- Hội trưởng, những khế đất này... thật sự là những cửa hàng trên đại lộ Đằng Long sao? Cao Hồng run giọng hỏi. Nếu thật sự là như vậy, thì giá trị của hộp khế đất kia quả thực không thể đo lường được!
Tất cả mọi người trong Ngũ Phương Thương Hội, dưới sự dẫn dắt của Hoa U Mộng đã phải chịu cực khổ hơn hai mươi năm mới có thể có được một gian cửa hàng nhỏ trên đại lộ Đằng Long, hơn nữa nó cũng không thuộc quyền sở hữu của thương hội, mà chỉ có quyền kinh doanh 30 năm mà thôi. Chẳng những hàng năm phải nộp tiền thuê xa xỉ, mà khi vừa hết hạn, có thể sẽ bị Tử Tinh Thành thu hồi gian cửa hàng này lại.
Nhưng hiện tại, cả một hộp khoảng hơn 30 tấm khế đất cứ như vậy được Hoa U Mộng nâng trên tay...
Điều này có nghĩa là họ sẽ có hơn 30 gian cửa hàng, hơn nữa còn là những cửa hàng nối liền nhau trên cùng một đại lộ, bất kỳ một thương nhân nào cũng có thể nhìn ra lợi ích to lớn trong đó.
Cao Hồng đám người hạnh phúc gần như muốn hôn mê.
Hai tay Hoa U Mộng cũng run run, lần nữa kiểm tra lại, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người đang chăm chú theo dõi nàng, nghẹn giọng nói: - Đúng vậy...
- Ha ha ha ha, lần này Ngũ Phương Thương Hội chúng ta không muốn phát đạt cũng không được! Diêu Khánh vỗ mạnh vào cái đầu trọc của hắn một cái, hô lên. Tựa như hắn không kìm nén được sự hưng phấn vậy, ánh mắt sáng ngời, tưởng tưởng ra viễn cảnh tốt đẹp: - Đã sớm chướng mắt với Thiên Nguyên thương hội ở bên cạnh rồi, thường xuyên cạnh tranh không lành mạnh với chúng ta, lần này ta xem bọn hắn lấy cái gì đấu với chúng ta, đợi lát nữa ta sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà. Đúng rồi, đúng rồi, còn cả Bảo Đan Đường nữa, lần trước ta và Hải Đường qua đó, mấy tên Bảo Đan Đường khốn kiếp kia nhìn chúng ta khinh bỉ như một con chó, đuổi chúng ta ra ngoài, thật sự là thật là khiến cho chúng ta hết sức tức giận mà. Bây giờ khế đất của Bảo Đan Đường đang nằm trong tay chúng ta, ta xem thử bọn hắn còn dám xua đuổi lão tử nữa không, Hải Đường, lát nữa cùng ta đi qua dạy dỗ bọn chúng một chút!
Hải Đường đứng bên cạnh gật mạnh cái đầu nhỏ, hiển nhiên cũng là người rất thù dai.
- Đừng có mà tự mãn rồi ngông cuồng! Hạ Kinh Vũ trợn mắt liếc nhìn Diêu Khánh nói. Diêu Khánh lúng túng sờ đầu rồi ngượng ngùng cười, cũng không dám phản bác gì. Trong Ngũ Phương Thương Hội, Hoa U Mộng có uy tín cao nhất, tiếp theo chính là Hạ Kinh Vũ. Vốn là người đa mưu túc trí trong thương hội, có đôi khi lời nói của lão còn có trọng lượng hơn cả Hoa U Mộng.
- Hạ thúc, ngài thấy chuyện này... Hoa U Mộng cuối cùng cũng từ trong rúng động tỉnh táo lại, nhìn Hạ Kinh Vũ chần chờ nói.
Hạ Kinh Vũ vuốt vuốt chòm râu của mình, cũng không tỏ ra quá hưng phấn, mà lại chau mày. Trầm ngâm hồi lâu, lão mới nhẹ giọng nói với Hoa U Mộng: - Hội trưởng, sự việc lần này, nhân tố quyết định chính là ở nơi đó.
Lão đưa mắt ra hiệu về phía sương phòng, rồi nói tiếp: - Bất kể là thái độ đối xử hay việc bồi thường của đám người Lộ thống lĩnh hôm qua, hay những khế đất hôm nay, đều không phải do bản lãnh của Ngũ Phương Thương Hội chúng ta có được, chúng ta cũng không có khả năng này. Nếu nhân tố quyết định không phải là chúng ta, thì hội trưởng nên cùng người chính yếu nói chuyện thử xem, không chừng có thể biết được gì đó.
Hoa U Mộng suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, mở miệng nói: - Chuyện hôm nay mọi người cũng không cần phải rêu rao ra bên ngoài. Ngày hôm nay thương hội vẫn đóng cửa không buôn bán, các vị cần làm gì thì làm đi.
Nói rồi, nàng liền nhanh chóng bước về phía hậu viện.
Không lâu sau nàng đã quay trở lại sương phòng của Dương Khai.
Dương Khai tủm tỉm cười nhìn nàng, hiển nhiên hắn đã biết những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài.
Hoa U Mộng cũng không quanh co, trực tiếp lấy hộp ngọc kia ra, rồi đặt trên bàn trước mặt Dương Khai nói: - Đại nhân, thứ này quá mức quý trọng, Ngũ Phương Thương Hội ta e là không có phúc hưởng thụ, nếu miễn cưỡng giữ lại chỉ sợ sẽ vướng phải tai bay vạ gió, cho nên xin đại nhân xử lý.
Sau khi trải qua cảm xúc khiếp sợ và hưng phấn, dần dần nàng cũng hiểu được, Lộ Thiên Phong sai người đưa hộp khế đất này tới, hoàn toàn là bởi vì Dương Khai. Nàng cũng hiểu rõ, một ngày Dương Khai còn ở chỗ này, thái độ của Lộ Thiên Phong đối với Ngũ Phương Thương Hội có lẽ vẫn sẽ khúm núm, không dám sơ suất như cũ, nhưng nếu như một ngày nào đó thương hội không còn được Dương Khai che chở, thì hơn 30 tấm khế đất này chắc chắn sẽ trở thành mối tai họa.
"Thất phu vô tội, hoài bích có tội", cho dù là ở Tử Tinh Thành hay ở ngoại thành, khế đất cũng là thứ rất khó có được, đó là thứ mà chỉ những thương nhân có thực lực mới có thể có được, Ngũ Phương Thương Hội quá nhỏ, căn bản không có tư cách chiếm được bất kỳ một tấm nào.
Dương Khai sẽ luôn luôn che chở cho Ngũ Phương Thương Hội sao? Hoa U Mộng cảm thấy điều này là không thể nào. Dù sao đối phương cũng là cường giả Hư Vương Cảnh, có thể tiện tay giúp nhóm người mình một phen đã là phước đức ông bà rồi, nào dám hy vọng xa vời hắn sẽ che chở mãi được chứ?
Dương Khai trầm ngân một lát rồi nhìn nàng nói: - Nếu đã cho các ngươi, vậy Hoa hội trưởng cứ nhận đi, những thứ này đối với ta mà nói không đáng giá một xu, ta có giữ cũng không có tác dụng gì.
Hoa U Mộng cười khổ nói: - Nhưng...
Dương Khai đưa tay ngắt lời của nàng: - Không nhưng gì cả, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm nhận đi, toàn bộ hậu quả ta sẽ gánh chịu.
Hoa U Mộng kinh ngạc nhìn Dương Khai, dường như đã hiểu được ý khác trong lời nói của hắn, không khỏi cảm kích nói: - Nếu đại nhân đã nói vậy, thiếp xin đa tạ ngài.
Tuy rằng tu vi của nàng không tầm thường, nhưng dù sao cũng là một thương nhân, bất kỳ một thương nhân nào cũng không thể cự tuyệt nổi hộp khế đất này.
Dương Khai cười cười, mở miệng nói: - Thật ra ta cũng muốn biết, Hoa hội trưởng chuẩn bị xử lý những khế đất này như thế nào?
- Xử lý như thế nào sao? Hoa U Mộng sửng sốt một chút, rồi chợt nói: - Cho tới giờ ta vẫn luôn mơ ước sẽ được cầm khế đất cửa hàng của Ngũ Phương Thương Hội trên tay, nhưng Tử Tinh Thành tấc đất tấc vàng, khế đất thật sự là quá mắc. Chúng ta vốn định bỏ ra 10 năm nữa, sau khi gop góp đủ thánh tinh sẽ mua lại khế đất, sau đó lấy gian cửa hàng này làm cơ sở, từ từ phát triển, từ tiểu thương sẽ biến thành đại thương, không cầu có thể sánh ngang với Hằng La Thương Hội, chỉ cầu cho không bị người khác coi thường nữa!
Nói một hồi, vẻ câu nệ và e dè trên mặt nàng đã dần dần biến mất, gương mặt hưng phấn còn hơi đỏ lên vì kích động, tựa như thiếu nữ đang e thẹn vậy. - Đây chẳng những là mơ ước của riêng ta, mà Hạ thúc, Hồng tỷ, Diêu Khánh và Hải Đường cũng vì mơ ước này mà không ngừng nỗ lực. Làm một thương nhân phải phiêu bạt khắp nơi, ai mà chẳng muốn có một mái nhà yên ổn chứ? Hiện tại, không ngờ mơ ước này lại dễ dàng đạt được như vậy Có những khế đất này, ta có thể mở rộng Ngũ Phương Thương Hội lên mười mấy lần, giăng tấm biển Ngũ Phương Thương Hội lên khắp đại lộ Đằng Long, khiến cho hàng hóa của chúng ta được bán trên khắp Tử Tinh Thành!
Nói xong lời cuối cùng, nàng nhưng còn hua chân múa tay, ánh mắt sáng lấp lánh khác thường, tựa như trước mặt chính là tương lai tươi sáng vậy, rất lâu sau nàng vẫn chưa tự kiềm chế cảm xúc xuống được.
Mãi đến khi thấy Dương Khai đang cười híp mắt nhìn nàng, Hoa U Mộng xấu hổ, mặt đỏ lựng, thấp giọng nói: - Khiến đại nhân chê cười rồi
- Ước mơ của mỗi người đều thiêng liêng, sao ta lại có thể chê cười ngươi. Dương Khai nghiêm mặt nói: - Hoa hội trưởng, những năm qua rất cực khổ có phải không?
- Cực khổ nhất định là có một chút, nhưng có các vị huynh đệ tỷ muội ở bên cạnh, cực khổ gì cũng không quan trọng. Hoa U Mộng nở nụ cười ngọt ngào, khiến Dương Khai có chút thất thần.
Tựa như đã nhận ra ánh mắt khác lạ của Dương Khai, nàng vội vàng cúi đầu xuống, lồng ngực truyền ra tiếng tim đập thình thịch, trong lòng thì thấp thỏm không dứt, sợ rằng Dương Khai có ý với mình.
Nhưng nghĩ lại, được một Hư Vương Cảnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy coi trọng, dường như cũng không phải chuyện xấu gì, tuy rằng mới tiếp xúc với hắn không lâu, nhưng Hoa U Mộng tự nhận khả năng nhìn nhận người khác của mình cũng không tệ lắm. Dương Khai rất khác với những tên Hư Vương Cảnh kiêu căng, cao cao tại thượng khác, chẳng những bình dị gần gũi, mà tướng mạo cũng không kém, thân thể cường tráng, khuôn mặt tuấn tú
"Ôi, mình đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ?" Hoa U Mộng chợt giật mình lấy lại tinh thần, xấu hổ không biết tìm cái lỗ nào để chui xuống.
- Ừm, Hoa hội trưởng suy nghĩ về tương lại thật là toàn diện, nhưng không biết có thể nghe ta nói một lời hay không? Dương Khai dĩ nhiên là biết suy nghĩ ở sâu trong lòng Hoa U Mộng, liền lên tiếng.
- Đại nhân là ân nhân của Ngũ Phương Thương Hội, có gì xin cứ nói thẳng. Hoa U Mộng mạnh dạn trả lời.
- Những khế đất này... một tấm cũng không giữ lại, bán hết đi! Dương Khai trầm giọng nói.
- Hả? Hoa U Mộng ngẩn ra, tuyệt đối không nghĩ tới lời Dương Khai muốn nói lại là như vậy. Nếu thật sự làm như vậy, thì cái tương lai mà nàng vừa hình dung ra kia sẽ trở thành bọt biển hết.
Tất cả mơ ước cũng không thể thực hiện được.
- Ngươi có tin ta không? Dương Khai nhìn thẳng vào mắt Hoa U Mộng, chân thành nói.
Bị này ánh mắt có tính cưỡng chế như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng Hoa U Mộng lập tức trở cuống cuồng cả lên, né tránh ánh mắt đó, rồi theo bản năng gật đầu: - Dĩ nhiên là thiếp tin tưởng đại nhân.
- Vậy thì tốt, nguyên nhân cụ thể ta không tiện nhiều lời, nhưng những khế đất này ngươi không nên giữ lại, mau chóng xử lý đi thì hơn. Một ngày nào đó ngươi sẽ rõ tại sao ta lại khiến ngươi làm như vậy.
Chuyến này hắn tới Tử Tinh Thành, mục đích là để lấy trộm Tinh Đế Lệnh, nhất định sẽ xảy ra một vài xung đột với phía Tử Tinh. Tuy bởi vì có Tôn Lệnh nên Lộ Thiên Phong mới cố ý đối xử tốt, sai người đưa tới nhiều khế đất như vậy. Nhưng một khi mục đích của Dương Khai bị lộ ra ngoài, chắc chắn Ngũ Phương Thương Hội cũng sẽ bị dính líu, đến lúc đó tuyệt đối không thể ở lại Tử Tinh Thành được nữa, những khế đất này sẽ trở nên không đáng giá một xu.
Còn không bằng nhân dịp này bán hết đi, thu lấy một số lượng lớn thánh tinh.
Chỉ cần có thánh tinh, lo gì thương hội không phát triển nổi chứ?
Tuy Hoa U Mộng không biết vì sao Dương Khai nói nàng làm như vậy, nhưng sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại, dường như nàng cũng đã mơ hồ nhận ra điều gì đó, thân thể mềm mại không khỏi run lên, gật đầu nói: - Ta hiểu rồi.
Dương Khai nhìn nàng đầy thâm ý, mỉm cười nói: - Hoa hội trưởng quả nhiên là người thông minh.
- Ta chỉ là một nữ nhân, toàn bộ đều nghe theo đại nhân dạy bảo mà thôi, à, ta có thể cầu xin đại nhân một chuyện được không?
- Chuyện gì? Dương Khai tò mò hỏi.
- Ngài có thể cùng ra ngoài giúp ta một chuyến hay không?
- Để làm gì? Dương Khai khẽ nhíu mày.
- Là như vậy... Hoa U Mộng giải thích: - Những khế đất này quả thực rất nhiều, nếu thật sự muốn bán ra, chỉ dựa vào Ngũ Phương Thương Hội ta e rằng sẽ không thể bán với giá tốt, hơn nữa cũng không có năng lực để làm chuyện này. Thiếp muốn giao những khế đất này cho Phòng đấu giá Thông Thiên xử lý, để cho bọn họ quảng bá đấu giá thay, như vậy sẽ có thể thu được lợi nhuận một cách tối ưu nhất.