Lời vừa nói ra, sắc mặt của Dương Khai trầm xuống. Biểu lộ của Ngả Âu cũng biến thành cổ quái. Tiểu nha đầu được cưng chìu, có chút tùy thích gây khó khăn có thể lý giải, nhưng chỉ vì trong lòng không thuận lại muốn tùy ý lấy tánh mạng người ta, đây có chút hơi quá đà. Huống chi, chuyện này vẫn là chính nàng khởi xướng, trách nhiệm hoàn toàn không phải ở phía Dương Khai. Chỉ cần người hơi có chút đầu óc, cũng sẽ không nhận đồng lời của Tả Linh, lại không biết vì vậy mà đắc tội một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả. - Ngả Âu thúc thúc, ngài mời gia gia đến đây không phải chính là muốn luyện chế loại đan dược gì đó sao? Ngài lợi hại như vậy, hắn khẳng định không phải đối thủ của ngài, ngài đánh chết hắn đi.
Tả Linh khẽ kêu, tay chỉ Dương Khai thúc giục Ngả Âu, giống như phân phó một thủ hạ vậy, vênh váo hung hăng. - Ách... Ngả Âu cười khan một tiếng, mở miệng nói: - Linh nha đầu, thúc thúc không nhất định là đối thủ của hắn. - Làm sao chứ? Ngài là hội trưởng của Hằng La Thương Hội, một trong người lợi hại nhất trên đời này, làm sao lại không phải là đối thủ của hắn? À, con hiểu rồi, ngài không muốn linh đan đó. - Linh Nhi, chớ nói bậy! Tả Đức có chút nhìn không được, không khỏi trầm giọng quát một tiếng. Khóe miệng của Tả Linh xìu lại, thấy gia gia thật sự có chút ít tức giận, trái lại rất thức thời không quấy rầy nữa. Nhưng vẻ mặt nhìn Dương Khai lại vô cùng phẫn hận, cắn răng vang lên ken két, dường như muốn xông tới cắn mạnh hắn một miếng thịt. - Tuyết Nguyệt, ngươi không đáp ứng hôn sự này là chính xác. Dương Khai nhẹ khẽ cười cười: - Nữ nhân như vậy nếu cưới về, vậy cuộc sống sau này có còn cần phải sống nữa hay không chứ! Tuyết Nguyệt trừng mắt nhìn Dương Khai một cái, cũng không nói gì. - Các hạ lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích lão phu, rốt cuộc ý muốn như thế nào? Tả Đức âm trầm nhìn Dương Khai, thần sắc nổi giận.
- Ha ha, vẫn là câu nói kia, nói thật thôi. Dương Khai cười nhạt một tiếng. - Linh Nhi quả thật bị lão phu nuông chiều nên dữ dằn một chút, nhưng bản tính vẫn tốt, không phải cho ngươi đánh giá như thế! - Tùy ý muốn lấy tánh mạng người ta, đây là bản tính tốt mà ông nói đó sao? Nếu ta không phải Hư Vương lưỡng tầng cảnh, mà là Thánh Vương Cảnh, thời khắc này e rằng đã là một cổ thi thể rồi chứ? Dương Khai cười lạnh không ngừng. - Ngươi nếu là Thánh Vương Cảnh, căn bản không có tư cách cùng lão phu nói chuyện! - Đáng tiếc ta không phải! - Đủ rồi!
Chiêm Nguyên thấy Dương Khai lại cùng Tả Đức tranh phong tương đối như thế, không nhịn được nhảy ra: - Các hạ bất kính đối với ân sư như vậy, chẳng lẽ quên mất những năm này linh đan mà ngươi sử dụng để tu luyện, rốt cuộc do người nào luyện chế sao? Bất kỳ một người võ giả nào, nếu còn có chút lòng biết ơn, cũng không trả lời như ngươi đối với một vị đại sư luyện đan đức cao vọng trọng như vậy! - Uống nước nhớ nguồn, tri ân báo đáp! Dương Khai khẽ gật đầu: - Ngươi là muốn nói cái này chứ gì? Tuy nhiên ta ngại quá, ta trước đã nói với ngươi, ta cũng là luyện đan sư. Những năm này ta dùng linh đan, đều là của ta tự mình luyện chế. Đều nói cùng đi là oan gia, cho nên ta cũng không cần thiết có lòng biết ơn gì đối với luyện đan sư. - Các hạ cũng là luyện đan sư sao? Trong mắt của Tả Đức nổ bắn ra một tia tinh quang, có vẻ có chút bộ dáng không tin. - Đúng vậy! - Hả? Khóe miệng của Tả Đức nổi lên một chút cơ tiếu: - Xin hỏi các hạ là luyện đan sư có đẳng cấp gì? Có Luyện đan sư huy chương không? - Cái vật đó ta không có, đẳng cấp gì đó ta cũng khó mà nói được. Chiêm Nguyên ở một bên cười nhạo nói: - Ân sư, cớ gì cùng thứ người như vậy tỷ đấu. Tu vi võ đạo của hắn tuy rằng không tầm thường, nhưng nhìn tuổi không lớn lắm, cho dù là luyện đan sư gì thì trước mặt ngài cũng không đáng phơi bày, ngài có thể nói là đứng ở vị trí tột cùng nhất trong cả Tinh Vực rồi. Tả Đức cười ngạo nghễ, nhìn ánh mắt của Dương Khai lộ ra vẻ khinh bỉ. - Tột cùng nhất? Chưa chắc chứ? Dương Khai khẽ cười nói: - Luyện đan sư cấp Hư Vương tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ta biết có một vị như vậy. Tuổi tuy trẻ hơn so với vị đại sư này, tương lai cũng khẳng định sẽ đi xa hơn vị đại sư này! Hắn nói dĩ nhiên là Hạ Ngưng Thường. - Nực cười!
Tả Đức chợt quát một tiếng, thần sắc nổi lên vẻ giận dữ: - Lão phu đã đến Hư cấp hạ phẩm đỉnh phong cảnh, tùy thời có thể đột phá Hư cấp trung phẩm. Trong cả Tinh Vực này, ai có thể vượt qua lão phu! Nói tới lĩnh vực mình tinh thông, khí thế của Tả Đức trở nên hùng hổ dọa người, không nhận thua chút nào. - Đại sư không tin sao? Dương Khai cười nhìn ông ta. - Ngươi tìm tới người đó cho lão phu. Lão phu cùng hắn so đấu một phen, bảo hắn thua tâm phục khẩu phục! Tả Đức hừ lạnh một tiếng. - Người đó ở xa ngoài ức vạn dặm, trong lúc nhất thời gọi không tới được. Tuy nhiên đại sư nếu muốn so sánh liều mạng... Dương mỗ cùng đại sư so đấu được không? Dương mỗ tự nhận trên thuật luyện đan còn hơi có chênh lệch so với người đó. Ngài nếu có thể thắng qua Dương mỗ, Dương mỗ lập tức thừa nhận lời của ngài vừa nói. Nhưng nếu ngài ngay cả Dương mỗ cũng không thắng nổi qua, ha ha... Trên bậc thang phía trước đại điện, một đám người tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Khai, phảng phất thấy được chuyện gì bất khả tư nghị. Tông Ngạo lại há to miệng, đủ để nhét vào một quả đấm. Thần sắc của Ngả Âu biến ảo, nhiều ý niệm bay lên trong đầu. Bỗng nhiên, ông ta như suy nghĩ minh bạch ý đồ của Dương Khai, không khỏi đôi mắt nổ bắn ra tinh quang, sâu trong nội tâm cảm kích không dứt.
Bất kể như thế nào, Dương Khai người này xem ra đúng là không tệ, đáng giá kết giao! - Cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì? Gương mặt của Tả Đức kinh ngạc nhìn Dương Khai, cũng có chút nghi ngờ điều mình vừa nghe. - Đại sư xem ra thật là tuổi già nua rồi. Dương Khai thở dài một tiếng: - Tại hạ mới vừa nói, đại sư không ngại cùng Dương mỗ so đấu một phen thuật luyện đan. - Ngươi cùng lão phu so đấu thuật luyện đan? Tả Đức phá lên cười, khinh thường nói: - Lão phu đích thực không nhìn ra ngươi ở đâu lấy ra tự tin như thế.
- Cái này không cần đại sư quan tâm, đại sư chỉ nói có dám hay không thôi. - Hừ, ngươi cho là lão phu không biết ngươi đánh mưu ma chước quỷ gì sao? Ngươi cho là phép khích tướng đối lão phu hữu dụng ư? Lão phu nếu đáp ứng cùng ngươi so đấu, ngươi có phải muốn cùng lão phu so đấu luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan hay không? Tả Đức cười lạnh nhìn Dương Khai. - Ha, đại sư anh minh, Dương mỗ đang có đề nghị này. Dương Khai ngạc nhiên nói. Tâm tư của mọi người chuyển một cái, lập tức kịp phản ứng Dương Khai rốt cuộc ý muốn như thế nào. Nếu Tả Đức thật sự tức giận, muốn cùng Dương Khai so đấu thuật luyện đan, tiếp đó Dương Khai lại định so đấu nội dung là luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan. Đến lúc đó Tả Đức vì thủ thắng, khẳng định sẽ toàn lực ứng phó luyện chế thành công. Như thế, sẽ giải nguy cho Cốc Bích Hồ, giải hết khẩn cấp của Ngả Âu hội trưởng. Về phần Dương Khai có thể luyện chế được hay không... người nào sẽ quản hắn a. Trước mặt một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, thua thuật luyện đan, cũng không phải chuyện mất mặt gì. Nếu cùng luyện đan sư đơn đả độc đấu thua, đó mới mất mặt! - Chút tài mọn, lão phu sẽ không bị lừa!
Tả Đức hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Dương Khai. Một bộ biểu lộ ta sớm đã xem thấu tâm can tỳ phế thận của ngươi. - Đại sư nói như vậy là oan uổng cho ta rồi. Dương Khai mỉm cười: - Như vậy đi, vì để cho lần này so đấu công bình một chút, Dương mỗ thêm chút vật thưởng được không? - Vật thưởng gì? Tả Đức lạnh giọng hỏi. - Nếu ta thua, làm ngàn năm hộ vệ cho ngài! Dương Khai nghiêm sắc mặt, trầm giọng đáp. - Cái gì? Lời vừa nói ra, mọi người cả kinh thất sắc, tất cả đều dùng ánh mắt như nhìn ngốc tử nhìn về phía Dương Khai, ngay cả Tả Đức cũng gương mặt biểu lộ ý động. Ông ta tuy rằng là luyện đan sư cấp Hư Vương, trong thủ hạ tùy tùng cũng không thiếu cường giả, nhưng quả thật không có một vị Hư Vương Cảnh! Hư Vương Cảnh đều là hạng người tâm cao khí ngạo, lúc đi cầu ông ta luyện đan có thể khách khí, nhưng lại làm sao chịu cho ông ta sử dụng, cho ông ta nô dịch. Huống chi, Dương Khai không phải Hư Vương Cảnh bình thường, mà là một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh! Dõi mắt cả Tinh Vực cũng không có bao nhiêu.