- Những luyện đan sư kia chẳng lẽ đều là phế vật hay sao?!
Dương Khai bất đắc dĩ nói:
- Có câu ca dao: không bột đố gột nên hồ... Luyện chế Sinh Thân đan cần một loại dược liệu chính gọi là Sinh Thân Quả, thứ này là vật đã tuyệt tích! Không có linh quả này, làm sao luyện chế Sinh Thân đan?
- Vì sao như thế? Dĩ Tuyền hơi có chút không thể chấp nhận giải thích của Dương Khai:
- Thế giới bên ngoài không phải đất rộng của nhiều, sản vật phong phú sao!
Dương Khai cười nói:
- Mặc dù nói như vậy, nhưng có một vài thứ dù sao cơ duyên chỉ gặp không thể cầu!
Dĩ Tuyền lập tức lộ ra vẻ thất vọng, một lúc lâu không có bình tĩnh lại, bất quá bất chợt, dường như ông ta ý thức được điều gì, nhìn Dương Khai phấn chấn nói:
- Ngươi biết nhiều về Sinh Thân đan này như vậy, chẳng lẽ ngươi chính là loại luyện đan sư kia?
- À... Coi như vậy đi! Dương Khai gật gật đầu, cũng hiểu rõ rốt cuộc Dĩ Tuyền có ý đồ gì, cho nên không chờ ông ta nói ra liền nói tiếp:
- Tuy nhiên phải nói cho tiền bối biết, luyện đan sư cũng phân chia cấp bậc giống như tu vi của võ giả, cấp bậc bất đồng thì luyện chế đan dược bất đồng! Sinh Thân đan kia chính là đan dược cấp Đế, cần luyện đan sư cấp Đế mới có thể luyện chế được, mà tiểu tử giờ này... mới chỉ là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên mà thôi!
- Thì tính sao?
Dĩ Tuyền quát nhẹ một tiếng:
- Bổn tọa xem ngươi, tuổi quá trẻ đã có tu vi bất phàm, cho ngươi một ít thời gian, không hẳn không có cơ hội thăng lên cấp Đế. Này... đợi đến lúc đó, ngươi sẽ luyện chế Sinh Thân đan kia cho bổn tọa, như thế nào?
Dương Khai cười khổ không ngừng, nói:
- Muốn vậy cũng phải có dược liệu a!
- Đi tìm thôi! Dĩ Tuyền nói như chuyện đương nhiên:
- Bổn tọa không sợ chờ đợi! Khi nào ngươi tìm được Sinh Thân Quả, thì lúc đó luyện chế Sinh Thân đan! Hiện tại bổn tọa chỉ cần ngươi đáp ứng chuyện này!
Thấy ông ta như vậy, Dương Khai cũng không khỏi lộ vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm chốc lát nói:
- Nếu tiền bối nói như vậy, thì tiểu tử sẽ cố hết sức! Chỉ có điều là tiền bối có thể phải đợi rất lâu, cũng có thể cuối cùng cái gì cũng không có!
- Không sao! Dĩ Tuyền phất tay, nói:
- Chỉ cần ngươi có lòng này là được!
Nói đến đây dường như ông ta đã thấy lại hy vọng, nói:
- Tới đây tới đây! Vò rượu này cho thêm ngươi!
Dứt lời, lại là một vò Hầu Thần Tửu đặt tới trước mặt Dương Khai.
Dương Khai toét miệng cười, cũng nghiêm túc mở vò rượu uống ngay.
Trong thời gian ngắn ngủi như thế, ba hũ Hầu Thần Tửu vào bụng, dù Dương Khai có Ôn Thần Liên bảy màu giải rượu, thời khắc này cũng không khỏi có chút chóng mặt.
Dĩ Tuyền nhìn hắn, ánh mắt lại càng thêm thân thiết nhu hòa, đang định phất tay gọi người đến đưa Dương Khai đi nghỉ ngơi, bỗng nhiên sắc mặt lạnh xuống, quay đầu nhìn lại một hướng.
Dương Khai phát hiện trên mặt ông ta có khác thường, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc nhìn lại.
Dĩ Tuyền cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn, một lúc lâu sau mới lạnh giọng hừ một tiếng nói:
- Có gan!
- Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì?
Dương Khai hỏi.
Bất quá không đợi Dĩ Tuyền trả lời, bên ngoài điện bỗng nhiên bay vào một cường giả Yêu tộc, vội vàng ôm quyền nói:
- Đại nhân, có cường giả Nhân tộc xâm chiếm, Huyết Lang tinh nhuệ đang ngăn cản. Nhưng người đến thực lực quá mạnh, nhìn dường như là...
- Bổn tọa biết rồi! Dĩ Tuyền lạnh lùng gật gật đầu, phân phó:
- Kêu Huyết Lang lui đi, bọn họ... không ngăn được, thả người kia vào đi!
Cường giả Yêu tộc nghe vậy không chần chờ chút nào, đáp một tiếng lập tức lui đi.
Thời khắc này Dương Khai cũng lấy lại tinh thần vẻ mặt khó coi nói:
- Chẳng lẽ... là Chu Điển đích thân đến?
Dĩ Tuyền tu vi siêu tuyệt, mà cường giả Nhân tộc có thể để cho ông ta coi trọng như vậy, trừ Chu Điển ra không có người nào nữa.
Hắn phỏng đoán quả nhiên thành sự thật, Dĩ Tuyền nghe vậy gật gật đầu nói:
- Không sai, đúng là hắn! Không ngờ lại dám hủy hoại ước hẹn Thiên Yêu, dám xông vào Thiên Yêu Cốc ta... chẳng lẽ là vì ngươi mà đến?
- Ta? Dương Khai đưa tay chỉ cái mũi của mình, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, bật cười nói:
- Khả năng không lớn! Tiểu tử cũng chỉ là mười mấy ngày trước mới đi vào nơi này, trước đó căn bản cũng không biết có Chu Điển như vậy, vì cái gì hắn vì ta mà đến?
- Điểm này bổn tọa cũng không biết, bất quá... Dĩ Tuyền đang nói, bỗng nhiên thân hình lắc một cái, tới trước mặt Dương Khai, một tay đánh lên bả vai hắn.
Dương Khai sắc mặt hơi kinh hãi, nhưng cũng biết Dĩ Tuyền sẽ không tạo bất lợi đối với mình, cho nên cũng không có ý phản kháng.
Một lực lượng ôn hòa từ nơi bả vai truyền vào, chạy khắp tứ chi nội tạng.
Chốc lát, Dĩ Tuyền vẻ mặt khó coi nói:
- Quả nhiên bị người động tay chân, nhưng thật ra là bổn tọa sơ sót!
Nói đến đây, lực đạo trên tay Dĩ Tuyền bỗng nhiên chấn động.
Cùng lúc đó, Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng hắn lại nghe được rất rõ ràng trong cơ thể mình truyền ra một tiếng vang lạ, ngay sau đó, toàn thân không khỏi dễ chịu hơn, dường như tránh thoát gông xiềng gì đó.
- Khuyển tử nói cho ta biết, ngươi từng gặp Ban Thanh, lại thi triển thủ đoạn đánh chết hắn. Ban Thanh người này tinh thông ẩn mình ám sát, cũng sở trường thuật truy lùng. Lúc hắn chiến đấu với ngươi, dường như đã gieo ấn ký trên người ngươi. Chu Điển chính là đuổi theo ấn ký này mà đến...
Dương Khai nghe nói vậy, sắc mặt không khỏi sa sầm xuống.
Lúc trước hắn đã hoài nghi có phải trên người mình bị Ban Thanh động tay chân gì hay không, chỉ là với thực lực của hắn căn bản không có biện pháp phát hiện. Hiện tại xem ra, đám võ giả kia có thể một mực tìm ra hành tung của hắn quả nhiên không phải may mắn.
Chỉ là... xem theo lời nói vừa rồi của Dĩ Tuyền, một số bí mật trên người mình, dường như ông ta đã sớm biết, chỉ là một mực không có nói ra mà thôi.
- Mang thêm phiền toái cho tiền bối rồi! Dương Khai áy náy nói.
Dĩ Tuyền khoát tay nói:
- Ngươi không cần như thế, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của khuyển tử, bổn tọa nên tận tình chiêu đãi ngươi, nhưng thật ra Chu Điển... Hừ, quả thực tự cao tự đại, không coi ai ra gì!
Sau khi nói xong, ông ta nói tiếp:
- Về phần ngươi đánh chết Ban Thanh để lộ ra những thủ đoạn kia... Bổn tọa chỉ có thể nói cho ngươi biết, những con trùng kia nhất thiết ngàn vạn lần không nên di lưu ở trong này. Lần sau nếu có cơ hội đi vào chỗ này, ngươi phải hoàn toàn khống chế được bọn chúng trước, cũng tuyệt đối không cần mang vào. Chỗ này đã từng bởi vì loại trùng này suýt nữa gặp phải tai ương hủy diệt...
Dương Khai cả kinh nói:
- Trong này cũng có Phệ Hồn Trùng ư?
- Các ngươi gọi nó là Phệ Hồn Trùng à? Dĩ Tuyền lộ vẻ mặt kiêng kỵ nói;
- Không quản gọi nó là gì, tóm lại là khắc tinh của thế giới này, những con trùng hiện giờ ngươi có thực lực còn không coi là mạnh, cho nên lúc trước bổn tọa có thể giúp ngươi áp chế một chút, nhưng cũng chỉ là áp chế mà thôi. Nếu đợi đến lúc nó thật sự trưởng thành, thì dù là bổn tọa cũng phải trở thành thức ăn của chúng!
- Tiểu tử biết!
Dương Khai nghiêm túc gật gật đầu.
- Ngươi nhớ kỹ là tốt! Dĩ Tuyền trầm giọng dặn dò.
- Dĩ Tuyền!
Đúng lúc này, phía ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng gọi long trời lở đất. Thanh âm kia thật ra cũng không tính là lớn, nhưng trung khí mười phần, như sấm rền đinh tai nhức óc, tiếng gầm nhấc lên gió lốc, cuốn tới bốn phía, truyền vào trong tai mỗi Yêu tộc trong Thiên Yêu Cốc, người có thực lực hơi yếu lập tức hai lỗ tai đau nhức, rịn ra máu tươi.
- Hừ! Dĩ Tuyền quay phắt đầu, căm tức nhìn nơi phát ra thanh âm, trong tiếng "hừ", thần lực vô thượng hóa thành công kích vô hình đánh tới hướng bên kia:
- Chu Điển, là người nào cho ngươi lá gan, dám tới Thiên Yêu Cốc ta hô to gọi nhỏ?
- Ha Ha Ha Ha... Truyền đến tiếng cười to của Chu Điển. Tiếng cười kia mới bắt đầu coi như bình hòa, nhưng theo tâm tình Chu Điển lên xuống, lại từ từ trở nên cuồn cuộn điên cuồng.
"Rầm Rầm Rầm..." Phía ngoài truyền đến hàng loạt tiếng nổ vang, đâm thủng hư không, làm cho cả thiên địa đều trở nên run rẩy.
Dương Khai sắc mặt khó coi đứng tại chỗ, chỉ cảm giác linh thể thần hồn của mình cực kỳ bất ổn, bên ngoài thân lóe sáng không chừng, hoảng sợ tới mức hắn vội vàng thúc giục lực lượng, phòng hộ thân mình.
Lúc này mới cảm giác dễ chịu một chút xíu.
Chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Dĩ Tuyền đâu.
Hắn vội vàng thoát ra Thụ Tâm Đại Điện, trôi lơ lửng giữa không trung, nhìn quanh bốn phía.
Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy thân ảnh của Dĩ Tuyền cùng Chu Điển.
Cách hắn chừng ngoài 50 dặm, Dĩ Tuyền vị chí tôn Yêu tộc này lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân hình bất động, khí tức nội liễm, khiến người cảm giác như một vực sâu không đáy.
Mà ở trước mặt Dĩ Tuyền cách không xa, một người thân hình khôi ngô cỡi một đầu yêu thú cực kỳ thần tuấn, trên cao nhìn xuống Dĩ Tuyền.
Chu Điển!
Ngay cả Dương Khai chưa từng thấy người này, cũng biết rốt cuộc hắn là người nào.
Cũng chỉ có Chu Điển, mới làm cho Dĩ Tuyền thận trọng như vậy.
Phía sau Chu Điển, đồng dạng đứng một cường giả Đế Tôn Cảnh thân hình cao lớn, một đầu tóc đỏ. Người kia tóc đỏ như lửa rất đặc thù, Dương Khai vừa thấy là biết người này là Liêm Viêm.
Bốn phía hai vị cường giả Nhân tộc này, bao vây vô số cường giả Yêu tộc, mỗi Yêu tộc đều mắt lom lom nhìn hai người, trong mắt lộ ra đầy hung quang, lệ khí.
Nhưng không có Yêu tộc nào dám tùy tiện ra tay.
Chu Điển thản nhiên như thường, ngay cả Liêm Viêm cũng không có cảm giác khẩn trương chút nào, chỉ là trên mặt mỉm cười đầy ý khinh thường, quan sát bốn phía, thỉnh thoảng ánh mắt va chạm với cường giả Yêu tộc, ánh mắt lại chứa đầy ý khiêu khích.
- Rất tốt! Nhiều năm không thấy, Dĩ Tuyền ngươi phong thái như cũ, khiến bổn tướng quân rất an ủi! Chu Điển lên tiếng trước, vẻ mặt tươi cười, dường như đứng ở trước mặt hắn không phải đại địch sinh tử, mà là một bạn cũ lâu năm chưa gặp mặt.
Dĩ Tuyền cười lạnh một tiếng, nói:
- Bổn tọa vẫn như xưa, chỉ là không biết thương thế của Chu Điển ngươi... đã dưỡng lành chưa?
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Chu Điển chợt biến mất không thấy, một hàn ý từ trên trời giáng xuống, dường như muốn đóng băng toàn bộ vạn vật thế gian này.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ tới lúc mở ra, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh.
Dĩ Tuyền thấy thế, không khỏi nhíu mày.
- Dĩ Tuyền, nếu có thể, bổn tướng quân cũng không muốn tới Thiên Yêu Cốc ngươi, chỉ là lần này bổn tướng quân phụng lệnh của vương thượng, không thể không tới!
Chu Điển nói tiếp.
- Mệnh lệnh của vị vương thượng các ngươi kia, liên quan gì với bổn tọa! Ước hẹn của Thiên Yêu, Nhân tộc không được đặt chân trong phạm vi 30 ngàn dặm Thiên Yêu Sơn. Đây chính là ước định giữa hai tộc, hôm nay ngươi lại tự mình phá hủy, chữ tín của Nhân tộc quả nhiên không đáng nhắc tới sao? Dĩ Tuyền đầy mặt phẫn nộ quát lớn.
Chu Điển nói:
- Hôm nay bổn tướng quân tới đây chỉ vì một người, ngươi giao ra đây, bổn tướng quân lập tức rút lui, tuyệt đối không làm khó dễ chúng cường Thiên Yêu Cốc ngươi! Ngươi cũng thấy đấy, bổn tướng quân một đường đi tới, cũng không giết bất kỳ người nào của Thiên Yêu Cốc ngươi, đủ để biểu hiện thành ý của bổn tướng quân!
- Thiên Yêu Cốc đâu phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Dĩ Tuyền cao giọng quát:
- Bổn tọa cũng biết rốt cuộc ngươi là vì ai mà đến, chỉ có điều... hắn chính là thượng khách của bổn tọa, muốn mang hắn đi ư? Phải hỏi xem bổn tọa có đáp ứng hay không?