Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ tới đây, Dương Khai liền không định ngăn cản nữa. Có lẽ để Hoa Thanh Ti một mình hành động, nàng sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được.

Hơn nữa thực lực Hoa Thanh Ti không tầm thường, trong tay còn có một món Đế Bảo Ngũ Sắc Trường Mâu, Đế Bảo này chính là bảo vật của nhóm cường giả Diêu Xương Quân sớm đã được nàng luyện hóa, uy năng vô cùng to lớn.

Võ giả bình thường đều không phải là đối thủ của nàng.

Khiếm khuyết hiện tại của Hoa Thanh Ti chính là một cái Tinh Ấn! Không có Tinh Ấn, nàng sẽ không thể cảm ứng được vị trí căn nguyên, chỉ có thể tìm kiếm không có mục đích.

- Ngươi đeo cái này vào. Dương Khai đưa cho nàng một chiếc nhẫn không gian.

Hoa Thanh Ti nhận lấy, dùng thần niệm đảo qua, lập tức khẽ thốt lên: - Nhiều nguyên tinh quá!

Trong chiếc nhẫn này không có gì khác, cơ bản tất cả đều là nguyên tinh, mặc dù không tính cụ thể, nhưng tối thiểu cũng phải tới hai ba trăm triệu, trong đó không thiếu nguyên tinh thượng phẩm, ngoài ra, còn có một ít linh đan các loại do Dương Khai tự mình luyện chế.

- Nếu thật sự ngươi có thể đột phá lên Đế Tôn Cảnh ở nơi này, thì hẳn không thể thiếu nguyên tinh được. Linh khí thiên địa trong Toái Tinh Hải rất mỏng manh, những thứ này ngươi cũng không nên từ chối. Dương Khai nghiêm nghị nói.

Hoa Thanh Ti nắm nhẫn không gian lại, nhẹ nhàng gật đầu, cảm động nói: - Dương thiếu, cám ơn ngươi, trên đời này ngươi là người đối với ta tốt nhất.

Tuy ban đầu nàng bị Dương Khai ép đi theo bên cạnh, cũng có thời điểm bị Dương Khai nhốt trong Tiểu Huyền Giới, nhưng mấy năm qua, Dương Khai cũng không làm chuyện bất lợi gì đối với nàng. Không những thế, nàng còn được Dương Khai cho một viên Thái Diệu đan mà người khác tha thiết mơ ước cũng không có, giúp nàng củng cố căn cơ để sau này tấn cấp lên Đế Tôn, ngoài ra còn được một món Đế Bảo Ngũ Sắc Trường Mâu trong tay Dương Khai!

Hiện tại Dương Khai lại cho nàng hai, ba trăm triệu nguyên tinh, thử hỏi trong thiên hạ này, có ai có thể đối với nàng tốt như vậy, có thể cho nàng nhiều thứ tốt như vậy chứ? Bất kể là Thái Diệu đan hay Ngũ Sắc Trường Mâu, đều là bảo vật có thể dẫn tới vô số cường giả tranh đoạt a, ngay cả sự phụ nàng ở Tinh Thần Cung, cũng không thể làm được đến mức này.

Hoa Thanh Ti quả thật rất cảm động.

Ngày nào đó nếu thật sự có thể tấn cấp lên Đế Tôn, người nàng cần cảm tạ nhất chính là Dương Khai. Lúc trước nàng đề cập tới cơ duyên, thầm nghĩ việc gặp được Dương Khai sao lại không phải là một đại cơ duyên trong đời của nàng chứ?

- Hoa tỷ khách khí rồi. Dương Khai mỉm cười, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nói: - Ngươi đừng cử động!

Nói rồi, hắn chợt đưa một ngón tay điểm tới trán Hoa Thanh Ti.

Tuy rằng Hoa Thanh Ti không biết hắn định làm gì, nhưng cũng không chút nào phòng bị, mà chỉ đứng thẳng ở đó.

Khi ngón tay Dương Khai điểm vào trán của nàng, ngay sau đó, thân thể mềm mại của Hoa Thanh Ti liền run lên. Bỗng nhiên cảm thấy như có một loại gông xiềng vô hình bị giải trừ, cả người vô cùng thư thái.

Trong nháy mắt nàng chợt hiểu rõ Dương Khai làm gì, hắn đã giải trừ lạc ấn hạ đặt trong thức hải của nàng!

Năm xưa nàng bị Dương Khai nhốt trong Tiểu Huyền Giới, bị ép mở ra thức hải để Dương Khai hạ đặt lạc ấn thần hồn, từ đó về sau, nàng không thể nào phản kháng Dương Khai được nữa, chỉ có thể nghe y lệnh hắn.

Nhưng lúc này, Dương Khai lại chủ động giải trừ lạc ấn kia!

Nói cách khác, hiện tại nàng đã tự do, không còn bị Dương Khai ước thúc nữa.

- Dương thiếu ngươi... Ánh mắt Hoa Thanh Ti khẽ run rẩy, không dám tin nhìn hắn.

Dương Khai mỉm cười nói: - Nếu muốn đột phá Đế Tôn, dĩ nhiên không thể có chút khuất mắc nào trong lòng được.

Hoa Thanh Ti mím đôi môi đỏ mọng, bỗng nhiên đưa tay, chỉ lên bầu trời nói: - Dương thiếu ngươi yên tâm, đời này kiếp này Hoa tỷ sẽ không tiết lộ nửa điểm bí mật của ngươi, nếu như làm trái lời thề, Hoa tỷ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết!

Nàng biết quá nhiều bí mật của Dương Khai, bất kể là Huyền Giới Châu hay các loại lá bài tẩy của Dương Khai, hoặc là Bất Lão Thụ cùng Thương Thụ trồng trong dược viên. Một khi tiết lộ ra ngoài, sau này chắc chắn Dương Khai sẽ không còn được yên ổn ở Tinh Giới nữa, bất kể đi tới nơi nào đều sẽ bị người vây công.

Nàng chủ động lập lời thề tâm ma này, để cho Dương Khai không cần lo lắng nàng sẽ tiết lộ bí mật.

Dương Khai cười nói: - Nếu không tin ngươi ta cũng sẽ không giải trừ lạc ấn, Hoa tỷ ngươi đi đi, nhớ cẩn thận!

Hoa Thanh Ti gật gật đầu, hỏi: - Nếu Toái Tinh Hải đóng cửa, ta nên tìm ngươi ở đâu?

- Muốn tìm ta, thì tới Thiên Diệp Tông đi, chung quy sẽ có một ngày ta trở lại Thiên Diệp Tông một chuyến.

Nhóm người Xích Nguyệt và Ngả Âu còn đang ở Thiên Diệp Tông, cho nên bất kể như thế nào Dương Khai cũng sẽ đi tới đó một chuyến.

- Tốt, vậy ta sẽ tới đó chờ ngươi. Hoa Thanh Ti gật gật đầu, rồi lại đi lên trước nói mấy câu cùng Lưu Viêm và Trương Nhược Tích, lúc này mới hướng tinh không bay đi, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Nhìn nàng ly khai, Dương Khai liền thở phào nhẹ nhõm.

Những năm qua, Hoa Thanh Ti đã giúp hắn không ít việc. Năm xưa hắn nhốt Hoa Thanh Ti cũng không có ác ý gì, chỉ là do Hoa Thanh Ti thấy được một số bí mật của mình mới phải làm vậy mà thôi. Hắn vốn định chờ sau khi tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh sẽ thả cho nàng tự do, hiện tại chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.

Chung sống thời gian dài như vậy, Dương Khai cảm thấy nhân phẩm Hoa Thanh Ti có thể tin được, cho nên dù Hoa Thanh Ti không lập lời thề tâm ma, hắn cũng sẽ không lo lắng cái gì.

- Tiên sinh... Một giọng nói yếu ớt từ bên cạnh truyền đến, Dương Khai cảm thấy tay áo của mình giật giật, quay đầu nhìn lại, liền thấy Trương Nhược Tích đang nhìn mình với ánh mắt cầu cạnh.

Hắn nghi hoặc nói: - Sao vậy?

- Tiên sinh ta... ta... Trương Nhược Tích ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Dương Khai cau mày nói: - Không phải ngươi cũng muốn một mình hành động đó chứ?

Hắn thấy gương mặt Trương Nhược Tích nhao nhao muốn, nên liền hiện lên suy đoán này, nhưng khiến hắn không ngờ chính là, Trương Nhược Tích vậy mà lại gật gật đầu.

Dương Khai kinh hãi: - Ngươi chắc chứ?

Trương Nhược Tích khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu một hơi, dường như cố lấy dũng khí, nói:

- Từ khi rời khỏi Trương gia, Nhược Tích luôn tu luyện dưới sự che chở của tiên sinh, tuy rằng cũng coi như có thành tựu, nhưng lão tổ đã từng nói, không trải qua gian khổ sẽ không thể trưởng thành được. Nhược Tích không muốn luôn phải liên lụy tiên sinh, ta muốn trở nên cường đại hơn... Cho nên... Ta muốn đi thử một chút.

Dương Khai nghiêm túc nói: - Ngươi có biết nơi này nguy hiểm như thế nào không?

Trương Nhược Tích chần chờ một chút, rồi khẽ gật gật đầu.

Dương Khai lại nói:

- Vậy ngươi có thể biết, những người tiến vào vị diện này đều là loại người nào không? Ngươi trời sinh thiện lương, tính tình đơn thuần, chưa từng thấy qua cảnh lừa lọc bên ngoài, ngươi có chắc sẽ sống sót ở nơi này không?

- Nhược Tích sẽ cố gắng!

Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng, dường như lần đầu nhận thức được một mặt khác của Trương Nhược Tích vậy, thiếu nữ này thoạt nhìn nhu nhược nhưng dường như cũng có lúc rất mạnh mẽ a.

- Chủ nhân, ta đi chung với nàng.

Lưu Viêm bỗng nhiên chen miệng nói: - Ta cùng với Nhược Tích đi chung, có thể chiếu cố lẫn nhau, hơn nữa ta còn có Tiểu Bạch, ở nơi này sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Dương Khai quay đầu nhìn Lưu Viêm, thấy nàng gật gật đầu với mình, lúc này mới lên tiếng: - Lưu Viêm đi cùng với ngươi, có vấn đề gì hay không?

Trương Nhược Tích vui vẻ nói: - Có Lưu Viêm tỷ tỷ làm bạn, tất nhiên là không còn gì tốt hơn!

Dương Khai ra vẻ sầu não nói:

- Đủ lông đủ cánh hết rồi, vậy thì cứ bay đi.

Lúc trước hắn dẫn theo Trương Nhược Tích bên người, tiểu nha đầu này mới chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, nhưng hiện tại, nàng đã đạt tới Đạo Nguyên Cảnh rồi.

Chuyện này nếu như nói cho người của Trương gia, không biết sẽ mừng rỡ đến mức nào. Trương gia đã nhiều năm không xuất hiện một cường giả Đạo Nguyên Cảnh qua, hiện tại, người lợi hại nhất là lão tổ Trương gia cũng chỉ là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, chút thực lực ấy cơ bản khó có thể lên mặt đài được.

Nếu để cho Trương Nhược Tích một thân một mình hành động, quả thật Dương Khai có chút không yên lòng. Nàng cũng chỉ là xúc động nhất thời, cho nên mới muốn được như Hoa Thanh Ti, nhưng dù sao nàng cũng mới chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, cho dù có một chút huyết mạch lực đặc thù, nhưng với tu vi và kinh nghiệm chiến đấu của nàng bày ra ở nơi này, nếu gặp phải nguy hiểm thật sự e rằng không thể hóa giải được.

Nhưng nếu như có Lưu Viêm đi cùng nàng, sẽ không thành vấn đề nữa.

Không nói trong tay Lưu Viêm có một khôi lỗi Thiên cấp như Tiểu Bạch, chỉ riêng thực lực của bản thân Lưu Viêm cũng đã đứng đầu trong cảnh giới Đạo Nguyên Cảnh rồi, lại còn có Tịch Diệt Lôi Châu, mà Trương Nhược Tích tuy thực lực thấp một chút, song lại có Phượng Thải Hà Y hộ thân.

Chỉ cần hai người cẩn thận một chút, sẽ không có nguy hiểm gì.

Nghe Dương Khai nói như vậy, Trương Nhược Tích sợ hãi khoát tay nói: - Tiên sinh hiểu lầm rồi, Nhược Tích không phải có ý này.

Lưu Viêm nói:

- Đừng để ý, chủ nhân chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Dương Khai đưa cho Lưu Viêm một chiếc nhẫn không gian, nói: - Những thứ này các ngươi đeo vào, cũng giống như Hoa tỷ vậy, nếu đến khi Toái Tinh Hải đóng cửa, chúng ta không thể gặp lại được thì tới Thiên Diệp Tông chờ ta.

Lưu Viêm nhận lấy nhẫn không gian, gật gật đầu nói: - Ta nhớ rồi.

- Đi thôi. Dương Khai phất phất tay.

Trương Nhược Tích mím đôi môi đỏ mọng, bỗng nhiên đi tới trước mặt Dương Khai quỳ xuống, phục trên mặt đất nói: - Đại ân của tiên sinh, Nhược Tích khắc ghi trong tâm, tuyệt đối không quên, tiên sinh còn một mình nhớ bảo trọng, sau này Nhược Tích sẽ kính hiếu với người.

- Đứng lên đi, cũng không phải sinh ly tử biệt, còn có ngày gặp lại mà. Dương Khai xoay mình đỡ nàng dậy.

- Đi thôi. Lưu Viêm nói một câu, rồi nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Trương Nhược Tích, thúc dục nguyên lực, hướng trong tinh không bay đi.

Không lâu sau, hai nàng cũng không còn thấy bóng dáng.

- Đều đi hết sạch rồi a. Dương Khai đứng tại chỗ thờ dài một tiếng, không khỏi có chút phiền muộn.

Nhưng năm qua tuy rằng hắn chỉ có một thân một mình hành sự, nhưng có Tiểu Huyền Giới nên cũng không quá mức cô đơn. Lần này Hoa Thanh Ti, Lưu Viêm và Trương Nhược Tích đều đi hết, khiến nhất thời hắn cảm thấy có chút không quá thích ứng, cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.

Tuy nhiên hắn cũng biết, mọi người tụ tập lại một chỗ tuy rằng an toàn, nhưng thu hoạch cũng nhỏ.

Hiện tại, Luyện Tinh Quyết đã truyền thụ cho các nàng, các nàng phân tán hành động như vậy, thu hoạch chắc chắn sẽ lớn hơn. Có lẽ, các nàng rời đi cũng có một phần nguyên nhân như vậy, không muốn liên lụy tới hắn, để dành chỗ tốt cho hắn.

Đang lúc Dương Khai buồn bã, bỗng nhiên chợt nhận ra pháp thân đang kêu mình.

Hắn vội vàng mở phong ấn Huyền Giới Châu, liên lạc với pháp thân: - Không phải ngươi cũng muốn hành động một mình đó chứ?

Tuy nói linh trí pháp thân là một luồng phân thần của hắn biến thành, nhưng theo thực lực pháp thân không ngừng tăng lên, dung hợp với luồng phân thần kia, hiện tại pháp thân đã coi như là một loại tồn tại đặc biệt, cũng không thể hoàn toàn xem như là phân thân của Dương Khai. Nó tự có suy nghĩ của mình, có ý nghĩ của chính mình, dĩ nhiên, nếu như hai người nguyện ý, tâm thần vẫn có thể tương thông, không cần trao đổi, liền có thể biết được đối phương suy nghĩ cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK