Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là trước kia, chỉ sợ nàng có muốn cũng không dám tùy tiện xông vào, nhưng bây giờ thì khác, cầm giữ Đế Bảo Vạn Thú Ấn, phong ấn trăm vạn tinh hồn yêu thú, có thừa yêu thú bậc mười hai, nàng tin tưởng mượn lực lượng Vạn Thú Ấn, nàng nhất định có thể giúp được.

Dù lực lượng của nàng không đáng kể, chỉ cần có thể cống hiến được một chút tác dụng.

Nàng mới bay lên, liền cảm giác cổ chân giật lại, bị người ta kéo trở về.

Lại rơi xuống cây, Nhược Tích tức giận: - Tam tiền bối, ngài làm gì vậy.

Vừa rồi người kéo nàng về chính là lão tam Băng Tâm Cốc vẫn ở cùng, nếu không phải ở chung với lão tam, mượn thực lực cùng bản lĩnh ẩn nấp của nàng, Trương Nhược Tích không thể nào đến gần như thế.

Dù sao nàng mới Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hiện tại quanh Huyết Môn có tràn đầy Yêu tộc Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, cũng chỉ có lão tam, dựa vào công pháp ẩn nấp thần kỳ mới đưa được Trương Nhược Tích đến đây mà thần quỷ không hay.

Thấy Trương Nhược Tích nổi giận, lão tam thần sắc sợ sệt, nhưng vẫn không ngừng xua tay, chỉ sang chiến trường, lại dùng tay xẹt ngang cổ, thè lưỡi thật dài...

Nhược Tích trầm giọng nói: - Ta biết bên kia rất nguy hiểm, có thể nguy hiểm tính mạng... nhưng mà tiên sinh ở bên đó, ta phải đi qua giúp.

Lão tam nắm tay Trương Nhược Tích, lắc đầu như trống bỏi, chết cũng không buông tay.

Nhược Tích thở dài, vỗ nhẹ lên tay lão tam, dịu dàng nói:

- Tiên sinh dạy ta nuôi ta, nhiều năm qua Nhược Tích không thể báo đáp, hiện tại cuối cùng Nhược Tích có được một chút lực lượng giúp đỡ tiên sinh, ta không thể ở đây nhìn. Tam tiền bối, ngài cho ta đi, dù có chết, Nhược Tích tuyệt đối sẽ không hối hận!

Không biết lão tam có hiểu được chưa, dù sao cứ nắm chặt tay nàng, làm gì cũng không buông ra.

- Tam tiền bối, ngài còn như vậy là ta sẽ hận ngài. Nhược Tích nóng vội.

Lão tam nhe răng cười ngây ngốc với nàng, hàm răng trắng như ngọc, đối lập rõ ràng với khuôn mặt bẩn thỉu của nàng.

....................

Chỗ Huyết Môn, trưởng lão nghiêm nghị chờ đợi, lúc này tay cầm trượng cũng chà xát không yên.

Dù nói tám đại Thánh sứ bị lão nói mấy câu dẫn dụ phối hợp hành động, làm lão cũng bất ngờ, nhưng nơi này ngoài đại Thánh sứ đại Thánh sứ còn có 32 lộ Yêu Vương, thực lực 32 lộ Yêu Vương cũng không kém hơn tám đại Thánh sứ bao nhiêu.

Nếu như 32 lộ Yêu Vương xông lên, chỉ dựa vào tộc Thạch linh thì chỉ sợ không ngăn cản nổi, đến khi đó chỉ có thể cho tất cả Thạch linh hình thành vòng tròn, bảo vệ Dương Khai, có thể ngăn cản bao lâu hay bấy lâu, không được nữa thì chỉ có nghĩ cách bảo vệ Dương Khai rời khỏi đây.

Nhưng chuyện càng bất ngờ xảy ra.

32 lộ Yêu Vương khí thế hung hăng xông lên, bị Thánh sứ to con ra lệnh, liền đứng ở xa xem náo nhiệt, không có ý nhúng tay vào trận chiến.

Xem ra... Huyết Môn dụ hoặc thật là lớn.

Trưởng lão biết sở dĩ 32 lộ Yêu Vương khoanh tay đứng nhìn, không phải là vì Thánh sứ to con có uy tín cao cỡ nào, cũng không phải vì thực lực bên mình đủ mạnh, mà là vị bọn họ cũng tràn đầy hứng thú với Huyết Môn, kỳ vọng bên mình có thể phá giải phong ấn, mở ra Huyết Môn, cho bọn họ ngồi chơi mà hưởng.

Tâm tình liền thả lỏng, nhưng mà rất nhanh, trưởng lão lại âm thầm lo lắng.

Cục diện hiện tại, nếu như Dương Khai có thể xé rách hàng rào không gian, mở ra phong ấn Huyết Môn thì cũng thôi, đến khi đó chúng yêu đồng loạt xông lên, khẳng định sẽ một hơi xông vào trong Huyết Môn.

Nhưng nếu như thất bại...

Không nói đến dưới thất vọng, tám đại Thánh sứ sẽ không còn nương tay nữa, chỉ riêng 32 lộ Yêu Vương cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, đến khi đó 40 vị Đế Tôn tam tầng cảnh cùng nhau công kích, tộc Thạch linh tuyệt đối không thể chống đỡ!

Nghĩ một hồi, trưởng lão thần sắc ngưng trọng, tâm tình cũng trở nên nặng nề.

- Trưởng lão! Đúng lúc này, Dương Khai chợt quát khẽ.

- Có đây! Trưởng lão vội đáp lại, quay lại nhìn, chỉ thấy không gian Huyết Môn vặn vẹo, nhưng không hề có dấu hiệu phong ấn bị mở ra.

- Ngì xác định hình vẽ cho ta xem là gợi ý của tộc trưởng Mộc linh đời trước để lại, trả giá bằng sinh mệnh lực cuối cùng thực hiện bói toán? Dương Khai không ngừng tay, mặt lại đen như đáy nồi.

- Xác định, sao vậy? Trưởng lão chột dạ, ngoài miệng lại chắc chắn, làm như bổn trưởng lão sao gạt người được.

- Vậy gợi ý đó ứng trên người bổn thiếu? Dương Khai tiếp tục hỏi.

Trong lòng trưởng lão mơ hồ toát ra dự cảm không ổn, khàn giọng nói: - Đúng thế!

- Cái gợi ý chó má gì!

Dương Khai nổi giận: - Phong ấn khốn kiếp này, bổn thiếu hoàn toàn không mở được.

- A? Sao lại như vậy! Trong lòng trưởng lão chợt động, nào dám cho Dương Khai đánh trống rút lui, liền khuyên: - Phong ấn Huyết Môn không tầm thường, nào phá giải dễ dàng được, khách nhân thử thêm một chút, không cần vội.

- Vấn đề không phải là vội hay chậm. Dương Khai thở dài, thu lại thần thông, không gian vặn vẹo lại ổn định, quay lại nhìn trưởng lão nói:

- Là ta căn bản không làm được, ngay cả hàng rào không gian mà ta còn không cảm giác được, làm sao phá giải phong ấn? Tiếp tục nữa cũng vô ích, trưởng lão, ta cảm thấy chúng ta nên rút lui, thừa dịp bây giờ bọn họ còn dễ nói chuyện, kéo dài nữa, sợ là bốn đại Thánh Tôn sẽ quay về.

Trưởng lão cả kinh: - Không phải bốn vị kia bị khách nhân ngài thi triển diệu kế dẫn đi rồi sao?

Dương Khai liếc xéo: - Bọn họ không phải kẻ ngu, khẳng định sẽ phát hiện sơ hở, một khi phát hiện, sợ là sẽ lập tức trở về. Quãng đường 3000 dặm không tính là gì với họ, bây giờ không đi, chờ bọn họ trở về thì sẽ không đi được nữa.

Trưởng lão im lặng, dù biết Dương Khai nói không sai, nhưng chuyện đến nước này, nếu bỏ qua thì quá đáng tiếc.

Lão nghiêm mặt, nói: - Khách nhân lùi lại một chút, để lão hủ cùng Thạch Cửu thử xem.

Dương Khai biết lão chưa bỏ cuộc, cũng không ngăn cản, chỉ là không cam lòng nói: - Lần này bị tộc trưởng Mộc linh đời trước hại thảm rồi.

Nếu không phải nhìn thấy 9 bộ hình vẽ cổ xưa trong nhà cây, Dương Khai sẽ không dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của tộc Thạch linh, làm như hắn thật thành chúa cứu thế của hai tộc, kế quả chạy tới thử xem, căn bản không có năng lực này.

Hắn làm sao cũng nghĩ không ra, vì sao trước khi chết, tộc trưởng Mộc linh đời trước để lại 9 bản vẽ, người xuất hiện trong bản vẽ rõ ràng là mình, nhưng tại sao mình lại không mở được Huyết Môn vậy chứ.

Trong khi hắn hết sức không cam lòng, trưởng lão cùng Tiểu Tiểu cũng gầm lên.

Tiểu Tiểu vốn cao ba trượng, thân hình phồng lên, hóa thành người đá khổng lồ cao năm trượng.

Còn trưởng lão vẫn làm người ta cảm thấy già nua, lúc này như được tái sinh, lưng còng liền thẳng lên, nổ bùm bùm, hóa thân người đá khổng lồ còn lớn hơn cả Tiểu Tiểu. Không chỉ thế, đá nổi trên người giống bắp thịt phồng lên, tràn đầy lực lượng bùng nổ.

Hai người nhìn nhau, Tiểu Tiểu giơ cao Hám Thiên Trụ, không chút giữ lại nện mạnh xuống.

Oành....

Tiếng nổ lớn phát ra, lực lượng đủ hủy thiên diệt địa, đập cho Huyết Môn lung lay, nhưng nhanh chóng ổn định lại.

Tiểu Tiểu thu hồi Hám Thiên Trụ, trưởng lão đã đánh tới một quyền.

Nắm đấm to lớn cũng nện Huyết Môn rung động vang dội, rung chuyển không ngừng, nhưng vẫn vững vàng như núi.

Oành ầm ầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên hồi, Tiểu Tiểu cùng trưởng lão liên thủ, ngươi một đòn ta một đòn, liều mạng đánh vào Huyết Môn. Lực lượng cuồng bạo của tộc Thạch linh lúc này được thể hiện cùng cục, trước mặt có một ngọn núi cao vời, hai người cũng có thể một chiêu đánh nát, nhưng cố tình Huyết Môn không hề có dấu hiệu vỡ ra.

- Loài người kia không phá nổi phong ấn, giờ muốn dùng bạo lực phá giải sao? Hồ Lập nhìn thấy rõ ràng, tự nhiên biết tộc Thạch linh có tính toán gì.

- Nhưng xem ra không có ích gì cả. Một Yêu Vương khác nhíu mày.

- Tộc Thạch linh trời sinh lực lượng kinh người, có thể nói là tộc có lực lượng mạnh mẽ nhất thiên hạ, điểm này ngay cả thánh linh cũng không thể so sánh, nếu như bọn họ cũng không phá nổi, vậy thì Huyết Môn....

Tâm tình các Yêu tộc lập tức chìm xuống đáy, ý thức được hy vọng phá giải phong ấn rất mong manh.

Trước đó xem náo nhiệt, chúng Yêu tộc đều có phần mong chờ, chờ đợi khoảng khắc phong ấn Huyết Môn bị phá giải, nhưng đến lúc này, phần mong chờ này biến thành thất vọng vô cùng.

Bọn họ cũng chỉ là thất vọng mà thôi, nhưng tám vị Thánh sứ thì vừa thất vọng lại giận dữ.

Mấy người bọn họ theo tộc Thạch linh đóng kịch, chính là mắt nhắm mắt mở, mặc kệ cho tộc Thạch linh muốn làm gì Huyết Môn cũng được.

Nào biết đám người này đúng là vô dụng, uổng công bọn họ chờ lâu như thế.

Sau này nếu các Thánh Tôn phát hiện, khẳng định sẽ không tha bọn họ.

Hơn nữa bên này gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ sợ không lâu sau các Thánh Tôn sẽ phát hiện, đến khi đó nhất định sẽ đi ra tra xét.

Oành...

Lại một tiếng vang lớn phát ra, Hám Thiên Trụ trên tay Tiểu Tiểu lại hoá thành mảnh vụn, bắt đầu tan rã.

Hám Thiên Trụ này là Dương Khai thu được khi còn ở U Ám Tinh, lúc đi Đế Uyển, vẫn được Tiểu Tiểu dùng làm vũ khí, đến nay cũng kết thúc cuộc đời.

Hám Thiên Trụ vỡ nát, Tiểu Tiểu rõ ràng ngây ra.

Ngay sau đó, trưởng lão một quyền cũng vô dụng, trong mắt toát ra tuyệt vọng.

- Trưởng lão, đến lúc đi rồi. Dương Khai chú ý theo dõi, phát hiện thần sắc tám vị Thánh sứ ngày càng khó coi, thầm cân nhắc kiên nhẫn của bọn họ đã đến cực hạn, không khỏi thúc giục.

Trưởng lão không đáp, vẫn cùng Tiểu Tiểu từng quyền từng đấm đánh lên Huyết Môn, phát ra tiếng nổ rung trời.

- Trưởng lão! Dương Khai quát lớn: - Giữ được núi xanh, lo gì không củi đốt, còn không đi, tộc Thạch linh nhất định phải chôn vùi ở đây!

Một lời đánh thức người trong mộng, trưởng lão thần sắc nặng nề thu tay, tràn đầy không cam lòng quát lớn: - Đi!

- Tới đây còn muốn đi? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế! Thánh sứ to con giọng lạnh băng, ra tay không còn băn khoăn nữa, yêu nguyên bạo động, một quyền đánh lên ngực Thạch linh trước mặt.

Thạch linh này không chú ý, trực tiếp bị đánh lui mấy chục trượng, lăn lộn trên không.

Thánh sứ to con giận dữ không thể nén được, cảm thấy mình bị đùa giỡn một trận, tự nhiên không muốn cho tộc Thạch linh chạy đi dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK