Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng phải nói rằng, tên Long Huy này mặc dù là một công tử ăn chơi trác táng quyền quý nhưng cũng rất biết cách chọc giận kẻ địch để tạo cơ hội thắng lợi cho mình.

Mỗi lần tránh được cú đột kích của Dương Khai y liền nói ra một câu châm chọc giễu cợt.

Đổi là người ngoài thì e rằng sớm đã bị y kích cho phát điên rồi.

Nhìn Dương Khai cũng có vẻ như vậy, đôi mắt hắn đỏ rực, nguyên khí toàn thân bạo động bất ổn, rõ ràng là tâm trạng đang rất kích động, nhưng nếu quan sát kĩ thì có thể thấy ánh mắt Dương Khai thật ra rất kiên định, cho dù bị người ta giễu cợt như vậy nhưng lòng quyết tâm cầu thắng cũng không có chút biến đổi.

Kịch đấu trong thời gian một nén nhang, Dương Khai đã xuất không biết bao nhiêu chiêu nhưng cuối cùng cũng không thể chạm đến được một góc áo của Long Huy.

Long Huy buông lời chế giễu đến khô hết cả họng, trong lòng cũng không ngừng thầm kinh ngạc.

Theo lý mà nói, đánh lâu như vậy, lẽ ra tên tiểu tử này không thể tiếp tục phát ra nguyên khí được nữa mới đúng, nhưng tại sao mỗi cú đánh của hắn đều có uy lực như không hề suy giảm? Nguyên khí dự trữ trong cơ thể hắn vốn đã là không thể chống đỡ lại được công kích mạnh như vậy chứ.

Long Huy nghĩ không sai, những võ giả ở Khai Nguyên cảnh bình thường quả thật là không thể duy trì lâu như vậy mà vẫn không có chút suy thế. Nhưng Dương Khai rõ ràng không phải võ giả Khai Nguyên cảnh bình thường, muốn giao chiến lâu với hắn, Long Khai quả thật đã tính nhầm rồi.

Trong lúc suy nghĩ Dương Khai lại đánh ra một cú, Long Huy vội né tránh, nhưng người vừa mới vững lại thì y đột nhiên nghe thấy xoạt một tiếng, một cú tấn công cực nóng sát qua thắt lưng mình rồi bay ra.

Cúi đầu xuống nhìn thì y thấy áo của mình đã bị cắt một miếng, cú tấn công vừa rồi suýt nữa đã thật sự làm mình bị thương.

- Thật đáng tiếc!

Dương Khai hít sâu một hơi, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt lại càng phát ra đầy hưng phấn, nhưng lại xen vào đó chút điềm tĩnh hoàn toàn trái ngược lại, đây là một ánh mắt đầy mâu thuẫn, nhưng cũng được kết hợp một cách hoàn hảo.

- Sao có thể như vậy được?

Sắc mặt Long Huy hoàn toàn thay đổi.

Cú đánh vừa rồi rõ ràng là kẻ địch đã dự liệu được vị trí mà y đặt chân nên mới tấn công trước, nếu không phải nhờ may mắn thì nói không chừng đã bị hắn đánh thương rồi.

Nhưng làm thế nào mà hắn đoán được vị trí mình rơi xuống? Lẽ nào chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi tên Dương Khai này đã khám phá ra Kim Hồng bộ của mình hay sao?

Không thể nào! Thực lực của hắn mới chỉ ở Khai Nguyên cảnh, nhãn lực sao có thể cao minh như vậy?

- Lần sau ngươi không chết thì cũng bị thương nặng!

Dương Khai lạnh lùng nhìn Long Huy, giọng điệu chắc chắn.

- Cái đồ rắm nhà mẹ ngươi!

Long Huy tức giận,

- Muốn hù bổn thiếu gia ta, ngươi vẫn còn non lắm!

Dương Khai không nói gì mà chỉ vùi đầu điên cuồng tấn công.

Long Huy trong lòng đầy tức giận, lần này y không dùng Kim Hồng bộ để né tránh mà ra một quyền nhằm đúng tấn công của Dương Khai.

Một tiếng chạm đất vang lên, người Dương đứng yên bất động, đứng vững như ngọn núi cao, ngược lại, tên Long Huy cảm thấy trên nắm tay có dòng nguyên khí nóng xâm nhập vào, khiến thân người y lảo đảo về phía sau.

Trong tiếng kêu thét, Long Huy không dám lại giằng co đối đầu với Dương Khai, y vội thi triển Kim Hồng bộ nhằm kéo xa khoảng cách với Dương Khai.

“Vèo” một tiếng, một thứ gì đó giống như giọt nước màu hồng tươi đột nhiên phi đến, ngay lúc Long Huy dừng lại, và đánh thẳng vào bên ngực phải y.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, sắc mặt Long Huy hoảng hốt, tay đỡ lấy bên ngực phải, hít khí vào như thở gấp, khóe miệng y trong phút chốc tràn ra bọt máu, thất thanh nói:

- Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể!

Kim Hồng bộ của mình không ngờ lại thật sự bị hắn xem thấu, hắn tấn công trước vào vị trí mà mình sẽ đặt chân xuống, khiến mình không thể né tránh.

Hơn nữa, cú tấn công này hống hách đến mức khiến người ta phải kinh hãi, không những xuyên qua bộ phòng ngự bí bảo Thượng phẩm Phàm cấp mà mình mặc sát người mà còn đánh vào trong người mình, nếu không phải có nguyên khí của mình cản trở lại một chút thì chỉ nguyên lần này chắc chắn cũng sẽ xuyên thủng qua người mình rồi.

- Không có gì là không thể!

Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng bước nhanh về phía trước, Long Huy đâu dám dừng lại, bộ pháp vừa triển khai liền chạy về phía Văn Phi Trần, miệng hét lớn:

- Văn đường chủ cứu ta!

Tên Long Huy bây giờ hoảng loạn như chó chết chủ, đâu còn vẻ ngạo mạn và ung dung như lúc nãy nữa.

Thân người y vừa rơi xuống liền kéo sau đó là một trận đau đớn dữ dội, y ngã sấp xuống.

Không đợi y kịp bò dậy, một bàn chân lớn đã dẫm trên cổ y rồi, lực từ bàn chân này lớn như núi cao áp đỉnh, Long Huy không ngừng lăn lộn trên đất nhưng vẫn không thể chuyển mình được.

- Ta là cháu nội của phó bang chủ Huyết Chiến bang Long Tại Thiên, ngươi tha cho ta, ta sẽ cho người tiền, cho ngươi đàn bà, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, giết ta cũng không có lợi gì cho ngươi mà chỉ khiến ngươi kết oán với nhà họ Long ta.

Long Huy không thể phản kháng lại nên đành phải liên mồm xin tha.

- Long thiếu gia!

Dương Khai hít sâu một hơi,

- Tiếng kêu khóc của ngươi không dễ nghe chút nào!

- Vâng vâng vâng! Dương huynh đệ nói phải, huynh không thích thì ta sẽ không kêu nữa! Người ở dưới mái hiên, Long Huy đâu dám không cúi đầu.

- Vậy thì hãy vĩnh viễn câm mồm cho ta!

Dứt lời, Dương Khai đạp chân lên đầu Long Huy, khiến mặt mũi y đều cắm trên đất, người thì ngồi xổm xuống, sau đó lại ra một quyền đập vào cổ y.

Răng rắc một tiếng giòn vang, cổ tên Long Huy đã bị gãy, trong đôi mắt trừng to lúc này đầy vẻ sợ hãi và hối hận.

Dương Khai một tay nhấc lấy xác Long Huy và đứng dậy, rồi nhanh chóng tiến đến gần chiến trường bên kia.

Một lát sau, hình ảnh hai người Văn Phi Trần và Hạ Ngưng Thường đã in trong tầm mắt Dương Khai.

Hai ngươi lúc này ngang sức nhau, không ai thua kém ai!

Hai người lúc này một người thì sức lực đã bị phong ấn, một người lại bị thương, vẫn chưa hồi phục lại nguyên khí, nên đều không thể phát huy toàn bộ sức lực, các thủ đoạn có thể dùng đến cũng bị giảm sút.

Nhưng dù vậy thì giao chiến cùng với cao thủ tầng bậc này cũng là một trận chiến kịch liệt hơn nhiều những trận mà Dương Khai đã từng trải qua.

Thân hình chuyển động như chớp, gần như là du đi du lại, nguyên khí phát ra, nhìn tình chiến có vẻ vô cùng căng thẳng.

Dương Khai đứng một bên nhìn chốc lát, hắn biết nếu một chọi một với Văn Phi Trần thì e rằng mình không có nhiều hi vọng đánh thắng được, nhưng bây giờ lại có thêm Hạ Ngưng Thường nữa, hai chọi một thì điều này khó mà nói trước được.

Nhìn một hồi, trong lòng Dương Khai đã định sẵn kế hoạch, vừa nhanh chóng vụt đến chỗ Văn Phi Trần vừa nhấc thi thể Long Huy lên rồi hét lớn:

- Văn đường chủ nhìn xem ai đây!

Văn Phi Trần sớm đã phát hiện bóng dáng Dương Khai rồi nhưng vẫn không dám phân tâm đi điều tra, do không hề biết tình hình cụ thể bên này, tự nhiên lúc này lại nghe Dương Khai nói vậy nên vội quay đầu lại, rồi liền giật nẩy người:

- Long thiếu gia!

Tên Long Huy lúc này có một lỗ to ở ngực, máu chảy ròng ròng, cổ y mềm nhũn, cứ như xương cốt đã bị dập nát ra vậy, đầu y thì gục rũ trước ngực, không còn chút sức sống gì nữa rồi!

Long Huy đã chết rồi! Văn Phi Trần không tin nổi vào mắt mình, vị thiếu gia ăn chơi trác táng này dù sao cũng là bậc võ giả đã đạt đến Khởi Động cảnh nhất tầng mà? Hơn nữa cũng đã tu luyện thành biết bao môn võ công khiến lão cũng phải thèm muốn, sức chiến đấu cũng không thể xem thường.

Chính bởi vì tin tưởng công lực của y nên Văn Phi Trần mới yên tâm để y một mình giao đấu với Dương Khai, nhưng sao giờ lại chết rồi?

Hỏng rồi hỏng rồi! Văn Phi Trần thầm kêu khổ, những người khác của Huyết Chiến bang chết cũng không sao nhưng Long Huy này không thể chết được! Hắn mà chết thì chẳng phải Long Tại Thiên sẽ nổi trận lôi đình sao? Nếu bị một cao thủ Thần Du cảnh như Long Tại Thiên trách tội thì mình chắc không đỡ được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK