Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại có chuyện bực này sao! Dương Khai nghe xong hết sức ngạc nhiên, hắn thật sự không biết minh bài thân phận đệ tử Thanh Dương Thần Điện còn được phân ra như vậy.

Như vậy xem ra, Cao Tuyết Đình cho hắn khối Thanh Dương Kim Lệnh này thật sự không tầm thường, có thể thấy được sự tín nhiệm đối với thực lực của hắn trong đó.

- Không ngờ Dương thiếu cái gì cũng không biết... Diệp Tinh Hàm cười khổ liên tục.

- Cũng chỉ là một khối minh bài mà thôi. Dương Khai thuận miệng đáp một câu, rồi truyền thần niệm vào khối minh bài, báo cho Cao Tuyết Đình một câu, lúc này mới thu minh bài lại, nói: - Chúng ta đi thôi.

Diệp Tinh Hàm thu hồi vẻ mặt phức tạp lại, trở nên hơi phấn chấn, gật gật đầu nói: - Vâng!

Vừa nói xong, Dương Khai liền dùng linh lực bao nàng lại, thuấn di tới một nơi bên ngoài thành, sau đó hắn liền lấy bí bảo mộc thuyền của mình ra, vẫy vẫy Diệp Tinh Hàm, đợi cho nàng bay lên đứng vững vàng rồi bấm pháp quyết, nhanh như chớp bay đi.

Mộc thuyền không lớn, nhưng hai người đứng trên đó thì không có vấn đề gì, hơn nữa nó chính là bí bảo phi hành cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, chỉ cách Đế Bảo một chút, cho nên tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đi xa nghìn trượng.

Trước đó, Dương Khai cũng chưa hề nghe qua cái tên Thiên Diệp Tông, nên cũng không biết về Thiên Diệp Tông này.

Nhân lúc phi hành, Dương Khai liền hỏi qua Diệp Tinh Hàm về tình hình Thiên Diệp Tông.

Theo Diệp Tinh Hàm nói, rất lâu trước đây Thiên Diệp Tông là một đại tông môn ở Nam Vực, tuy không thể sánh ngàng với Thanh Dương Thần Điện, Thiên Vũ Thánh Địa, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Có điều từ khi lối vào Bí cảnh bị đóng lại, trong tông môn không còn được linh khí nồng đậm truyền vào nữa, nhiều thần thông bí thuật cũng bị mất, lập tức xuống dốc. Theo thời gian trôi qua, thế lực cũng càng ngày càng suy yếu, đến thế hệ Diệp Hận, phụ thân Diệp Tinh Hàm đã không thể lên đài được nữa, cả tông môn cũng chỉ có Diệp Hận là võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, còn không bằng cả Bích Vũ Tông.

Tuy Bích Vũ Tông cũng không có Đế Tôn Cảnh, nhưng khi Dương Khai tới đó tốt xấu cũng thấy có bốn vị cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Lần trước, khi Tứ Quý Chi Địa mở ra, Bích Vũ Tông còn có hai danh ngạch tiến vào, trong khi Thiên Diệp Tông lại không có lấy một cái, có thể thấy được sự chênh lệch trong đó.

Thiên Diệp Tông tọa lạc tại Thiên Diệp Sơn, Giang Châu, Nam Vực, cách Phong Lâm Thành khoảng nửa tháng lộ trình.

Phong Lâm Thành vốn có trận pháp không gian đi tắt tới Giang Châu Thành, nhưng lần trước bị ma khí vây thành, sau khi Túy Tửu Ông tử chiến đến cùng hủy diệt mất trận pháp, đến giờ vẫn chưa chữa trị được.

Dù sao Phong Lâm Thành cũng quá nhỏ, đám người Đoàn Nguyên Sơn thấp cổ bé họng, nên không thể mời được đại sư trận pháp thích hợp để tu bổ lại trận pháp không gian.

Nhưng hiện tại đã không cần phải lo lắng vấn đề này nữa, chờ sau khi chuyện ở Linh Hồ Cung hoàn thành, đám người Tiêu Vũ Dương chắc chắn sẽ sai trận pháp sư của tông môn sửa chữa lại như mới.

Phong Lâm Thành sau này sẽ trở thành một trong những thành lớn nhất trong khắp Nam Vực, nên trận pháp không gian nhất định có thể liên thông bao trùm tất cả thành trì trong toàn Nam Vực.

Dương Khai dự đoán, lần sau hắn trở lại Phong Lâm Thành sẽ rất dễ dàng, chỉ cần tìm một thành trì không coi là nhỏ, sử dụng trận pháp không gian là có thể đi tới.

Dương Khai và Diệp Tinh Hàm tán gẫu suốt dọc đường.

Đến tận lúc này hắn mới biết, Thiên Diệp Tông chính là tông môn lấy việc luyện chế điều khiển khôi lỗi là chủ đạo, đa số môn hạ đệ tử đều tu luyện khôi lỗi thuật, có chút thần kỳ.

Dương Khai lần đầu mới gặp được một tông môn như vậy trong Tinh Giới. Đại đạo có ba ngàn, đều có thể thông tới Đế Tôn, khôi lỗi thuật cũng không phải là không mạnh, chỉ có điều điều kiện tu luyện rất hà khắc, luyện chế khôi lỗi cũng hết sức phức tạp, cho nên có rất ít người đạt tới thành tựu cao trong lĩnh vực này. Nhưng nếu tu luyện khôi lỗi thuật đến cực hạn, thì cũng là một thủ đoạn vô cùng lợi hại.

- Thiên Diệp Tông các ngươi lấy tu luyện khôi lỗi là chủ đạo, vì sao ta chưa bao giờ thấy ngươi dùng qua? Dương Khai không hiểu hỏi.

Thậm chí ngay cả khi gặp nguy hiểm ở dưới 18 nguồn suối trước đó, Diệp Tinh Hàm cũng chưa từng sử dụng qua khôi lỗi của mình.

Nghe Dương Khai hỏi như vậy, Diệp Tinh Hàm tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, nhăn nhó nói: - Nói ra cũng không sợ Dương thiếu chê cười, Thiên Diệp Tông ta đúng là lấy khôi lỗi thuật là chủ đạo như thiên hạ đồn đại, nhưng từ đời tông chủ trước đó đem rất nhiều điển tịch cùng bí thuật vào bí cảnh, pháp môn luyện chế điều khiển khôi lỗi cũng bị thất truyền theo, hiện tại khôi lỗi do Thiên Diệp Tông chúng luyện chế ra... cũng không có tác dụng quá lớn.

Nói xong, nàng liền mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, hai tay bấm niệm pháp quyết, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một con chim nhỏ màu xanh.

Dương Khai nhìn lại, thấy con chim nhỏ này giống y như thật vậy, ngay cả lông chim trên người cũng trông rất sống động, màu sắc tự nhiên, nhưng khi đưa thần niệm dò xét có thể thấy rõ con chim này cũng không phải bằng xương bằng thịt, mà chỉ là khôi lỗi được luyện chế ra mà thôi.

Dương Khai tỏ ra ngạc nhiên, cảm thấy con chim nhỏ này nếu không dùng thần niệm cẩn thận cảm ứng, e là thật sự không thể phân biệt được là chim thật hay vật chết.

Diệp Tinh Hàm lại biến đổi pháp quyết, chìa ngón tay ra, điểm lên thân thể con chim nhỏ.

Ngay sau đó, trên người chim nhỏ màu xanh phát sáng, đập cánh mấy cái, đầu nghiêng qua nghiêng lại rồi lập tức bay quanh Diệp Tinh Hàm không ngừng. Không chỉ như thế, trong miệng nó còn phát ra tiếng hót giống y như thật.

Dương Khai nhìn mà cảm thán gật đầu tán dương: - Trình độ khôi lỗi thuật của quý tông quả nhiên rất cao.

Diệp Tinh Hàm đỏ mặt, nói: - Dương thiếu khen trật rồi, bổn tông hiện tại cũng chỉ có thể luyện chế ra những khôi lỗi có vài tác dụng nhỏ mà thôi, chẳng hạn như dò xét địch tình, còn chân chính chiến đấu không thể đưa đến bất cứ tác dụng gì. Bởi vì nguyên nhân này... một số trưởng lão trong tông đã chuyển sang tu luyện những công pháp cùng bí thuật khác, cảm thấy khôi lỗi thuật không có tác dụng gì.

Dương Khai cười xùy một tiếng: - Đó là ánh mắt của bọn họ thiển cận.

Ánh mắt Diệp Tinh Hàm sáng ngời:

- Dương thiếu cũng biết khôi lỗi thuật sao?

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Mặc dù ta không liên quan đến đạo này, nhưng cũng biết khôi lỗi cường đại không thể khinh thường, nghe đồn rằng ở trong Tinh Giới, có khôi lỗi ngay cả Đế Tôn Cảnh đụng phải cũng phải nhượng bộ lui binh.

Diệp Tinh Hàm nghe vậy cười khổ nói: - Thiếp không cầu có thể luyện chế được khôi lỗi như vậy, chỉ không muốn để cho truyền thừa Thiên Diệp Tông mai một mất mà thôi. Đáng tiếc... Thật ra luyện chế khôi lỗi quan trọng nhất vẫn là Linh Năng Tâm, hiện tại Thiên Diệp Tông không có pháp môn để luyện chế được Linh Năng Tâm đẳng cấp cao, nếu như có được nó, tất nhiên có thể tái hiện huy hoàng ngày xưa.

- Linh Năng Tâm sao? Dương Khai nhướng mày, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay trảo vào hư không, ngay sau đó trong tay liền xuất hiện mấy khối tinh thể lớn tầm quả trứng bồ câu, tỏa ra tia sáng kỳ dị.

Không đợi hắn lên tiếng, Diệp Tinh Hàm đã thất thanh kêu lên: - Linh Năng Tâm? Dương thiếu, làm sao ngươi lại có Linh Năng Tâm?

- Trong Tứ Quý Chi Địa chiếm được. Dương Khai đáp.

Lúc đó, ở đó trong Tuế Nguyệt Thần Điện, cửa ải thứ nhất mọi người gặp phải vô số khôi lỗi, Linh Năng Tâm trên tay Dương Khai chính là do hắn thu thập được sau khi đánh tan những khôi lỗi kia, số lượng không nhiều lắm, chỉ có mấy khối mà thôi.

- Tứ Quý Chi Địa... Diệp Tinh Hàm nghe vậy sắc mặt ảm đạm, tuy nhiên rất nhanh lại phấn chấn nói: - Dương thiếu, ta có thể xem qua Linh Năng Tâm này một chút được không?

Dương Khai nhìn nàng, thuận tay ném qua.

Diệp Tinh Hàm mừng rỡ bắt lấy, rồi cẩn thận đặt trên lòng bàn tay ngắm nghía, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, tựa như là một đứa trẻ được cho đồ chơi vậy.

- Linh trận trên Linh Năng Tâm này dường như rất cổ xưa, một số linh văn linh mạch hội tụ sớm đã thất truyền, hơn nữa cấp bậc của Linh Năng Tâm này cũng không thấp, nếu ta đoán không lầm, hẳn là Linh Năng Tâm lấy được từ thân thể khôi lỗi cấp Đạo Nguyên phải không?

Dương Khai gật gật đầu nói: - Không sai, may mà ngươi có thể nhận ra.

Diệp Tinh Hàm nói: - Dương thiếu nói đùa, từ nhỏ thiếp đã tiếp xúc khôi với lỗi chi đạo, đối với lĩnh vực này vẫn chuyên tâm nghiên cứu, nếu có Linh Năng Tâm này, thiếp hoàn toàn có thể luyện chế được một con khôi lỗi cấp Đạo Nguyên...

Nói rồi, nàng nắm chặt Linh Năng Tâm trên tay lại, nhìn chằm chằm Dương Khai nói: - Dương thiếu, thiếp có một yêu cầu quá đáng!

- Nếu là yêu cầu quá đáng, thì không cần nói nữa! Dương Khai không cần nghe đã biết nàng muốn nói cái gì, đưa tay gỡ nắm tay của nàng, cầm Linh Năng Tâm kia trở về, toét miệng cười nói: - Thứ này ta còn cần dùng, nên phải lưu lại.

- Dương thiếu... Vẻ mặt Diệp Tinh Hàm ai oán, như thể Dương Khai bội tình bạc nghĩa đối với nàng vậy: - Ngươi bán cho ta một viên được không, dù sao ngươi giữ lại cũng vô ích.

Hiện tại nàng mới chỉ có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cùng cảnh giới với Dương Khai, nếu như có thể luyện chế được một khôi lỗi cấp Đạo Nguyên, thì thực lực của nàng tất nhiên sẽ tăng vọt. Điều này đối với một võ giả từ nhỏ đã tiếp xúc khôi lỗi thuật, trầm mê trong đó thì quả thực giống như là niềm vui từ trên trời rơi xuống.

Không chỉ như thế, thông qua Linh Năng Tâm này nàng còn có thể nghiên cứu cấu tạo bên trong, nói không chừng có thể tìm hiểu được gì đó, từ đó luyện chế ra với quy mô lớn. Nếu thật như vậy, thì thực lực Thiên Diệp Tông nhất định cũng sẽ nhảy vọt.

- Dương thiếu, ngươi chỉ cần bán cho ta một viên thôi, thiếp van ngươi đó! Diệp Tinh Hàm thấy làm vẻ mặt khổ sợ không có kết quả, bất ngờ liền đưa tay nắm lấy cánh tay Dương Khai, không ngừng lắc lắc, năn nỉ.

Dương Khai nhếch mép, tỏ vẻ khá nham hiểm, nói: - Diệp cô nương, ở nơi hoang vu không người này, ngươi lại lôi lôi kéo kéo ta, có vẻ không được thích hợp lắm thì phải?

Diệp Tinh Hàm nghe vậy mặt đỏ bừng, dường như cũng ý thức được không ổn, như điện giật buông lỏng tay ra, rồi tỏ ra thảm thiết nói: - Rốt cuộc phải như thế nào thì Dương thiếu mới chịu bán cho ta một viên?

- Tạm thời không bán. Dương Khai trả lời.

- Tạm thời? Diệp Tinh Hàm nghe vậy đôi mi thanh tú giương lên, ngửi được một cơ hội trong lời nói của Dương Khai, mắt đẹp sáng lên nói: - Vậy thì tới khi nào mới bán?

Dương Khai cười hắc hắc nói: - Cái này phải xem tình huống, nói không chừng vĩnh viễn không bán, cũng có thể khi cơ hội đến sẽ bán.

- Ngươi... Diệp Tinh Hàm tức giận giậm chân, nhưng không thể làm gì được Dương Khai.

Đang lúc nàng không biết nói gì, bỗng nhiên vẻ mặt Dương Khai trở nên ngưng trọng, dừng lại.

Diệp Tinh Hàm đứng sau Dương Khai trên mộc thuyền, nhất thời không quan sát suýt nữa đụng vào sau lưng Dương Khai, cũng may nàng phản ứng thần tốc, điều động nguyên lực, cố định thân hình tại chỗ, rồi tức giận nói: - Dương thiếu ngươi làm cái gì vậy!

Dương Khai lại không trả lời nàng, mà chỉ lạnh lùng nhìn hư không xung quanh, trên mặt hiện lên vẻ cười châm chọc.

- Sao vậy? Diệp Tinh Hàm thấy dáng vẻ hắn như vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi. Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên nàng nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tựa như có thứ gì đó nguy hiểm đang để mắt tới vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK