- Thử Tuyết Tiêm Hàm Nhị của bổn cung một chút.
Trà nóng đổ ra, một mùi thơm ngát đưa tới trước mặt.
Dương Khai hơi biến đổi sắc mặt, nâng tách trà lên đặt ở dưới mũi ngửi vài cái, ngay sau đó ngửa cổ ra, một ngụm hết ly trà, đến mảnh lá trà bị cắn ở miệng, cũng nhai ngấu nghiến không ngừng.
Lạc Lê thoáng sửng sốt, ngay sau đó cười nói:
- Dương thiếu hiệp xem ra không am hiểu sâu trà đạo.
- Chưa từng nghiên cứu qua.
Dương Khai cười khà khà.
- Những năm qua chỉ vội vàng hối hả ngược xuôi, cũng không có thời gian và tâm tư đi nghiên cứu những thứ này.
- Chuyện thường tình của con người, thiếu hiệp tuổi trẻ, đã có tu vi kinh thiên, đương nhiên là người chịu khó bôn ba.
- Tiền bối quá khen, tiểu tử mặc dù không hiểu sâu trà đạo, nhưng cũng cảm nhận được hiệu quả thanh tâm, ngăn dục vọng, xua đuổi tà ma, giảm bớt lửa giận của thứ trà này.
Tiền bối vừa đến liền cho ta uống thứ trà này, là đang lo lắng điều gì? Dương Khai cười như không phải cười.
Lạc Lê âm thầm thở dài:
- Dương thiếu hiệp biết rõ rồi lại còn cố ý hỏi.
Dương Khai thần sắc nghiêm lại, nghiêm mặt nói:
- Vậy kẻ quang minh chính đại như tiểu tử không nói lời bóng gió nữa, thái độ và cách làm trước đó của Băng Tâm Cốc quả thật khiến ta rất tức giận, trong chớp mắt, ta thậm chí muốn phá hủy toàn bộ Băng Tâm Cốc!
Lạc Lê thần sắc không thay đổi, chỉ lặng lặng nhìn Dương Khai, lặng lẽ chờ câu sau.
- Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, đó chỉ là nhất thời máu nóng bị kích động thôi, thật ra cũng không cần thiết như thế, hơn nữa, cho dù ta thật sự muốn làm như vậy, Tô Nhan cũng sẽ không đồng ý.
Nghe Dương Khai nhắc tới Tô Nhan, trên mặt Lạc Lê lóe lên một chút ảm đạm:
- Tô Nhan là một đứa trẻ ngoan, ta đã hướng dẫn nàng mấy lần, năng lực, tư chất, tâm tính của nàng đều rất tốt, nếu không có việc lần này, ngày sau của Tô Nhan, nhất định sẽ trở thành trụ cột của Băng Tâm Cốc ta, lãnh đạo Băng Tâm Cốc bước đến huy hoàng mới.
- Đáng tiếc không có nếu như.
Dương Khai cười lạnh.
- Lần này là Băng Tâm Cốc không đúng, là Lạc Lê không đúng, Dương thiếu hiệp có thể đại nhân đại lượng, không tính toán hiềm khích lúc trước, Lạc Lê ở đây xin cám ơn! Vừa nói, Lạc Lê đứng dậy, hướng về phía Dương Khai khẽ cúi đầu.
Dương Khai cau mày, nhưng sắc mặt lại có sự hòa hoãn, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Tiền bối nghiêm trọng rồi, tiền bối là cường giả Hư Vương Cảnh, tiểu tử chẳng qua chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh, tiền bối như thế làm khó tiểu tử rồi.
Lạc Lê nghiêm nghị lắc đầu:
- Thà rằng bắt nạt già, chớ đừng trêu trẻ, bổn cung già rồi, mà thiếu hiệp vẫn còn tương lai lớn tốt đẹp, cách nhìn của bổn cung mặc dù thiển cận, nhưng cũng biết tương lai thiếu hiệp nhất định tươi sáng.
Dương Khai cười ha hả:
- Nhờ lời tốt lành của tiền bối.
Tiếng cười chợt ngừng, Dương Khai nghiêm nghị nói:
- Tiền bối đã thẳng thắn như thế, tiểu tử trao đổi với tiền bối điều cuối cùng, từ nay về sau, Tô Nhan, Thanh Nhã không còn là đệ tử của Băng Tâm Cốc, mà tất cả những việc Băng Tâm Cốc đã làm trước đó, ta cũng không tính toán nữa.
Trên mặt Lạc Lê lóe lên một chút âm thầm thất vọng, gật đầu nói:
- Như vậy càng tốt, là Băng Tâm Cốc ta không có phúc phần và cơ duyên, không thể trách người ngoài.
- Tiền bối có thể nghĩ như vậy, vậy thì không thể tốt hơn.
Dương Khai gật đầu hài lòng.
Lạc Lê vẫn là rất dễ nói chuyện, chuyến này đến đây, Dương Khai tuy rằng chủ yếu là vì đưa Thanh Nhã đi, cũng là có ý muốn cùng thái thượng trưởng lão này của Băng Tâm Cốc gặp mặt một lần, thay Tô Nhan phân rõ giới hạn với Băng Tâm Cốc.
Dù sao cũng là Băng Tâm Cốc dưỡng dục dạy bảo Tô Nhan cùng Thanh Nhã hơn ba mươi năm, công lao to lớn, tuy rằng tất cả những việc ở cửa ải sau cùng khiến Dương Khai cực kỳ thất vọng, nhưng có những lời vẫn phải nói rõ ràng.
- Được rồi, việc tư đã nói xong rồi, chúng ta tâm sự công chuyện.
Thần sắc Dương Khai liền thay đổi, cười hì hì nhìn Lạc Lê, dáng vẻ kia xem ra cực giống gian thương, dường như là muốn đầu cơ trục lợi điều gì.
Lạc Lê ngẩn ra:
- Công chuyện? Công chuyện gì?
Dù là Băng Tuyết thông minh, cũng có chút theo không kịp lối suy nghĩ có tiết tấu thay đổi của Dương Khai.
- Hỏa Diệu Tông cùng Băng Tâm Cốc tranh đấu trên Xích Lan Tinh hơn mấy ngàn vạn năm, thâm thù biển máu với nhau suốt thời gian này không thể xóa được, số đệ tử Băng Tâm Cốc chết dưới tay võ giả Hỏa Diệu Tông đếm không hết, giờ này thái thượng trưởng lão Xích Hỏa của Hỏa Diệu Tông đã bị ta chém chết, chẳng lẽ tiền bối không có suy nghĩ gì sao? Dương Khai mỉm cười nhìn Lạc Lê, chậm rãi nói:
- Cũng giống như nhổ cỏ phải nhổ tận gốc vậy.
Lạc Lê biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía Dương Khai:
- Thiếu hiệp cũng thật là người lòng dạ độc ác.
- Hừ, người không ác, đứng không yên.
Dương Khai cười lạnh không ngừng.
Trong con ngươi xinh đẹp của Lạc Lê lộ vẻ tươi sáng khác thường:
- Câu nói này cũng chính là người cao sang hưởng lợi, bổn cung quả thật đã coi thường thiếu hiệp rồi.
- Vậy ý của tiền bối là gì?
- Không dối thiếu hiệp, bổn cung sớm có một ý nghĩ, Xích Hỏa chết đi, Hỏa Diệu Tông như rắn mất đầu, trước mắt đúng là thời cơ lớn để giải quyết ân oán vạn năm của hai phía, nhưng làbổn cung hữu tâm vô lực.
Dương Khai như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu nói:
- Tiền bối là ám chỉ nội thương và họa ngầm trong tâm thần của mình?
- Ánh mắt thiếu hiệp thật sắc bén.
Lạc Lê cũng không phủ nhận.
Nội thương trong cơ thể nàng, lần trước là do luyện công sai gây ra, về họa ngầm của tâm thần, là khi quyết định từ bỏ Tô Nhan lưu lại, việc sau khiến tình cảnh của việc trước càng thêm trầm trọng, đây chính là lý do Lạc Lê luôn án binh bất động.
Nếu không thì dựa vào ân oán giữa hai phái, ngay trong ngày Xích Hỏa bị chém chết, Lạc Lê cũng đã sớm đi tới núi Hỏa Diệu, đem Hỏa Diệu Tông nhổ tận gốc.
- Dù như vậy, với thủ đoạn của tiền bối, chẳng lẽ cũng không có cách nào nắm lấy Hỏa Diệu Tông? Dương Khai hồ nghi.
- Thiếu hiệp nói đùa rồi.
Lạc Lê bật cười lắc đầu.
- Nếu là thời kỳ toàn thịnh của bổn cung, có lẽ nắm chắc bảy phần công phá đại trận hộ sơn của Hỏa Diệu Tông, nhưng với tình trạng hiện tại Thật khó.
Hỏa Diệu Tông giờ này mặc dù không có cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ, nhưng trong tông môn cũng không thiếu cao thủ Phản Hư Cảnh đỉnh phong, phối hợp với đại trận hộ sơn, cũng có thể giữ bổn cung lại.
- Ta thật đã coi thường Hỏa Diệu Tông! Dương Khai sờ cằm, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Dù sao tông môn khổng lồ đã lưu truyền hơn vạn năm, ít nhiều cũng có nội tình bên trong.
- Nhưng nếu ta có thể khiến tiền bối khôi phục thời kỳ toàn thịnh, khu trừ nội thương thân thể và họa ngầm của tâm thần, lại cộng thêm phối hợp của ta ở bên thì sao?
Dương Khai bỗng nhiên cười lên quỷ dị.
- Cái gì? Lạc Lê ngẩn ra, chân mày nhíu lại:
- Ngươi có thể khiến ta khôi phục thời kỳ toàn thịnh?
- Không sai!
- Nhưng vết thương của ta như vậy, linh đan diệu dược bình thường là không có ích lợi gì, chỉ có linh đan cấp Hư Vương mới có hiệu quả, nhưng lại phải là vài loại linh đan cấp Hư Vương đặc biệt! Vừa nói, Lạc Lê dường như là ý thức được điều gì, sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên:
- Chẳng lẽ thiếu hiệp còn là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương?
Dương Khai cười im lặng, có vẻ bí hiểm:
- Phải hay không, tiền bối cứ chờ rồi sẽ biết.
Phải rồi, ta cần những vật liệu này, với tình cảnh của Băng Tâm Cốc, có lẽ có thể lấy ra, tiền bối hãy nghe cho kỹ
Dương Khai báo một loạt các dược liệu danh tiếng, không thứ nào không phải là dược liệu cấp Hư Vương.
Lạc Lê toàn thân ngây ra, vừa cố gắng nhớ kỹ, vừa đưa ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Khai, thân thể mềm mại không kiềm được khẽ run lên.
Các dấu hiệu biểu lộ cho thấy, người thanh niên này thật sự rất có khả năng là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, nếu không thì, sau lưng hắn cũng có một vị luyện đan sư cấp Hư Vương chống lưng, nếu không thì hắn muốn nhiều dược liệu như vậy làm gì?
Sóng to gió dâng trào trong lòng Lạc Lê, rất lâu không cách nào ổn định.
Luyện đan sư cấp Hư Vương, đều vô cùng hiếm thấy trong cả Tinh Vực, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những người này không chỉ là đại danh đỉnh cao, dù là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong gặp bọn họ, cũng phải cung kính lễ độ, không dám chậm trễ chút nào.
Bọn họ là người cao quý, cả Tinh Vực trân trọng.
Nếu như thanh niên trước mắt này thực sự là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, tổn thất lần này của Băng Tâm Cốc thật quá lớn rồi.
Nghĩ đến đây, trước mắt Lạc Lê có chút đen mờ, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, cũng may tâm tính tu vi không tệ, cố nén khiếp sợ trong lòng, giữ vững tỉnh táo.
- Những vật liệu này, cũng không khó tìm chứ? Dương Khai nhìn Lạc Lê.
- Ta sẽ sai người đi nhà kho kiểm tra, vật liệu thiếu hiệp nói, trong nhà kho có lẽ có lưu giữ!
- Như thế là tốt.
Phải rồi, ta còn cần một gian mật thất.
- Bổn cung sẽ tự biết cho người sắp xếp ổn thỏa! Lạc Lê lập tức gật đầu.
- Được rồi, ba ngày sau, ta sẽ trở lại chỗ này, tiền bối cứ chờ đợi đi.
Dương Khai đứng lên.
- Dương thiếu hiệp Lạc Lê cũng đứng dậy gọi.
- Tiền bối còn có chuyện gì?
- Ta muốn hỏi ngươi, ngươi trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt Hỏa Diệu Tông, là vì cái gì? Tuy nói Vệ Phong ngày đó có làm nhục Tô Nhan, nhưng hắn dù sao cũng đã chết, ngoài ra, Hỏa Diệu Tông dường như chưa từng trêu chọc thiếu hiệp? Ngươi cũng không phải là vì giúp đỡ Băng Tâm Cốc chúng ta mà làm những chuyện này.
- Ai nói bọn họ chưa từng trêu chọc ta? Dương Khai hừ hừ.
- Bọn họ đã trêu chọc ta nhiều lần rồi, dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, ta muốn đối phó với Hỏa Diệu Tông là bởi vì ta muốn Càn Thiên Lôi Viêm của bọn họ!
Lạc Lê biến sắc, hô nhỏ:
- Khẩu vị của thiếu hiệp thật là lớn! Càn Thiên Lôi Viêm chính là gốc rễ lập tông của Hỏa Diệu Tông, tục truyền đã thông linh, uy năng khó lường, bổn cung sở dĩ không dám tự tiện xông vào Hỏa Diệu Tông, băn khoăn lớn nhất chính là Càn Thiên Lôi Viêm này!
- Vậy sao, vậy thì quá tốt rồi, có thể khiến tiền bối e ngại như vậy, Càn Thiên Lôi Viêm này xem ra không phải chuyện đùa, ta nhất định phải có được! Dương Khai khoái trá cười ha hả.
- Ngươi
Lạc Lê kinh ngạc chăm chú nhìn Dương Khai, thầm nghĩ tên này quả là một kẻ điên, ngay cả mình đều vô cùng e ngại Càn Thiên Lôi Viêm kia, hắn không ngờ tuyệt đối không sợ, cũng không biết rốt cuộc dựa vào cái gì.
Hy vọng hắn không phải là kẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Lạc Lê âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Thần sắc nhiều lần biến ảo, Lạc Lê dường như đưa ra quyết định trọng đại gì vậy, lại lên tiếng nói:
- Dương thiếu hiệp, nếu có cơ hội, có thể để Tô Nhan lại gặp mặt bổn cung một lần không? Bổn cung có một số việc muốn nói với nàng.
Dương Khai nhìn nàng nghiêm túc, qua một hồi lâu, mới gật đầu nói:
- Được, đêm nay ta để Tô Nhan tới gặp ngươi, cáo từ trước.
- Đa tạ thiếu hiệp.
Lạc Lê khẽ gật đầu.
Dương Khai một đường hạ xuống Băng Tuyệt Phong, Thanh Nhã chờ trên đỉnh núi thấy hắn bình yên trở về, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mà Băng Lung hiển nhiên đã có được truyền tin của Lạc Lê, lập tức tiến lên đón, lên tiếng nói:
- Dương công tử, xin mời theo ta.
- Làm phiền rồi!
Không mất quá nhiều thời gian, Dương Khai liền được an bài ở trong một lầu các trong đảo, những dược liệu mà hắn báo ra kia, cũng trong thời gian nửa canh giờ ngắn ngủi đều được gom đủ, do Băng Lung tự mình đưa tới.