- Ta không nuốt trôi cơn tức này mà thôi. Mặt người nọ tràn ngập vẻ tức giận. - Chiến Thiên Minh thì thế nào, Khúc Trường Phong cũng thật coi trọng bản thân, nếu không có Chiến Thiên Minh ở sau lưng cho hắn làm chỗ dựa, sao hắn dám hành động như thế? Ta cảm thấy người này hoàn toàn là có tiếng không có miếng, nếu thật sự khai chiến thì hoàn toàn không phải đối thủ của hai vị sư huynh.
Sắc mặt lão già xồn xồn trầm xuống, khiển trách: - Lời này của đệ nói sai rồi, tuy Khúc Trường Phong ngang ngược, đồn đãi bình luận về hắn không hay, nhưng hắn quả thật có tài, bằng không chỉ mượn uy phong của Chiến Thiên Minh, sao toàn bộ U Ám Tinh đều biết tên của hắn chứ? Đệ biết Phương Thiên Trọng của Lôi Đài Tông không? Ta nghe nói hắn so tài với Khúc Trường Phong không dưới mười lần, nhưng mỗi lần đều bất phân thắng bại, nếu hắn đã có thể đánh ngang tay với Phương Thiên Trọng, sư huynh ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, về sau đệ nhất thiết không được khinh thị những người thanh danh lưu truyền như thế, bọn họ có tiếng tăm, hiển nhiên có năng lực.
- Ngay cả Phương Thiên Trọng cũng không thể thắng hắn? Sư đệ kia kinh ngạc sợ hãi, thế mới biết mình xem nhẹ năng lực của Khúc Trường Phong.
- Tất nhiên là vậy, cho nên mỗi lần hai người này vừa thấy mặt đã đối chọi gay gắt, giống như nước với lửa. Điểm này Lục Diệp sư huynh của đệ biết rõ ràng. Lão già xồn xồn kia nói đồng thời nhìn thoáng qua người thứ ba. - Vì sao Lục Diệp sư huynh lại biết rõ?
Lão già xồn xồn nói: - Bởi vì một lần ở ngoài, Lục Diệp sư huynh của đệ tình cờ thấy hai người này đang đấu với nhau. Lục Diệp sư đệ, nói tình huống khi đó giúp ích cho đệ ấy rất nhiều, để tránh sau này đệ ấy lại khinh thường anh hùng trong thiên hạ, mất mạng mà không biết nguyên nhân.
Ngay lập tức, ánh mắt tò mò của võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh chuyển về phía người gọi là Lục Diệp sư huynh.
Mà lúc này Lục Diệp cau mày, dường như đang suy tư gì đó, vẻ mặt với cảm xúc không rõ ràng, giống như không nghe thấy lời của lão già xồn xồn.
- Lục sư đệ, đệ đang nghĩ gì vậy? Lão già xồn xồn hồ nghi hỏi một câu, sau khi ra khỏi thạch thất, dường như Lục Diệp có hơi mất hồn mất vía, dáng vẻ của hắn như đang mộng du ở cõi tiên, cho tới lúc này vẫn chưa khôi phục lại.
- Ha ha... Lục Diệp bỗng cúi đầu cười một tiếng. Không biết vì sao, khi nghe tiếng cười này, lão già xồn xồn và võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh kia lạnh cả người, nổi đầy da gà.
Lão già xồn xồn kinh hãi, cho rằng khi Lục Diệp ngâm mình trong ao Tẩy Hồn Thần Thủy đã gặp phải biến cố gì, vội vàng hỏi: - Lục sư đệ, đệ không sao chứ?
- Ta? Đương nhiên ta không sao cả, ta thấy rất tốt! Ha ha ha... chưa bao giờ thấy tốt như vậy! Khi nói, trong hai tròng mắt của Lục Diệp bỗng hiện ra hai điểm xanh vô cùng quỷ dị. Điểm xanh ấy giống như hai đóm lửa, thoạt nhìn làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy. Gương mặt vốn bình thản của Lục Diệp lúc này cũng trở nên dữ tợn vô cùng. Hắn bất thình lình vươn tay ra, thánh nguyên trên tay bắt đầu khởi động, cắm thẳng vào ngực của võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh kia.
Võ giả này đâu có ngờ rằng, Lục Diệp sư huynh luôn dịu dàng nhã nhặn, khiêm tốn lễ độ với bất kỳ người nào lại ra tay với mình. Khi cảm giác được cơn đau ở ngực, cúi đầu xuống nhìn, đã thấy tay Lục Diệp cắm vào trong thân thể mình.
Không hiểu sao trái tim bỗng co giật một hồi, sau đó hắn thấy tay Lục Diệp rút ra khỏi ngực mình, bàn tay đầy máu, trong lòng bàn tay còn nắm một trái tim đang nhảy đập.
Đây là trái tim của mình? Trong đầu võ giả này chỉ thoáng qua một câu hỏi như vậy, ngửa mặt ngã xuống, lỗ thủng trước ngực phun ra máu tươi.
- Lục Diệp, đệ làm gì vậy! Mặt lão già xồn xồn biến sắc, chuyện đồng môn tương tàn lại rành rành xảy ra trước mặt hắn, đây là điều mà hắn không hề ngờ tới.
Trong tiếng hét phẫn nộ, hắn liền ngưng tụ thánh nguyên, chuẩn bị công kích kẻ giết hại đồng môn kia.
Nào biết một dòng lực lượng thần thức làm người kinh sợ bỗng xuất hiện, tiến vào trong đầu hắn, ngap lập tức phá vỡ phòng ngự thức hải, khuấy đảo thức hải của hắn một cách long trời lở đất.
Lão già xồn xồn thét lớn một tiếng, trong giây lát thức hải bị hao tổn, thánh nguyên được ngưng tụ bỗng chốc tiêu tán vô tung vô ảnh.
Ngay sau đó, hắn liền thấy Lục Diệp cười dữ tợn đánh về phía mình, điểm sáng xanh biếc trong đôi mắt kia cũng càng sáng ngời quỷ dị.
- Ngươi không phải... Lão già xồn xồn kinh hãi hô lên, một câu chưa nói xong, đầu đã bị chưởng đao của Lục Diệp bổ xuống, máu tươi phun ra từ thi thể không đầu.
Lục Diệp dễ dàng đứng vững người lại, vẩy máu tươi trên tay, hừ lạnh nói: - Ta đương nhiên không phải!
Nhìn như thoải mái đánh chết hai võ giả Thánh Vương cảnh, nhưng lúc này mặt Lục Diệp vẫn lộ vẻ bất mãn, tư chất của khối thân thể này còn tạm được, vô cùng thích hợp để tu luyện công pháp của hắn, nhưng cảnh giới tu vi quá yếu, so sánh với thời kỳ đỉnh cao của hắn, quả thực như con kiến hôi không chịu nổi một kích.
Nhưng mà Lục Diệp rất thỏa mãn, bởi vì hắn rốt cuộc chạy ra khỏi nơi quỷ quái kia, đã bao nhiêu năm rồi? 5 ngàn năm? 10 ngàn năm? Hay là 20 ngàn năm?
Thời gian đã lâu đến mức hắn không nhớ rõ, nếu một ngàn năm nữa không ai tìm đến thạch thất này, thần hồn của hắn chỉ sợ sẽ bị tiêu tán trong thiên địa.
Lúc trước để phá vỡ một ít cấm chế ở thạch thất, làm cho người phát hiện ra nơi đó, hắn thậm chí không tiếc hao tổn năng lượng căn nguyên thần hồn, nếu không chỉ sợ đến nay thạch thất còn đang bị che lấp dưới bụi bậm, may mà tất cả nỗ lực đều đáng giá, thật sự có người đi đến đó, cũng giúp tâm nguyện nhiều năm của hắn được đền bù. Sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt, rất nhanh đã bị Lục Diệp đè nén, cưỡng chế vận dụng bí thuật đối với thân thể này là một gánh nặng rất lớn, hơn nữa cho tới bây giờ, hắn còn không hoàn toàn hiểu rõ khối thân thể vừa đạt được.
Xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể vận dụng bí thuật gì.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, lại nhìn về phía đường chân trời màu lửa đỏ ở khu cực nóng kia, Lục Diệp cười lạnh một tiếng: - Tam Dương Hỏa Hoàn, ra tay đúng là bạo!
Sau khi nói một câu không giải thích được như vậy, hắn mới cướp đoạt nhẫn của lão già xồn xồn và võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh rồi đốt cháy thi thể, rời đi ngay lập tức, chạy về phía động thạch nhũ.
Không quá nhiều thời gian, hắn lại quay về chỗ này.
Trong thạch thất đã không có vật gì, đồ trong ao cũng bị lấy sạch, thậm chí ngay cả xương khô nằm ở một bên lúc đầu cũng bị người nào đó công kích một chút trước khi đi, bay tán loạn đầy đất.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Lục Diệp lướt qua vẻ tức giận, đi đến trước hài cốt vỡ vụn kia, cúi người cẩn thận thu dọn lại, nhặt hết những khúc xương lên, bỏ vào trong nhẫn không gian.
Khi làm việc này, vẻ mặt của hắn thật cổ quái, có chút đau thương, cũng có chút nhớ lại.
Sau khi thu thập xong hài cốt, hắn mới nhảy vào cái ao trống rỗng kia. Đứng tại chỗ suy tư một lát, ngay sau đó hắn bước đi với bước chân không hề có quy luật, mỗi khi đạp chân xuống, hắn đều rót xuống đáy ao một ít thánh nguyên, lực đạp lúc nhẹ lúc nặng, biểu cảm của Lục Diệp cũng vô cùng nghiêm túc, giống như đang làm một chuyện vô cùng trọng đại.
Đi suốt như vậy khoảng một khắc, trong mắt Lục Diệp dần ánh lên vẻ kỳ vọng.
Một lát sau, hắn dừng lại, đạp một cước cuối cùng, đồng thời rót vào lượng thánh nguyên vừa đủ.
"Rắc" một tiếng...
Ở tâm của đáy ao bỗng nứt ra một khe hở, bên trong lộ ra một hốc tối.
Thấy vậy, Lục Diệp mới thực sự cười rộ lên, nhanh chóng đi tới phía trước, nhặt nhẫn không gian được giấu trong hốc tối lên, đeo vào tay mình, thở dốc một hơi nặng nề.
Chỉ cần có chiếc nhẫn này, hắn liền có thể Đông Sơn tái khởi dễ dàng.
Nhưng điều duy nhất khiến hắn tức giận là thứ quan trọng nhất của mình lại bị võ giả Thánh vương nhất tầng cảnh kia mang đi, hơn nữa lực lượng trong cơ thể hắn thật sự quá cổ quái, không ngờ lại là một loại Hắc viêm thiêu đốt, trước đó mình tiến vào trong cơ thể hắn định đoạt xá, suýt nữa bị hắn đốt đến mức thần hồn tiêu tan!
Trước kia hắn chưa từng thấy Hắc viêm có thuộc tính này, lạnh và nóng luân phiên, chính và tà cùng tồn tại, mâu thuẫn tới cực điểm.
Lúc ấy Lục Diệp luống cuống vội vàng chui ra, nếu nán lại trong thân thể đó thêm ba giây nữa, Lục Diệp tin rằng mình sẽ bị đốt thành tro.
Đây chính là một khối thân thể tốt, nếu có thể đoạt xá thành công thì tốt rồi, Lục Diệp không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
- Đồ thuộc về ta ngươi há có thể mang đi? Lục Diệp cười lạnh, thả ra thần niệm để tìm kiếm, hắn tin rằng chỉ cần Dương Khai cầm vật kia, dù có giấu nó trong nhẫn không gian, mình cũng có thể tìm được một cách chính xác.
Bởi vì vật kia vốn thuộc về hắn.
Nhưng tìm kiếm xong, Lục Diệp bỗng kinh hãi, hắn không cảm giác được khí tức của vật kia một chút nào, dường như nó đã biến mất mà không giải thích được.
- Không thể nào! Lục Diệp điên cuồng gầm lên, vẻ mặt tức giận như mất đi lý trí, không thể nào tin được rằng khí tức của vật kia đã biến mất không thấy, khả năng duy nhất chính là đối phương đã dung hợp nó.
Nhưng chỉ là một kẻ Thánh Vương nhất tầng cảnh, cho dù có bản lãnh lớn bằng trời cũng không thể dung hợp được, làm như vậy hắn sẽ mất mạng ngay lập tức!
Đây chính là đồ vật quan trọng nhất của Lục Diệp. Thứ này để lộ ra có thể khiến cho cả Tinh Vực dấy lên giết chóc điên cuồng tranh giành, lúc này biến mất không thấy, sao hắn có thể không tức giận chứ? Không có nó, nếu Lục Diệp muốn khôi phục tu vi thần thức của mình, tối thiểu cũng mất hơn 2, 3 ngàn năm.
Giờ này phút này, Dương Khai đã cách xa động thạch nhũ 50 dặm đường rồi.
Sau khi nhận thấy sát khí của Khúc Trường Phong, hắn lập tới rời khỏi chỗ kia, cũng không có mục tiêu đặc biệt gì, chỉ đi một cách ngẫu nhiên.
Lúc mới bắt đầu, hắn định vào khu thiên tài địa bảo để vơ vét một hồi, nhưng sau khi đi vào thì linh thảo lẫn linh dược mà chỗ này sinh ra làm hắn hơi thất vọng.
Ngoại trừ đào được Thúy La Thảo là niềm vui ngoài ý muốn, những thứ khác hắn thu hoạch được quả thực không đáng nhắc tới, chúng đều có thể mua được ở ngoài dù giá rất đắt, nhưng hắn không hề thiếu tiền, không tất yếu lãng phí thời gian tìm ở chỗ này.
Thu hoạch lớn nhất dĩ nhiên là chỗ tốt chiếm được trong động thạch nhũ.
Không nói đến tác dụng của Tẩy Hồn Thần Thủy, lợi ích mà hắn đạt được ở trong đó không nhiều lắm, lực lượng thần thức tuy tăng tiến một chút nhưng cũng không rõ ràng, dù sao tu vi thần thức của hắn đã mạnh hơn những võ giả cùng cấp rất nhiều, nhưng lợi ích mà Ôn Thần Liên chiếm được thì khó có thể tưởng tượng, điều này mới là mục đích hàng đầu.