Dòng Ngân hà đó nước trong veo, tản ra sóng năng lượng bất thường, ẩn chứa uy năng cực lớn.
Bách Kính Sơ và Nghiêm Chấp của U Hàn Động Thiên mắt nheo lại, hồ nghi nhìn một già một trẻ đó, phát hiện hai người đột nhiên xông vào chiến trường này công lực căn bản chẳng đáng nói.
Lão già là Siêu Phàm nhất tầng cảnh, trông như gần đất xa trời, căn bản không tung ra được bao nhiêu sức lực.
Tiểu tử kia thoạt nhìn thần thái sáng láng, tràn đầy sức sống, nhưng cũng chỉ là Thần Du Cảnh thất tầng mà thôi, so với lão già kia còn không bằng.
Hai người như vậy, Bách Kính Sơ và Nghiêm Chấp chẳng coi ra cái đinh gì, có điều Ngân hà vắt qua trước mặt bọn họ lại đáng chú ý.
Dù sao vừa rồi cũng chính bí bảo này đã cứu mạng Dư Đình Y trong lúc nguy nan, kẻ tấn công Dư Đình Y là Nghiêm Chấp biết rõ bí bảo này quỷ bí và rất mạnh.
Tối thiểu cũng là một bí bảo Thánh cấp trung phẩm!
Đó là đẳng cấp mà ngay cả Nghiêm Chấp phải đỏ mắt vạn phần, U Hàn Động Thiên tuy cũng có bí bảo Thánh cấp, nhưng chỉ là Thánh cấp hạ phẩm, y và Bách Kính mỗi người một cái, cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn cầu xin người khác luyện chế mà ra.
Để luyện chế hai bí bảo này, Bách Kính Sơ và Nghiêm Chấp gần như vét sạch cả U Hàn Động Thiên, cho đến tận hôm nay vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu phần nguyên khí.
Hai người này có lai lịch gì? Tu vi chẳng ra gì mà có thể sử dụng bí bảo mạnh như vậy, thật quái đản.
Trong lúc Bách Kính Sơ và Nghiêm Chấp hồ nghi, Trần Châu nheo mặt lại, thất thanh kêu khẽ: - Tôn Ngọc?
Y liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu niên đó chính là đệ tử hai năm trước vào trong Long Cốc, người bên cạnh rõ ràng chính là Lăng Kiên thủ hộ ở Long Cốc.
Hai thầy trò này trở ra từ trong Long Cốc thì thôi khỏi nói, nhưng sao còn lao vào chiến trường?
Trần Châu hốt hoảng, vốn đang lo lắng cho thương thế của Dư Đình, lại thấy Tôn Ngọc xuất hiện ngay trước mặt cường địch, động tác trên tay trong phút chốc loạn hết cả lên, Bách kính Sơ liền chớp lấy thời cơ, sử dụng thủ pháp tinh diệu ép chế y.
- Tôn Ngọc? Nghiêm Chấp đảo mắt, lẩm bẩm: - Nghe nói người vào Long Cốc cũng tên là Tôn Ngọc... Tiểu tử, có phải là ngươi hay không?
- Lão thất phu, là ta thì làm sao? Tôn Ngọc dửng dưng, chẳng những sảng khoái thừa nhận còn mắng Nghiêm Chấp một câu.
Nghiêm chấp không hề tức giận, ngược lại hai mắt tỏa sáng, cười to nói: - Ha ha, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, mà tìm thấy lại chẳng phí công, lão phu còn hơi lo mấy tên đó tìm không được ngươi, ai ngờ ngươi tự dâng tận mạng, quá tốt, quá tốt.
- Ngươi nói năm tên Siêu Phàm Cảnh tới Long Cốc ấy à? Tôn Ngọc khẽ cười nhạt.
- Làm sao ngươi biết? Nghiêm Chấp mi mắt co rụt lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó bất ổn. Đối mặt với cao thủ như mình, mà tên thiếu niên này tỏ ra quá bình tĩnh, lão già Siêu Phàm nhất tầng cảnh cạnh y còn run như cầy sấy, có vẻ không chịu nổi sức ép từ Nghiêm Chấp.
- Dĩ nhiên là ta biết. Tôn Ngọc cười ha hả: - Bởi vì chúng đã chết cả rồi... Chết trong tay ta!
- Chết trong tay ngươi? Nghiêm Chấp trợn tròn mắt, lắc đầu bĩu môi nói: - Tiểu tử ăn nói xằng bậy, ngươi cho là lão phu sẽ tin ngươi sao? Trước khi cuồng ngôn cũng không xem lại bản thân mình, đúng là ấu trĩ!
Năm Siêu Phàm Cảnh, công lực cũng không yếu, làm sao có thể bị một thiếu niên Thần Du Cảnh thất tầng giết chết? Tuy nói thứ bí bảo chắn trước mặt bọn họ có chút cổ quái, nhưng Nghiêm Chấp cũng không tin tôn ngọc có bản lĩnh này.
- Tin hay không không sao cả, kế tiếp đó là ngươi rồi. Tôn Ngọc hừ lạnh.
- Tiểu tử này... Nghiêm chấp không kìm nổi phì cười. - Chớ chọc giận lão phu, không tốt cho ngươi đâu, tuy lão phu sẽ không giết ngươi, nhưng vẫn có thể cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi hãy ngoan ngoãn thức thời, tự qua đây, miễn cho lão phu động thủ!
Những lời này lọt vào tai Trần Châu đang giao đấu với Bách Kính Sơ, Trần Châu liền tức giận muốn thổ huyết, quát lên: - Lăng Kiên, lão già hồ đồ này! Sao ngươi dẫn Tôn Ngọc tới đây hả?
Y đã dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể giằng co một lúc mà thôi, Nghiêm Chấp gần như không ai có thể ngăn cản, Tôn Ngọc xuất hiện ngay trước mặt y, còn có cái kết quả gì đẹp đẽ nữa đây?
Đây là hi vọng cuối cùng Long Phượng Phủ, Lăng Kiên đúng là không biết nặng nhẹ.
- Phủ chủ không cần phải lo lắng! Lăng Kiên khúm núm, không trả lời, Tôn Ngọc lại dõng dạc hô lên. - Hôm nay đệ tử dám đến, thì tức là đã có mười phần nắm chắc! U Hàn Động Thiên dám xâm phạm Long Phượng Phủ ta, nhất định phải bắt bọn chúng phải trả một cái giá đổ máu, để chúng biết Long Phượng Phủ ta không phải dễ ức hiếp như vậy. Vừa nói, ánh mắt linh hoạt, sắc bén vữa chĩa về phía Nghiêm Chấp:
- Lão thất phu, ngươi là người đầu tiên!
Tôn Ngọc tuổi trẻ khí thịnh, tin tưởng Dương Khai, nên nói khá mạnh miệng, thần thái chắc chắc. Giọng nói y truyền ra, tất cả đám võ giả đang chiến đấu nhất tề dừng lại, quay đầu nhìn về phía này.
Một lát sau, đám người U Hàn Động Thiên phá lên cười, tiếng cười xen lẫn khinh miệt và giễu cợt, ngược lại người của Long Phượng Phủ thì xấu hổ vạn phần.
Hình như ai cũng nghĩ tên thiếu niên này của phe mình không biết trời cao đất rộng.
Nghiêm Chấp cũng bật cười, gác tay sau lưng nói: - Tiểu tử, ta muốn xem xem, ngươi bắt ta trả cái giá đó như thế nào, lão phu sẽ đứng nguyên ở đây, hai người các ngươi có thể cùng tấn công.
- Ha ha, vừa rồi năm tên Siêu Phàm Cảnh đó cũng đã nói tương tự, sau đó... chúng liền chết hết. Tôn Ngọc cười u ám.
Vừa dứt lời, tiếng rồng gầm cao vút bỗng nhiên vang rền, một chùm kim quang kinh người bùng nổ, chiếu sáng cả một vùng trời.
Tất cả võ giả dưới Nhập Thánh Cảnh trong phút chốc đều mù lòa cả hai mắt, đồng thời cảm giác được một áp lực kinh người từ trên trời giáng xuống, đến mức họ không dám thở dốc, sợ rằng nếu có một động tác nhỏ thôi thì sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.
Nghiêm Chấp đối mặt với Tôn Ngọc, trước một khắc đó còn tỏ ra khinh bạc, ngay sau đó liền sắc mặt đột biến.
Trong kim mang chói mắt đó, y dường như nhìn thấy một vật có hình thể khổng lồ đang lao về phía mình, không dám chần chừ, y vội vàng ngưng tụ sức mạnh, che chắn phía trước, đồng thời triệu ra một bí bảo phòng ngự Linh cấp trung phẩm.
Không làm như vậy, y sợ mình sẽ bị giết chết ngay tức khắc.
Ầm...
Đất rung núi chuyển, một trận sóng khí năng lượng cuồng bạo quét ra tứ bề, cây cối lay động, mây gió biến đổi vô định.
Nghiêm Chấp kêu lên một tiếng trầm đục, y bay ngược ra như con diều giấy, khoảnh khắc đó, y cảm giác như người mình bị một cỗ lực đạo vô cùng lớn va chính diện, sức mạnh che ở trước người trong phút chốc sụp đổ, ngay tiếp theo bí bảo Linh cấp trung phẩm đó tựa hồ cũng truyền đến thanh âm vỡ tan, cúi đầu nhìn lại, bí bảo của y quả nhiên đã mất linh tính, nhất định phải sửa chữa mới có thể sử dụng tiếp được.
Cái gì vậy? Một kích mà đã phá hủy được bí bảo phòng ngự Linh cấp trung phẩm của mình như vậy!
Kim quang dần dần tản đi, Nghiêm Chấp cuối cùng cũng thấy rõ cái gì tấn công mình.
Mi mắt co rụt lại, y sững sờ đứng tại chỗ.
Giữa không trung, một con cự long màu hoàng kim dài mấy chục trượng lạnh lùng nhìn y với cặp mắt to như chuông đồng, cặp mắt đó lộ vẻ khinh miệt và coi thường. Dưới ánh nhìn chú mục của nó, Nghiêm Chấp bất giác bỗng có cảm giác chỉ muốn độn thổ cho xong.
Cự long màu hoàng kim bề ngoài to lớn, một lớp vảy rồng ánh vàng rực rỡ bao trùm ở trên người, uy vũ vô cùng, có vẻ cứng cáp như thành đồng vách sắt, dường như bất cứ một đòn tấn công nào cũng không thể chạm tới nó vậy, long trảo vô cùng sắc bén, lóe ra từng tia hàn quang, đó là thứ móng vuốt sắc bén mà người ta không thể hoài nghi việc nó có thể dễ dàng xé rách bí bảo đẳng cấp cao.
- Năng lượng biến hình? Nghiêm Chấp nhướn mày, song lại nhanh chóng bác bỏ suy đoán của chính y.
Con cự long hoàng kim trước mắt này quá thật, thật đến mức không có khả năng nó là do chân nguyên hội tụ ra.
Nói cách khác, nó là một con rồng thật sự!
Theo truyền thuyết, vương giả trong giới Yêu tộc có thể trưởng thành đến bậc chín!
Nghiêm Chấp từng nghe qua, Yêu tộc có vài vị Đại tôn, bản thân đều là yêu thú bậc tám đỉnh phong, trong đó có một hai vị Đại tôn trong cơ thể có huyết thống chân long, cho nên mới đạt tới trình độ cao như vậy.
Với Yêu tộc mà nói, huyết thống chân long là huyết thống cao quý nhất.
Hai vị Đại tôn đó nhờ vào huyết thống này mà có thể tu luyện tới Nhập Thánh tam tầng cảnh, mà trước mắt Nghiêm Chấp hiện giờ, lại xuất hiện một con chân long.
Đây chính là Yêu Hoàng bậc chín trong truyền thuyết, đã vượt qua sức mạnh tối cao trong thiên hạ này.
Cảm nhận được năng lượng nóng rực tản mác từ trong cơ thể cự long hoàng kim đó, Nghiêm Chấp bỗng thấy ớn lạnh cả người.
Nghiêm Chấp đứng sững người nguyên chỗ, người dẫn Tôn Ngọc đến là Lăng Kiên ngớ người ra, toàn thân không ngừng run cầm cập, hết lần này đến lần khác đưa tay lên lau cặp mắt đục ngầu, như để xem được rõ ràng hơn một chút, xác nhận trước mắt mình không có xuất hiện ảo giác gì cả.
Đến cả Tôn Ngọc, cũng kích động ra mặt, y phấn khởi vô cùng, đôi mắt đầy sự sùng bái tột độ.
- Long Hoàng chi uy! Bên kia, Trần Châu không kìm nổi quát khẽ, thất thần nhìn cự long hoàng kim đó, cũng không thể nào tin nổi có một ngày mình còn có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, càng không thể tin được Tôn Ngọc lại có thể làm được đến mức này.
Hai năm trước, tên đệ tử này còn không có tiếng tăm gì, chỉ là Chân Nguyên Cảnh thất tầng, tuy đã xác nhận y chiếm được truyền thừa Long Hoàng, nhưng Trần Châu nghĩ cho dù y có an toàn trở ra, Long Phượng Phủ cũng phải tận tâm tận lực bồi dưỡng y vài thập niên, y mới thực mạnh lên được.
Chẳng ai ngờ, Tôn Ngọc hôm nay vừa mới xuất quan, đã trực tiếp tìm tới đối trận với một vị Nhập Thánh Cảnh, hơn nữa còn khiến Long Hoàng chi uy tái hiện.
Trần Châu không kìm nổi cười phá lên, y nghĩ dù bây giờ mình có chết đi, thì cũng là một cái chết có ý nghĩa, không phụ lòng tổ tông.
Bách Kính Sơ cũng chẳng còn lòng dạ nào để truy kích Trần Châu nữa, y đứng sững sờ ở giữa không trung nhìn cự long hoàng kim đó, cảm giác hoảng sợ dồn dập kéo đến tận sâu trong nội tâm y.
Tất cả các võ giả đang chiến đấu đều dừng lại, nhìn vào cảnh tượng kinh sợ này.
Cảm giác khủng hoảng và bất an nhanh chóng lan tràn ra như thủy triều, tất cả võ giả của U Hàn Động Thiên đều như ngã vào hầm băng, cảm giác khắp cả người lạnh tột cùng.