Thân phận Lưu Viêm đặc thù, không tiện đi xung quanh, cho nên hắn bảo ở tạm chỗ Trương gia ở ngoài thành, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Khoảng khắc đầu óc tỉnh táo, Dương Khai tính toán rất nhiều.
Trạng thái của hắn đã rất nguy hiểm, không nói mình có khả năng đánh mất thần trí trở thành ma nhân, nếu không trốn vào Huyền Giới Châu mà đi lung tung bên ngoài, nhất định sẽ bị đám người Trần Văn Hạo nắm được dấu vết, đuổi tận giết tuyệt.
Huống chi, hắn ở trong trạng thái khát máu, có bản năng giết chóc sinh linh, một khi không cẩn thận chạy vào Phong Lâm Thành, toàn bộ thành trì sẽ bị hắn giết sạch.
Hắn chỉ có đi vào Tiểu Huyền Giới.
Trong Huyền Giới Châu, ý thức của Dương Khai hỗn loạn, dần độn ngây dại, nếu không phải trong thức hải có Ôn Thần Liên bảy màu bảo vệ một tia thần trí cuối cùng, Dương Khai đã sớm lạc lối trong lực lượng mạnh mẽ, không còn là mình.
Lúc này, hào quang của Ôn Thần Liên bảy màu đang cuốn lấy ma niệm thượng cổ Cự Ma, hai bên ngang hàng, làm cho Dương Khai không có cách nào.
Nếu chỉ là nguy cơ trong thức hải thì cũng thôi, với sức mạnh của Ôn Thần Liên bảy màu, Dương Khai cho rằng mình còn không tới mức lạc mất tâm trí.
Nhưng mà... thân thể mình tích lũy ma khí tinh thuần thượng cổ không thể tưởng tượng, lúc ma niệm nhập thể, ma khí bao phủ mấy chục ngàn dặm, cùng với trên người ma vật, đều hội tụ vào người hắn.
Ôn Thần Liên dĩ nhiên mạnh mẽ, nhưng hiệu quả chỉ nhắm vào thần hồn, không có tác dụng với thân thể.
Nếu không giải trừ vấn đề thân thể, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rơi vào ma đạo thượng cổ.
Gầm thét không ngừng, áp chế khủng bố, bị tâm tình của Dương Khai ảnh hưởng, linh khí thiên địa trong Tiểu Huyền Giới hỗn loạn.
Hoa Thanh Ti sắc mặt tái nhợt trốn dưới chân pháp thân, cái chân to lớn thành cảng tránh gió của nàng, hoảng sợ nhìn về phía phát ra tiếng rống.
Nàng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ở trong thủy triều lực lượng mà Dương Khai gây ra, lại như chiếc thuyền nan chạy trong bão tố biển rộng, lúc nào cũng có thể lật úp.
Pháp thân cũng ngưng trọng, ánh mắt lóe lên tràn đầy lo lắng, nhưng không có cách nào.
Dần dần, tiếng gào thét ngày càng lớn, Dương Khai theo bản năng đang điên cuồng phá hoại tất cả trong Tiểu Huyền Giới.
Cát bay đá chạy, mặt đất rạn nứt, núi non phập phồng, đá vụn tán loạn.
Đến một lúc, tiếng gào thét chợt ngừng, động tĩnh lật trời cũng biến mất.
Hoa Thanh Ti lặng lẽ cảm giác một hồi, mới dè dặt hỏi: - Bên kia... sao rồi?
Pháp thân híp mắt, như nhìn thấu hư không, trầm giọng nói: - Hình như khôi phục được một chút thần trí.
- Ngươi nói, nếu bây giờ ta đi qua cầu xin hắn thả ta ra ngoài.. sẽ có hậu quả gì? Hoa Thanh Ti thật không chịu nổi lo lắng sợ hãi thế này, trong lòng toát ra ý tưởng buồn cười này.
- Ngươi có thể thử xem! Pháp thân thản nhiên nhìn nàng, bỗng lại ngẩng đầu nhìn ra xa, khẽ hô một tiếng.
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn sáng lên: - Đúng rồi, nói không chừng thứ kia có hiệu quả!
- Thứ gì? Hoa Thanh Ti kinh ngạc hỏi.
Pháp thân lại không để ý đến nàng, làm mỹ phụ này không khỏi dẫu môi.
Bên kia, Dương Khai mượn thần thức tỉnh táo trong khoảng khắc, nhanh chóng chạy tới chỗ vườn thuốc.
Lần trước khi tỉnh táo, hắn ý thức được vấn đề lớn nhất của mình là ma khí cuồn cuộn trong người, không giải quyết được, hắn vĩnh viễn không thoát khỏi ma niệm thượng cổ Cự Ma quấn thân.
Hắn lập tức nhớ tới Bất Lão Thụ trồng ở vườn thuốc.
Bất Lão Thụ bất tử bất diệt, thiên địa vĩnh tồn, từ xưa đến nay.
Nếu có thể nghĩ cách dung hợp nó vào người mình, chẳng những có thể trở thành thân bất tử bất diệt trong truyền thuyết, hơn nữa với lực lượng của Bất Lão Thụ, không chừng có thể chống lại ma khí trong người, trấn áp được nó.
Huyền Giới Châu do Dương Khai luyện, Tiểu Huyền Giới tuân theo ý hắn.
Chỉ một ý niệm, hắn đã đến vườn thuốc, trực tiếp khoanh chân ngồi trước Bất Lão Thụ, vận chuyển huyền công, muốn dẫn dắt lực lượng Bất Lão Thụ chảy vào người mình.
Năm đó khi mới lấy được Bất Lão Thụ, hắn cũng thử luyện hóa, nhưng không thể làm được, cuối cùng gác bỏ.
Nhưng khi đó hắn chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh mà thôi, có lẽ vì không đủ thực lực cảnh giới.
Mà hiện tại, hắn đã đến Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vượt xa cả đại cảnh giới, quả thật có thể thử lại.
Nhưng hắn nhanh chóng bất đắc dĩ, phát hiện dù mình là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, cũng không thể kéo được bất cứ lực lượng nào trong Bất Lão Thụ. Bất Lão Thụ không quá cao to cắm rễ trong vườn thuốc, tỏa ra lực lượng sinh mệnh ngập trời, làm cho Tiểu Huyền Giới tràn đầy sức sống, nhưng không cho mình sử dụng.
Ánh mắt Dương Khai tối sầm, trong lòng không khỏi sinh ra tuyệt vọng.
Nếu là bình thường, tâm tình này còn không sao.
Nhưng hiện tại hắn bị ma niệm thượng cổ quấn thân, tâm tình tuyệt vọng vừa sinh ra, liền bị ma niệm mở rộng vô hạn, thoáng cái toàn bộ Tiểu Huyền Giới tràn ngập không khí nặng nề, ngay cả Hoa Thanh Ti ở cực xa cũng bị bao phủ, sắc mặt ảm đạm đau thương.
Bị tâm tình lây nhiễm, nàng như thấy cả đời mình bị nhốt trong không gian quỷ dị này, cô đơn đến già.
Dù đến khi chết, bên cạnh cũng chỉ có tảng đá to này làm bạn.
Nàng vội quẹt khóe mắt, ngón tay đã thấm ướt...
- Ôi!
Pháp thân thở dài nặng nề.
- Sao đột nhiên ta cảm thấy rất đau thương? Hoa Thanh Ti nhìn pháp thân, tay không ngừng dụi mắt, nhưng nước mắt như mở vòi chảy ra, lau thế nào cũng không hết.
Pháp thân lại đưa bàn tay to, nhẹ nhàng vỗ đầu Hoa Thanh Ti.
Mỹ phụ liền sụm xuống, kêu to lên: - Thật là khó chịu, sao lại khóc thành thế này... A, đáng ghét quá, nước mắt không ngừng được...
Trong lúc nói, mắt đã sưng đỏ cả lên.
- Hả... Pháp thân lại kinh hô, sau đó đứng vụt dậy, ánh mắt nhìn thẳng ra xa, thấy được cảnh tượng không thể tin nổi, con mắt ghim vào đá cũng vì tâm tình xao động mà rung chuyển, kinh hô: - Đó là...
Ở chỗ vườn thuốc, Dương Khai khoanh chân ngồi trước Bất Lão Thụ, muốn kéo ra lực lượng của nó, nhưng không thể thành công.
Vô tâm cắm liễu, hắn lại dẫn dắt ra một cỗ lực lượng khác.
Cây hai màu vàng bạc bên cạnh Bất Lão Thụ, bỗng nhiên rung lên, trong cây trào ra hai hào quang.
Một vàng, một bạc.
Cực kỳ thuần khiết.
Hai tia sáng vàng bạc như tinh linh bay trong gió, hóa thành những đốm nhỏ, bay múa như con bướm quanh người Dương Khai.
Dương Khai ngẩn ngơ.
Cây hai màu vàng bạc này là khi trước hắn đánh chết Mộc Tiêu, lấy được hạt giống, đem gieo xuống mà mọc lên.
Lúc đó hạt giống cũng hai màu vàng bạc, chiếm cứ một nửa, Dương Khai không biết đây là hạt giống gì.
Chỉ là Mộc Tiêu tồn tại từ rất xa xưa, nó sinh ra cũng đương nhiên là dị thụ thượng cổ thông linh. Nói cách khác, hạt giống hai màu vàng bạc này cũng đương nhiên là dị thụ thượng cổ.
Hắn chuẩn bị để sau này rồi tra xét rõ ràng.
Nhưng bây giờ, cây hai màu vang bạc này tỏa ra lực lượng, làm hắn không khỏi thất thần.
Trong khi hắn đang mờ mịt, tia sáng hai màu vàng bạc đồng loạt nhập vào người hắn, biến mất tăm.
Dương Khai cả kinh, liền cười khổ.
Tia sáng hai màu vàng bạc có hiệu quả gì, nguy hại gì, hắn hoàn toàn không biết nhưng nếu hiện tại trong người mình ma khí sôi trào, cũng không sợ thêm nhiều của nợ.
Dương Khai dứt khoát mặc kệ cho chúng vào người mình.
Ngay sau đó, thân thể hắn chấn động, mắt trợn tròn, bắn ra tia sáng.
Ma khí tuôn trào trên người hắn lại bị thứ gì áp chế, rít gào chui qua lỗ chân lông đi vào trong người.
Không lâu sau, Dương Khai lại hiện ra thân hình.
Đồng thời, ma khí trong người đang bị lực lượng thần bí cô đọng, tụ tập vào một chỗ.
Ma khí dù khủng bố, nhưng lực lượng thần bí cũng mạnh mẽ không tưởng, như chó xua đàn dê, dồn tất cả ma khí vào chỗ bụng.
Tiếp theo, trong bụng đau đớn như lửa đốt, Dương Khai vừa hô đau, cơn nóng bỏng lại chuyển sang lạnh băng thấu xương.
Làm cho hắn rùng mình, máu cả người muốn đông lại.
Còn không chờ hắn thích ứng, cảm giác lại chuyển sang nóng rực, lại lạnh băng... lặp đi lặp lại!
Không biết kéo dài bao lâu, Dương Khai bị dày vò mất nửa cái mạng, bỗng nhiên ở bụng bùng lên ánh sáng hai màu vàng bạc.
Dương Khai chấn động, ý thức được gì, cởi áo ra cúi đầu nhìn vào.
Ở chỗ bụng, hai màu vàng bạc như hai con cá, cắn đầu đuôi bơi vòng.
Theo bọn chúng bơi vòng, hoa văn huyền ảo dần hình thành, xuất hiện như ấn vào.
Một lát sau, ánh sáng vàng vàng búng lên chói lọi, sau đó biến mất.
Dương Khai hét thảm, sau đó ngất đi.
Gió nhẹ thổi qua, Tiểu Huyền Giới một mảnh yên lặng.
Chỉ có pháp thân ở xa lầm bầm: - Rốt cuộc đó là gì?
- Cái gì là gì? Hoa Thanh Ti thoát khỏi bóng ma bi ai, vừa dụi mắt, xấu hổ hỏi: - Tên kia chưa chết?
Pháp thân liếc nàng, mỉm cười:
- Làm ngươi thất vọng, hắn sống yên lành.
- Đáng ghét! Hoa Thanh Ti cắn răng nghiến lợi một hồi. - Làm ta khóc như bé gái vậy! Nàng xấu hổ, hung ác nói: - Thù này không báo, thề không làm người!
Nói rồi, lại hỏi pháp thân: - Tảng đá lớn, ngươi giúp ta chứ?
- Ồ? Chẳng lẽ ngươi có kế hoạch báo thù?
Pháp thân rất hứng thú nhìn nàng.
Hoa Thanh Ti mỉm cười, vuốt tóc bay lên, tràn đầy phong tình, tự tin nói: - Anh hùng không qua ải mỹ nhân mà!
Pháp thân nghe vậy, không khỏi gật đầu khen ngợi.