhân!