Nghĩ tới chỗ này, Dương Khai lần nữa nhìn lại trên chiến trường. Càn Thiên Tông có ba người, đối phương có bốn người, trên nhân số rơi xuống chút ít hạ phong, nhưng sở dĩ có thể duy trì đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào tu vi cường đại của hai người Cố Chân cùng Mặc Vũ. Cố Chân làm chủ một tông, thực lực bản thân đương nhiên không thể khinh thường, thời khắc này một mình đối phó hai tên địch nhân, một là tam tầng cảnh, một là lưỡng tầng cảnh.
Còn Mặc Vũ thì từng đôi chém giết với một tên tam tầng cảnh khác. Về phần Thẩm Thi Đào, thì nhảy lên nhảy xuống bên cạnh Mặc Vũ, bị tên địch nhân lưỡng tầng cảnh cuối cùng truy đuổi, không còn sức đánh trả chút nào. Nàng ta chỉ có thể dùng Cửu Cung Thiên La Tán phòng ngự công kích của đối phương, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng.
Dương Khai quan sát một lát, lập tức quyết định đem điểm đột phá đặt trên người của Mặc Vũ, chỉ cần có thể đem Mặc Vũ giải phóng ra ngoài, chiến đấu nơi đây không trì hoãn chút nào. Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai không ẩn nặc thân hình, hai chân chợt nhón, trực tiếp phá cửa sổ mà vào. Thân ở giữa không trung, liền đã thả ra ngoài con chim lửa khí linh, trong phút chốc, nhiệt độ của cả cung điện gấp gáp tăng lên.
Người của hai phe tranh đấu đều biến sắc, rối rít ghé mắt trông lại. Bọn họ đang đánh nước sôi lửa bỏng, ai có thể nghĩ tới vào thời điểm này lại có người chạy tới nhúng tay? Mỗi người đều lo lắng người đến có phải là viện quân của đối phương hay không. Vừa nhìn một cái, chỉ thấy được một con chim lửa toàn thân đỏ choét, quái mô quái dạng, như một đoàn ngọn lửa thiêu đốt vậy phóng nhào tới từ bên kia. Tiếng kêu to chói tai vang lên, mỏ chim mở ra, phun ra từng đoàn một quả cầu lửa vào khoảng chậu rửa mặt từ trong miệng, cực nóng bức người, khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
- Đây là... Mi mắt của Mặc Vũ co rụt lại, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ vui mừng cùng lúc. Hắn ngày đó đã tham gia Long Huyệt Sơn đánh một trận, đương nhiên khắc sâu ấn tượng đối với khí linh hỏa điểu, thời khắc này gặp được, lập tức liền suy đoán ra là Dương Khai đến.
Không phải là viện quân của địch nhân, ngược lại là của mình! Mặc Vũ mừng rỡ trong lòng, do tâm thần buông lỏng, hạ thủ càng thêm tàn nhẫn, không giữ lại chút nào. Mà đối phương bốn người kia lại vẻ mặt âm tình bất định, đã nhận ra sự cường đại của khí linh hỏa điểu, mỗi người đều sắc mặt khó coi. Về phần Dương Khai ẩn núp sau con chim lửa lao ra ngoài, lại bị bọn họ làm sao có thể không coi vào đâu.
Trong điện quang hỏa thạch, con chim lửa phun ra quả cầu lửa đã phốc tới trên phía đỉnh đầu đối thủ của Mặc Vũ. Bên trong từng quả cầu lửa tích chứa uy năng kinh khủng khiến tên này sắc mặt kinh hãi, vội vàng bứt ra lui về sau, thoát khỏi Mặc Vũ dây dưa, đồng thời thân hình ở tại chỗ tích lưu lưu xoay một cái.
Một vòng sương trắng màu trắng ngà tràn ngập đi ra từ trong cơ thể, bao phủ hết thảy phạm vi phương viên mấy trượng chỗ của y. Cũng không biết là thủ đoạn gì, chợt nhìn qua dường như có lực độ phòng ngự rất mạnh.
Ầm ầm ầm...
Hỏa cầu kia đúng hẹn mà tới, toàn bộ đánh vào trên sương trắng màu trắng ngà, đánh thẳng sương trắng một trận tan rã, lộ ra thân hình của võ giả được bao phủ ở bên trong, phóng mắt nhìn tới. Đối phương không ngờ không bị thương chút nào, mà sương mù màu trắng ngà bị đánh tan, không ngờ cũng như có sinh mạng nhuyễn động vậy, muốn chữa trị chỗ hổng lại.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng vàng nhanh chóng bỗng nhiên bắn ra từ phía sau khí linh hỏa điểu, thẳng hướng đánh bất ngờ qua chỗ bộ phận ngực, bụng của người kia. Dương Khai đã xuất thủ. Hắn trước tiên thả ra con chim lửa, chính là vì hấp dẫn lực chú ý của địch nhân. Hắn ẩn núp phía sau con chim lửa, cũng chỉ vì một kích này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó được.
Tuy rằng không biết đối phương thi triển ra phòng ngự có gì thần kỳ, nhưng hắn khẳng định sẽ không để cho sương trắng tu bổ.
Kim Huyết Ti sắc bén vô cùng, tốc độ cực nhanh, hơn nữa cũng cụ bị tính ẩn núp rất mạnh, mãi đến khi kim quang tập chí trước mặt, người này mới có điều phát giác, không khỏi hú lên quái dị, quơ trên tay một kiện bí bảo có bộ dáng như cái giáo ngăn trở Kim Huyết Ti. Nhưng đã muộn rồi. Kèm theo một tiếng phốc vang nhỏ, Kim Huyết Ti trực tiếp xuyên thủng bụng của người này.
Tơ vàng từ một bên khác của thân thể y xuyên qua cơ thể mà ra, ngay sau đó gắt gao trói buộc y lại. Khí linh hỏa điểu cũng đúng lúc này, hai cánh mở ra, đập xuống ngay đầu tên này. Mà Mặc Vũ một mực cùng người này tranh đấu đồng dạng bàn tay dò ra. Cái tay kia dường như vô hạn kéo dài ra, biến thành một bàn tay to lớn, vọt tới chụp ngay đầu của người đó. Người đó tránh cũng không thể tránh, trong phút chốc liền bị thao thiên hỏa diễm cùng chưởng ấn che mất.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong, rất nhanh lại hơi ngừng. Đợi đến sau khi chưởng ấn tản đi, con chim lửa bay vọt lên không, tại chỗ chỉ còn lại có một khối thi thể bị cháy rụi. Một tên cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, trong nháy mắt bị diệt!
Dương Khai đánh lén tất nhiên không thể không tính công, sự cường đại sát thương của khí linh cùng Mặc Vũ cũng là nguyên nhân chủ yếu. Nếu không chỉ dựa vào một lần đánh lén của Kim Huyết Ti, căn bản không thể đánh chết người này. Sau khi diệt sát một tên địch nhân, Dương Khai không chút nào trì hoãn, giữa tâm niệm khởi động, kể cả con chim lửa tìm tới hai người đang cùng Cố Chân tác chiến.
Còn Mặc Vũ trực tiếp vọt tới Phản Hư lưỡng tầng cảnh một mực đuổi theo Thẩm Thi Đào không thả. Trong lúc nhất thời, bên phía Càn Thiên Tông khí thế như nước lụt, đảo khách thành chủ.
Mà đối phương lại là nhìn nhau kinh hãi, Phản Hư tam tầng cảnh còn sống ngược lại cũng cực kỳ quyết đoán. Sau khi y đã nhận ra khí linh không dễ chọc, trên mặt lóe lên một tia vẻ không cam lòng, quát lên:
- Đi! Lúc này còn muốn chạy, không thể nghi ngờ là hơi trễ rồi. Tối thiểu hai tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh võ giả không có thể chạy mất, Mặc Vũ lấy tu vi cao hơn một bậc cứng rắn ngăn cản lại một người trong đó, không mất thủ đoạn gì đã đánh chết tên này.
Còn một người khác thì bị Dương Khai cùng khí linh dây dưa, đồng dạng khó chạy thoát vận rủi. Nhưng thật ra tên Phản Hư tam tầng cảnh này, thực lực quả thật rất cao, sau khi nhận xong một kích của Cố Chân, mượn cơ hội bỏ chạy ra phía ngoài, giữa giây lát không thấy bóng dáng. Cố Chân đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, vội vàng đuổi theo.
Một cuộc đại chiến, sau khi Dương Khai nhúng tay vào không được nửa thời gian cạn chung trà liền thở bình thường lại, hơn nữa còn lấy Càn Thiên Tông đại hoạch toàn thắng mà kết thúc. Kết cục như vậy thật sự là khiến Mặc Vũ ngoài ý muốn. Thấy Dương Khai thu khí linh, Mặc Vũ vội vàng dẫn Thẩm Thi Đào tới nói lời cảm tạ.
- Dương tông chủ, không ngờ tới có thể ở chỗ này gặp mặt. Mặc mỗ xấu hổ, đại ân đại đức, khắc trong tâm khảm.
Mặc trưởng lão không cần khách khí, ta cũng trùng hợp gặp thôi. Xem ra thánh nguyên của mọi người tiêu hao không nhỏ, hay là nhanh khôi phục quan trọng hơn, ta thay mọi người hộ pháp. Dương Khai mỉm cười.
- Dương tông chủ nói thế, vậy làm phiền Dương tông chủ rồi! Mặc Vũ cũng không phải là người bà bà mụ mụ, dĩ nhiên biết tầm quan trọng của thánh nguyên dư thừa ở nơi này. Lúc này ông ta dẫn Thẩm Thi Đào đi tới một bên, uống vào đan dược, lấy ra thánh tinh ngồi điều tức. Cố Chân vẫn chưa trở về, Dương Khai cũng không khách khí, trực tiếp lẻn đến bên cạnh thứ có bộ dáng như tế đàn đó, mừng rỡ nhìn một khối Huyết Tinh Thạch vào khoảng trái tim.
Đồ chơi này ngược lại không phải là thuận tay có thể cầm, thứ có bộ dáng tế đàn đó cũng không biết là dùng làm gì, không ngờ được bày ra không ít phòng hộ. Bên ngoài Huyết Tinh Thạch, lại bao phủ một tầng vòng bảo hộ giống như màng mỏng vậy, muốn lấy được Huyết Tinh Thạch, đương nhiên phải công phá tầng vòng bảo hộ này trước tiên mới được.
Dương Khai đã có ý với Huyết Tinh Thạch, dĩ nhiên sẽ không hàm hồ, lập tức vẩy ra Kim Huyết Ti, đánh trên màng mỏng nọ. Chỉ một thoáng, vầng sáng trên màng mỏng lóe lên. Màng mỏng nhìn như không chịu nổi một kích thuận tay có thể phá không ngờ rất chắc chắn, thực khiến cho Dương Khai cực kỳ ngoài ý muốn.
Tuy nhiên nó dù sao cũng là vật chết, Dương Khai cho dù không toàn lực xuất thủ, nó cũng không thể ngăn cản thời gian dài điên cuồng công kích. Sau một một nén nhang, màng mỏng kia ầm ầm bể nát, Dương Khai lập tức chộp lấy Huyết Tinh Thạch trên tay, cẩn thận quan sát qua, phát hiện nó gần như không sai biệt so với Huyết Tinh Thạch của mình trước kia trên Thông Huyền đại lục trong lúc vô ý chiếm được.
Cái Thạch Khổi thứ hai sinh ra có hi vọng rồi, Dương Khai toét miệng cười to, vui không nhịn được thu nó vào. Hắn quay đầu nhìn trái phải một cái, Mặc Vũ cùng Thẩm Thi Đào vẫn còn đang điều tức. Cố Chân đuổi theo địch nhân đi ra ngoài, cho tới giờ khắc này cũng chưa quay trở về. Động tĩnh mà Dương Khai lấy Huyết Tinh Thạch hiển nhiên đã truyền vào trong tay của Mặc Vũ.
Tuy nhiên ông ta đối với chuyện này cũng không có gì đáng nói, dù sao nếu không có Dương Khai chạy đến, ba người Càn Thiên Tông tiền đồ chịu không nổi, tối thiểu Thẩm Thi Đào tuyệt đối sẽ hao tổn ở chỗ này, đừng nói chi là giành được bảo vật. Về tình về lý, Dương Khai đều có tư cách cầm đi khối Huyết Tinh Thạch.
Bên trong cung điện trong lúc nhất thời yên tĩnh, ánh mắt của Dương Khai nhìn chung quanh, bỗng nhiên rơi xuống trong góc đại điện, trên người một cô gái nằm nghiêng ở bên kia. Vừa rồi lúc hắn ở bên ngoài cung điện theo dõi tới bên trong, Dương Khai đã phát hiện nữ tử này. Chỉ có điều hắn không biết đối phương rốt cuộc sống hay chết, bởi vì cho tới bây giờ nàng cũng không có động tĩnh gì.
Dương Khai không khỏi cảm nhận được tò mò, Càn Thiên Tông đi vào nơi này hẳn chỉ có ba người mà thôi, như vậy nữ tử này, chẳng lẽ là đồng bọn của nhóm người trước đó hay sao? Nghĩ như vậy, Dương Khai đi tới phía cô gái, theo bước chân đến gần, thần niệm cũng xuyên qua cơ thể mà ra, quét tới trên người đối phương.
Một cái dò xét, Dương Khai ngược lại có chút ngoài ý muốn. Nữ nhân đó không ngờ không chết, chỉ có điều rõ ràng gặp phải bị thương nặng, có chút cảm giác thở không ra hơi. Hơn nữa tu vi cảnh giới của nàng cũng không cao, một dạng như mình vậy, đều chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh thôi. Tu vi như thế chạy vào tới đây làm gì?
Dương Khai âm thầm lắc đầu, quả nhiên là người chết vì tiền tài, chim chết vì cái ăn a. Dương Khai đi tới bên cạnh cô gái, hắn phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy sắc mặt của đối phương cực kỳ tái nhợt, ẩn bên khóe miệng có vết máu còn chưa khô, ngoài ra không có thương thế gì rõ ràng, hiển nhiên là ngũ tạng lục phủ bị thương nặng. Tuy nhiên đối phương một tấm tơ đen che khuôn mặt, thật ra nhìn không ra đẹp xấu.
- Lão phu vốn đang cùng Mặc trưởng lão nghiên cứu làm sao phá giải cấm chế trên tế đài, cô gái này hoảng hoảng trương trương chạy vào. Bốn người mới vừa rồi, chính là nàng ta dẫn đến đây. Không biết khi nào, Cố Chân đã quay trở về, bất quá nhìn thần thái áo não của ông ta, hiển nhiên không đuổi kịp tên địch nhân cuối cùng. Dù sao tu vi cảnh giới của đối phương tương đồng với ông ta, một lòng chạy thoát, Cố Chân cũng không thể ra sức.
- Nói như vậy, nàng không phải là đồng bọn của bốn người kia sao? Dương Khai cau mày lại. Cố Chân chậm rãi lắc đầu:
- Nàng hẳn đã bị đuổi giết.
- Hả? Dương Khai có chút ngoài ý muốn, vốn hắn nghĩ đến nữ nhân này là đồng bọn của bốn người kia, còn chuẩn bị thừa dịp nàng ta đang bị thương nặng bổ thêm một kích. Tuy nhiên bây giờ nếu biết được chân tướng của câu chuyện, hắn không thể tàn nhẫn hạ thủ.