Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngàn dặm bên ngoài Phong Lâm Thành, mấy trăm ngàn võ giả không có mừng rỡ thoát nạn, mà là hoảng sợ nhìn về một hướng...

Ở phương hướng đó, truyền tới dao động năng lượng dữ dội, tiếng nổ điếc tai không ngừng.

Đoàn Nguyên Sơn, Túy Tửu Ông, Tần Triêu Dương, cùng với các lão tổ Đạo Nguyên Cảnh đại gia tộc, đều đứng trên tường thành, ánh mắt xuyên thấu hư không, muốn nhìn ra chuyện gì.

- Thành chủ đại nhân, là ai đang chiến đấu bên đó?

Lương gia lão tổ Lương Bằng Nhạc sợ hãi hỏi.

Đoàn Nguyên Sơn trầm ngâm, nói: - Đoàn mỗ giữa đường trở về gặp ba vị Trần đại nhân Thiên Vũ Thánh Địa, có lẽ là bọn họ gây ra động tĩnh.

- Trần đại nhân Trần Văn Hạo lần trước đến Phong Lâm Thành chúng ta? Tân gia lão tổ Tân Cao Kiệt ánh mắt co rụt.

- Đúng vậy!

- Vậy kẻ địch của bọn họ là ai? Tân Cao Kiệt tràn đầy chấn động.

Ba người Trần Văn Hạo đều là cường giả Đế Tôn Cảnh, cùng liên thủ mà vẫn đánh rung trời với kẻ địch kia, không thể nhanh nhất giành lấy thắng lợi.

Đủ thấy kẻ địch kia mạnh mẽ cỡ nào.

- Không biết! Đoàn Nguyên Sơn lắc đầu.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu hắn tự dưng lại hiện ra hình bóng Dương Khai.

Lúc đó 7 đại cường giả Đạo Nguyên Cảnh dẫn Tần Ngọc đi sửa lại phong ấn, kết quả xảy ra sơ suất, Trang Bàn lâm trận bỏ trốn, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận tự sụp đổ, Đỗ Lập Thân chết thảm tại trận, Tần Triêu Dương trọng thương hôn mê.

Dương Khai bị ma khí ăn mòn, đứng yên một chỗ, giống như sắp thành ma nhân...

Nếu nói Dương Khai đánh mất thần trí, trở thành ma nhân thì cũng có khả năng.

Nhưng với căn cơ của hắn, dù thành ma nhân, có thể chống đỡ lại ba vị Đế Tôn Cảnh hay sao?

Đoàn Nguyên Sơn lắc đầu, xua tan ý nghĩ buồn cười này.

Huống chi, ma khí thượng cổ quỷ dị đã biến mất, các ma vật bị ăn mòn thần trí cũng khôi phục, Dương Khai cũng nên như vậy mới phải.

Oành ầm ầm...

Trên bầu trời bỗng nhiên nổ vang tiếng sấm, cùng với đó, thiên địa nguyên khí như bị kéo đi, nhanh chóng tụ tập về phía đó.

- Xảy ra chuyện gì? Tân Cao Kiệt phản ứng đầu tiên, kinh ngạc nhìn về một chỗ trong Phong Lâm Thành.

Đoàn Nguyên Sơn cũng nhìn theo, xem một hồi, mừng rỡ nói: - Trong thành có người thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh! Là đệ tử nhà ai?

Các lão tổ nhìn nhau, đều lắc đầu, tỏ vẻ không phải tộc nhân của mình.

- Đi xem thử, Phong Lâm Thành qua cơn đại nạn, đây là dấu hiệu hưng thịnh! Đoàn Nguyên Sơn hô to, dùng nguyên lực phát ra, đủ cho võ giả toàn thành nghe rõ.

Hắn là đứng đầu một thành, hiện giờ tự nhiên phải chú ý ổn định lòng người, dị tượng thăng cấp vừa lúc cho hắn lợi dụng.

Mặc kệ người thăng cấp là ai, có thể dẫn tới thiên địa nguyên khí biến hóa, vậy sẽ chỉ là chuyện tốt chứ không xấu đối với võ giả Phong Lâm Thành sống sót qua tai nạn.

Không lâu sau, mọi người bay tới một chỗ động phủ thượng đẳng.

Bên ngoài động phủ, một bà lão, một mỹ phụ trung niên, một thiếu nữ, yên lặng đứng trước.

- Tiểu Thất cô nương? Đoàn Nguyên Sơn nhìn cô gái kia, có chút ngạc nhiên.

Hắn nhận ra Mạc Tiểu Thất cũng bình thường, dù sao lúc trước cùng nhau chống đỡ ma vật ma khí vây thành, tuy rằng Mạc Tiểu Thất chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng Đoàn Nguyên Sơn không dám coi thường nàng.

Bởi vì trong thời gian đó, Đoàn Nguyên Sơn phát hiện thiếu nữ này có lai lịch thần bí, bản lĩnh vô cùng cao thâm.

Mấu chốt nhất là năm nay Mạc Tiểu Thất nhìn chỉ mới 16-17 tuổi!

16-17 tuổi là Hư Vương tam tầng cảnh, ngay cả đại tông môn như Thiên Vũ Thánh Địa cũng sợ là không bồi dưỡng ra được, chỉ Tinh Thần Cung mới có khả năng!

Cứ thế, Đoàn Nguyên Sơn còn coi Mạc Tiểu Thất là đệ tử bí truyền của Tinh Thần Cung!

Hắn đương nhiên không dám coi thường đối phương.

- Đoàn thành chủ, các vị tiền bối. Mạc Tiểu Thất mỉm cười, chào mọi người.

- Tiểu Thất cô nương, người thăng cấp là... Đoàn Nguyên Sơn trực tiếp vào chính đề, hỏi.

- Là Khang chưởng quỹ Linh Đan Phường.

Mạc Tiểu Thất cũng không có ý che giấu.

- Khang Tư Nhiên? Đoàn Nguyên Sơn tràn đầy chấn động, các lão tổ gia tộc cũng trợn to mắt, giống như nghe một chuyện không thể nào.

Linh Đan Phường là sản nghiệp của Tử Nguyên Thương Hội, các cường giả sống trong Phong Lâm Thành đều biết, cũng biết tới Khang Tư Nhiên.

Nhưng mà... chính bởi vì hiểu được, mới có vẻ mê man.

Khang Tư Nhiên làm sao mà thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh được?

Võ đạo của hắn đã đến cuối, tư chất chỉ đủ đến Hư Vương tam tầng cảnh, không dám nói cả đời này không thể thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, nhưng hắn chỉ có 1/10.000 hy vọng mà thôi!

Bỗng nhiên nghe Khang Tư Nhiên thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh gây ra động tĩnh này, mọi người đều kinh ngạc vô cùng.

Trong mắt Đoàn Nguyên Sơn xẹt qua một tia sáng lạ, liền cười nói: - Thì ra là Khang chưởng quỹ, vậy phải chúc mừng một phen.

Trong lời nói, có một chút mất mát.

Tuy rằng Khang Tư Nhiên vẫn ở Phong Lâm Thành, nhưng vì lai lịch và thân phận của hắn, nên sẽ không thuộc Phong Lâm Thành, nên hắn thăng cấp cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng đối với Phong Lâm Thành, đây cũng là nguyên nhân tâm tình Đoàn Nguyên Sơn thay đổi.

- Hẳn là Khang chưởng quỹ đã lấy được cơ duyên khó lường gì. Tân Cao Kiệt nghĩ tới.

Nếu không có cơ duyên, với tư chất và bản lĩnh của Khang Tư Nhiên, tuyệt đối không thể nào đột nhiên thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, hơn nữa tính theo thời gian, hình như ngay khi ma khí vây thành là lão bắt đầu bế quan.

Dám bế quan chuẩn bị đột phá vào lúc đó, có nghĩa Khang Tư Nhiên tràn đầy lòng tin đối với lần thăng cấp này.

- Chuyện này, cứ chờ Khang chưởng quỹ xuất quan rồi, các vị tự mình hỏi. Mạc Tiểu Thất cười hì hì đáp.

Đoàn Nguyên Sơn gật đầu: - Đương nhiên.

Mấy người đang nói, dị tượng trên bầu trời đã hiện ra, uy năng thiên địa bùng nổ, năng lượng thiên địa rửa tội bắt đầu, đám mây đen hóa thành công kích tinh thuần từ trên cao đánh xuống, xuyên qua hư không đánh lên người Khang Tư Nhiên.

Bên trong động phủ truyền ra tiếng gào rống của Khang Tư Nhiên, phải chịu đau đớn cực lớn, làm người nghe tê cả da đầu.

............

Kiếm khí bùng nổ, Cửu Dương bao phủ, thương mang lóe lên, hóa thành giao long, bay qua lượn lại.

Ba đại cường giả Đế Tôn Cảnh vây công, Dương Khai một thân ma khí tuôn trào, tử chiến không lùi! Như không biết đau là gì, trên người tràn đầy vết thương.

Thương thế bị Đế Bảo của Đế Tôn Cảnh gây ra, ngay cả ma khí cùng Kim huyết có thể khôi phục mạnh mẽ, cũng không thể nhất thời phục hồi được. Lực lượng pháp tắc kèm theo ăn mòn sức sống trong máu thịt, làm cho thương thế của hắn dần nặng thêm.

Tắm máu tung hoành, Dương Khai càng đánh càng hăng.

Ba đại Đế Tôn Cảnh liên thủ phối hợp với nhau, dù có thể mạnh mẽ áp chế Dương Khai, không ngừng làm hắn bị thương, nhưng càng đánh càng kinh hãi.

Cũng may mà ba người bọn họ cùng lên, nếu như một mình đối mặt ma đầu, vậy không ai tự tin chống đỡ được!

Ma đầu này hung tàn khát máu, quả thật đời này ba người hiếm gặp.

Đang lo lắng vì trận chiến này, bỗng nhiên từ xa truyền tới tiếng chim hót rõ to.

- Kíu....

Âm thanh lanh lảnh xuyên thấu hư không, truyền vào tai mọi người, như thánh linh thượng cổ Phượng Hoàng đang kêu lớn, ẩn chứa lo lắng củng giận dữ.

Âm thanh truyền tới, nháy mắt Dương Khai đang chiến đấu với ba đại Đế Tôn Cảnh liền ngừng lại, người như bị sét đánh, ma khí bên ngoài tuôn trào không ngừng.

Mấyn Trần Văn Hạo thấy vậy, cũng vội lùi lại, cảnh giác phòng thủ, dưới tình huống không biết Dương Khai đang làm cái gì, bọn họ không dám mạo hiểm.

Cao thủ so chiêu bất kỳ một sơ sẩy nào cũng đủ chí mạng.

- Âm thanh gì vậy? Phong Minh hỏi.

Trần Văn Hạo cùng Cao Tuyết Đình đều lắc đầu.

Ba người nhìn lên, chỉ thấy Dương Khai chợt quay đầu nhìn về một hướng.

Theo ánh mắt của hắn, ba người lập tức nhìn thấy ở chân trời, một tia sáng đỏ rực đang nhanh chóng bay tới bên này.

- Nàng đến rồi! Bên trong Tiểu Huyền Giới, pháp thân thông qua hình ảnh truyền vào cũng thấy rõ, không khỏi mừng rỡ.

- Đó là gì? Tuy rằng Hoa Thanh Ti tập trung hết mức, vẫn không thể nhìn ra bên trong đoàn lửa đỏ đó là gì, chỉ mơ hồ thấy bên trong đó chứa uy năng khủng bố không thể tưởng tượng.

- Khí linh của hắn! Pháp thân đáp.

- Khí linh? Hoa Thanh Ti nhướng mày, sau đó kinh hô: - Khí linh hóa hình?

Khí linh vốn là vật vô hình, dựa vào bí bảo mà hình thành, theo bí bảo mà hủy diệt.

Nhưng trước mắt, khí linh này lại có thể tự mình hóa hình, hiển nhiên không phải tầm thường.

Nàng chợt nhớ, năm trước trong tình báo dò thám được, trong hội đấu giá Phong Lâm Thành 1 năm trước, nghe nói có một con khí linh hóa hình bị đem ra đấu giá.

Chẳng lẽ là con trước mắt?

Nhưng một con khí linh nho nhỏ, làm sao thay đổi được cục diện khốn khó này?

Hoa Thanh Ti quả thật không biết tảng đá to lớn này có gì cao hứng.

- Chỉ mong... ngươi xuất hiện có thể đánh thức ý thức bản thể! Pháp thân âm thầm cầu nguyện.

Dương Khai chiến đấu với ba vị cường giả Đế Tôn Cảnh rơi vào hạ phong tuyệt đối, nhưng tử chiến không lùi, tuyệt đối không phải chuyện tốt, pháp thân vẫn luôn kêu gọi bản thể, bảo hắn rời đi, nhưng mặc kệ thế nào cũng không thể đánh thức được ý thức bản thể.

Lúc này Lưu Viêm đột nhiên chạy tới, với liên lạc tinh thần giữa nàng và bản thể, không chừng sẽ có hiệu quả đặc biệt.

Sự thật đúng như pháp thân dự đoán, Lưu Viêm vừa hiện thân từ xa, dao động thần niệm của Dương Khai bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, hắn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt nhìn ánh sáng đỏ rực từ xa lao tới, trong mắt xẹt qua mờ mịt, tiếp theo là giãy giụa.

- Kíu... Tiếng kêu thánh thót, như thanh kiếm đâm thẳng vào bản tâm Dương Khai, ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy, bùng lên trong ý thức Dương Khai, liên lạc tinh thần chặt chẽ với khí linh lúc này phát huy tác dụng cực kỳ trọng yếu.

Đầu óc Dương Khai bỗng nhiên tỉnh táo trong nháy mắt!

Ngay sau đó, hắn ý thức được tình hình nguy hiểm hiện tại, chân mày nhíu lại.

- Tình huống có biến, tốc chiến tốc thắng!

Trần Văn Hạo thấy Dương Khai không đúng, quát khẽ, chuẩn bị vận dụng chiêu cùng cực, trong thời gian ngắn phân ra thắng bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK