Trong vòng một tháng này trong nơi đóng quân của Vu Ngưu Bộ đã xảy ra một chút biến hóa.
Biến hóa rõ ràng nhất là nhân số tăng nhiều. –
Trước trải qua ba tháng chiến đấu bổ sung, đội ngũ ba ngàn người đã mở rộng đến năm ngàn người; sau khi công chiếm xong tòa thành này nhân số lại tăng lên rất nhiều, số lượng ước chừng bảy ngàn.
Mà bây giờ, nhân số đại quân từ bảy ngàn này đã tăng lên gấp hai ba lần, thẳng lên tới 20 ngàn.
Đây là một con số cực kỳ kinh khủng, hoàn toàn không phải một Đại Vu Sư có thể nằm trong tay, cũng chỉ có những Vu Vương kia mới có thể thống soái nhiều tộc nhân như vậy.)
Tộc nhân tăng nhiều đương nhiên đều là nhóm Ma Vương với Phỉ Lực cầm đầu sai người đưa tới, rồi do Vũ Lộ cùng các Vụ Sự nỗ lực cứu chữa, rất nhiều tộc nhân đều khôi phục thần trí.
Các Vu Sĩ cũng không biết những tộc nhân bị ma hóa này rốt cuộc là từ nơi nào đưa tới, mà chỉ dựa theo lệnh của Dương Khai, cách vài ba ngày ra phía ngoài thu nhận một số. Trong đó, Bảo Kỳ, Sa Nhã cũng làm ra không ít cống hiến. Nếu không có hai vị Ma Vương bọn họ dẫn đầu, công tác giao nhận khẳng định sẽ không thuận lợi như vậy.
. Mỗi một Vu Sư đều bận rộn chân không chạm đất, nhưng mỗi người đều vô cùng mừng rỡ.
Việc vui cũng không chỉ sự kiện này, bởi vì trong số tộc nhân được đưa tới, lại có một số Vụ.
Vốn Vu Ngưu Bộ chỉ có hơn mười vị Vu, nhưng sau một tháng, con số này đã tăng lên đến 40, 50 vị, đại đa số đều là Vu Đồ và Vụ Sĩ, chỉ có ít ỏi mấy người là cấp bậc Vu Sư, Đại Vu Sư thì không thấy người nào.
Nghĩ đến cũng đúng! Đại Vu Sư bản thân có Vu thuật bảo vệ, dưới tình hình chung không có khả năng bị ma hóa, nếu thật đụng phải cường giả Ma tộc khẳng định đều bị đánh chết, đâu còn có khả năng để lại cho Dương Khai?
Ngoài ra, đám ma thú thủ hạ của các Ma Vương cũng đều lần lượt
đưa tới.
Vốn đội kỵ binh của Vu Ngưu Bộ chỉ có mấy chục người mà thôi, nhưng giờ này lại có thể khuếch trương đến nhân số một ngàn. Một ngàn kỵ binh này một khi xung phong, thì có thể cuốn lên uy thế tuyệt đối không thể khinh thường, trong chiến tranh tương lai khẳng định có thể phát huy ra tác dụng to lớn.
Nhân số biến đổi nhiều, các tiểu đội tự nhiên phải lần nữa gây dựng, tuy nhiên Dương Khai cũng không có nhúng tay chuyện này, mà buồng tay để Vũ Lộ làm, tin tưởng các nàng có thể xử lý tốt hết thảy.
Không kỵ binh mỗi ngày ra ngoài điều tra, phạm vi dò xét cũng càng ngày càng xa.
Theo tin tức nhận được, Man tộc bên này phản kích rất có hiệu quả, đã thu lại một mảng lớn đất mất đi. Nơi đại quân đi qua các chi bộ rơi xuống, thường thường đều là bại ít thắng nhiều, từng bước một áp chế Ma tộc rút về hướng bắc.
Ma tộc co rút lại, binh lực từ từ bắt đầu tập trung, Man tộc bên này gặp chống cự cũng càng ngày càng mạnh, phản kháng cũng càng ngày càng kịch liệt. Đã có mấy chi bộ lạc lớn tập hợp toàn bộ lực lượng phát sinh đại chiến với Ma tộc, giữa nhau đều có thắng có bại..
Người hơi có chút nhìn xa thấy rộng đều biết, loại chiến tranh rải rác trước đó trong những ngày kế tiếp sợ là không thấy nhiều, mà đã sắp bắt đầu chiến dịch đại quy mô giữa hai tộc.
Sự thật quả đúng như thế, vào một ngày một tháng sau, trong nơi đóng quân bỗng nhiên thổi lên kèn hiệu: Đó là kèn triệu tập tất cả mọi người.
Cùng lúc đó, Dương Khai đang ở trong phòng bỗng nhiên truyền vào tiếng gõ cửa, truyền vào thanh âm của Vũ.
Dương Khai đứng dậy mở cửa, hai tỷ muội sinh đôi đứng phía ngoài vẻ mặt nghiêm trọng, vừa thấy hắn đi ra, Vũ lập tức nói:
Đại nhân! Các Vu Vương triệu tập tất cả tộc nhân Nam Man Bộ, đi tới địa giới giao sống tập hợp!
Dương Khai thần sắc nghiệm lại: Kỳ hạn bao lâu?
Trong vòng mười ngày!
Đây là muốn quyết chiến với người nào sao? Dương Khai cau mày.
Vũ nói: Theo tin báo nói, bên kia hội tụ mười mấy Ma Vương, cho nên cần tụ tập tất cả lực lượng Nam Man Bộ!
Mười mấy Ma Vương…
Dương Khai nhướn mày, trong đầu nổi lên một ý niệm: “Trong số mười mấy Ma Vương đó không biết có người của mình hay không? Nếu
“Yên kia dễ tính rồi.” Pet có người của mình lên: “Trong số
Trong thành tiếng kèn vẫn còn đang vang vọng, nếu là lệnh của các Vụ Vương, tự nhiên Dương Khai cũng không thể làm trái, gật gật đầu
nói: 22
Lệnh cho các tộc nhân chuẩn bị một chút, sau hai canh giờ xuất phát!
Dạ! Tỷ muội sinh đôi gật gật đầu, xoay người rời đi.
Hai canh giờ sau, gần 20 ngàn người tụ tập ở ngoài tòa thành. Dương Khai không có cười cự lưng, mà ngồi trên lưng một con ma thú cao lớn, nhìn một vòng đại quân thủ hạ quanh mình, không nói nhiều cái gì, chỉ phất tay quát khẽ:
Xuất phát!
Vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, khởi động tiết tấu trên mặt đất giống như tiếng trống trận, gần 20 ngàn người chia làm 20 tiểu đội, rầm rầm rộ rộ tiến phát tới hướng địa giới giao sống.
Một lát sau, Dương Khai quay đầu nhìn về phía Bảo Kỳ, thấp giọng nói:
Hỏi Phỉ Lực xem, Ma tộc bên kia là tình huống gì vậy?!.
Bảo Kỳ khẽ gật gật đầu, bên ngoài thân liền bay ra một con quạ đen, vỗ cánh biến mất trong tầm mắt mọi người. Rất nhiều Man tộc thấy nhưng không lấy làm lạ.
Hành quấn với đội ngũ 20 ngàn người không phải chuyện đơn giản, phối hợp, cảnh giới giữa các chi đội ngũ đều là một môn học vấn! Tuy rằng Dương Khai lần đầu chỉ huy nhiều người như thế, nhưng dầu gì cũng có nội tình Đế Tôn Cảnh, thần niệm cường đại, cho nên trải qua mấy ngày đầu không thích ứng, sau đó, rất nhanh liền có thể gọn gàng ngăn nắp truyền xuống các loại các dạng mệnh lệnh, thoải mái giống như một thống soái đã từng trải qua sa trường,
Đại quân nhân số tuy nhiều, nhưng tốc độ lại một chút đều không chậm.
. Trên đường vô tình gặp một số binh lính Ma tộc rời rạc, đều không tốn sức chút nào toàn bộ tiêu diệt, một đường giết chóc đi tới, sĩ khí của Vu Ngưu Bộ kế tiếp kéo lên.
Thế nhưng trong lòng Dương Khai luôn trào ra dự cảm bất an.
Bởi vì từ đầu đến giờ Phỉ Lực vẫn chưa có báo về tin tức, điều này làm cho hắn ngửi được một chút khí tức không ổn. Phỉ Lực bị hắn gieo thần hồn lạc ấn, đã trở thành nô bộc của hắn, tuy rằng vì khoảng cách quá xa không thể cảm nhận được tâm tư của hắn, nhưng Dương Khai cũng biết Phỉ Lực tuyệt đối không có khả năng phản bội hắn.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, không ngờ một mực không có nhận được tin của hắn báo về.
Trong cảm giác, Phỉ Lực cũng không có chết!
Thẳng đến ngày thứ bảy, phía chân trời mới xuất hiện một điểm đen nhỏ, Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, xác nhận đó là một con quạ đen do ma khí biến ảo thành. Đây là thủ đoạn sử dụng truyền tin giữa các Ma Vương thường thấy nhất.
Con quạ đen kia bay thẳng tới hướng bên này, xoay một vòng trên đỉnh đầu đại quân, sau đó hạ xuống trên vai Bảo Kỳ..
Bảo Kỳ chụp lấy con quạ, con quạ đen trông rất sống động lập tức hóa thành một luồng khí đen, bị hút vào trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó Bảo Kỳ chấn động toàn thân, không ngờ lộ ra một vẻ kinh hoàng, quay đầu nhìn Dương Khai nói:
Mạc Đa… tới!
Cái gì? Sa Nhã cũng mặt hoa thất sắc, khiếp sợ nhìn Bảo Kỳ: Hắn làm sao có khả năng tới được?
Dương Khai cau mày hỏi: Đó là ai?
Hắn từ vẻ mặt hai vị Ma Vương đoán được Mạc Đa này khẳng định là một người rất lợi hại, nếu không cũng không làm cho Bảo Kỳ, Sa Nhã e ngại thất sắc; mà chỉ tồn tại một cái tên đã tạo ra hiệu quả như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thể là…
Mạc Đa là Ma Thánh:
Dương Khai càng thêm nghi hoặc:
Các Ma Thánh không phải đều đang trị thương sao? Mạc Đa này là tình huống gì vậy?
Hắn quay đầu hỏi Sa Nhã, Tình hình bên Ma tộc trên cơ bản hắn đều là nhận được tin tức từ Sa Nhà. Trước đó Sa Nhã nói xác định các Ma Thánh đều đang trị thương, cộng thêm Man tộc bên này thu được tin tức cũng chứng minh điểm này.
Cường giả như Ma Thánh bị thương như thế, cũng không phải trong thời gian mấy tháng có thể hoàn toàn khôi phục.
Sa Nhã sắc mặt tái nhợt nói: Mạc Đa đại nhân… hẳn là mới tới!
Mới tới?
Bảo Kỳ nói: Mới tới gần đây!
Dương Khai cả kinh:
Còn có thể như vậy ư? Ma Vực các ngươi bên kia tùy thời đều có thể phái Ma Thánh đến đây ư?
Nếu thật như thế, thì Man tộc hoàn toàn không có chút hy vọng gì rồi! Các Thánh giả lần trước đại chiến, nhóm Ma Thánh không dễ chịu lắm, các Vu Thánh đồng dạng cũng không dễ chịu, song phương đều đang trong thời gian trị thương, cho nên mấy tháng gần đây mới không có bóng dáng của Thánh giá xuất hiện trên chiến trường.
Nhưng nếu Ma Vực bên kia có thể tùy tiện phái Ma Thánh khác đến đây, thì Man tộc khẳng định không có lực lượng chống cự.
Bảo Kỳ lắc đầu nói:
Dưới tình hình chung là không có khả năng, lần trước Đại Ma Thần mở ra vách ngăn hai giới, đã báo cho các Ma tộc biết, nếu có thêm Ma tộc thông qua, khẳng định vách ngăn giữa hai giới sẽ trở nên không ổn định, chúng ta cũng không thể đi trở về. Mạc Đa đại nhân… có khả năng bỏ ra giá cao gì đó, mới có thể phủ xuống mảnh đất này!
Sa Nhã cũng nói:
Thủ đoạn của các Ma Thánh là không thể tưởng tượng, có lẽ trong đó có chỗ gì đó chúng ta không biết!
Bảo Kỳ nhẹ hít một hơi, nói:
Bất kể như thế nào, Ma Thánh Mạc Đa đã tới, hơn nữa mục tiêu của hắn chính là Nam Man Bộ!
Dương Khai biến sắc.
Đại nhân! Chúng ta không thể đi qua đó. Phỉ Lực sở dĩ báo tin về chậm như thế, cũng là vì có Ma Thánh Mạc Đa ở bên cạnh, hắn không dám tùy ý ra bên ngoài truyền tin. Nhưng theo tin tức hắn biết được, lần này là Ma Thánh Mạc Đa muốn tiêu diệt một bộ lạc các người, cho Man tộc các người biết hậu quả khi giết chóc Ma tộc. Sở dĩ một mực không có ra tay, chính là đang chờ các ngươi tập hợp, một khi thời cơ tới, hắn sẽ thi triển thần thông tiêu diệt toàn quân các người!
Sa Nhã nói: Đúng vậy đại nhân! Tốt hơn là trở về đi!
Dương Khai liếc nhìn bọn họ một cái, trầm giọng nói:
Đổi lại là các ngươi, các ngươi là dũng cảm tiến tới, hay là khiếp đảm rút lui?
Hai người không có đáp lại, không nói Sa Nhã sẽ làm như thế nào, nhưng Bảo Kỳ nhất định là sẽ dũng cảm tiến tới. 20 ngàn người không phải số lượng nhỏ, một khi sáp nhập vào Nam Man Bộ, có lẽ có thể tạo được hiệu quả bất ngờ nào đó… không nói chuyện bại thành thắng, nhưng tuyệt đối có thể giúp cho Nam Man Bộ tăng mạnh thực lực.
Hai người cũng đã biết lựa chọn của Dương Khai.
Tăng tốc đi tới! Là
Dương Khai quát khẽ một tiếng, thúc giục ma thú dưới thân, tốc độ đột nhiên tăng nhanh.
Vang lên tiếng chú ngôn của Vu Sư, từng vòng sáng Khinh Doanh Thuật bao phủ hướng đại quân, tốc độ hành quân lập tức biến thành nhanh không ít.
Một ngày, hai ngày chạy theo lộ trình, đã thấy điểm tập hợp ở xa xa.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng ập tới một khí tức vô cùng bất an, dường như cả thiên địa này đều đã nhận ra dị thường gì đó, tự cảnh báo cho vạn vật sinh linh.
Ma thú dưới thân các kỵ binh rõ ràng biểu hiện ra bất an, nhưng lại không chịu khống chế gào thét nóng nảy, thậm chí có mấy chục con ma thú vọt vào trong đám người, làm cho đội ngũ ngay ngắn trật tự tức thì rối loạn.
Tiết tấu hành quân lập tức bị hỗn loạn.
Dương Khai cau mày, như có điều cảm ứng ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt hơi nheo lại, giơ tay lên ngăn lại đại quân đi tới.
Các ma thú xao động càng thêm mãnh liệt, các kỵ binh nỗ lực áp chế, nhưng không tạo được hiệu quả gì…