- Nếu pháp trận không gian của cô nghiên cứu thành công, vậy khoảng cách di chuyển là bao xa?
Dương Viêm phì cười:
- Pháp trận không gian là dùng để đột phá không gian, chỉ cần có thể định vị chính xác thì khoảng cách không phải là vấn đề.
- Không có hạn chế khoảng cách?
Mắt Dương Khai chợt bừng sáng.
Dương Viêm trầm ngâm, nghiêm túc nói:
- Về lý luận là vậy, nhưng thực tế ra sao thì còn phải nghiên cứu kỹ mới được... Huynh có cho hay không đây?
- Cho!
Dương Khai cười to, huơ tay một cách hào sảng, dù sao thì Không Linh Tinh ở đây nhiều đến vậy, dùng kiểu gì cũng không hết được, chờ đến lúc các thân bằng hảo hữu của hắn đến đây, thậm chí có thể nhờ Dương Viêm luyện chế cho mỗi người một chiếc nhẫn không gian.
- Đa tạ, huynh đúng là người tốt.
Dương Viêm vui tột độ, hận không thể nhào đến hôn Dương Khai một cái. Nàng lập tức chạy sang một bên nhặt tới nhặt lui, tuy tốc độ của nàng không bằng Thkh, nhưng chỉ có đồ để trong nhẫn của mình mới là của mình được.
Dương Viêm hiểu điều này hơn bất cứ ai.
Dương Khai thì lại không như nàng, bất ngờ và phấn chấn ban đầu đã qua, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, hắn đứng một bên nhìn Thạch Khổi nuốt Không Linh Tinh, nhìn từng tầng tạp chất chảy ra từ cơ thể nó, rồi lại bong ra từng mảng.
Bao nhiêu năm bồi dưỡng và chờ đợi, hao phí biết bao nhiêu khoáng thạch đắt giá, nay cuối cùng cũng được báo đáp, hơn nữa báo đáp từ Thạch Khổi còn ghê gớm như vậy, nơi tìm thấy đầu tiên lại là quặng Không Linh Tinh!
Theo cách lý giải của Dương Viêm, nó bẩm sinh đã cực nhạy cảm với khoáng thạch quý hiếm, chỉ cần có nó, sau này những khoáng thạch hiếm mà người khác không tìm được với Dương Khai lại dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, hắn chỉ có mỗi một viên Huyết Tinh thạch, nếu có thêm một viên nữa thì Thạch Khổi còn lại hẳn sẽ có thể sống dậy hoàn toàn.
Tiếng răng rắc vang lên bên tai không dứt, Dương Viêm gom lấy gom để mà mồ hôi đầm đìa, Thạch Khổi cũng làm tới mới sục sôi, Dương Khai thì lại rảnh rỗi.
Nửa ngày sau, Dương Viêm thở hồng hộc chạy tới chỗ Dương Khai, lấy ra một viên thành tinh để phục hồi, thấy nàng như vậy, hẳn là còn muốn gom khoáng thạch tiếp.
- Đáng tiếc thật.
Dương Viêm chợt nói một câu.
- Đáng tiếc gì?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Người khác chỉ biết Không Linh Tinh dùng để luyện chế nhẫn không gian, hay bố trí trận pháp. Thật ra nó vẫn còn một tác dụng nữa.
- Hả? Cô lại biết chuyện gì mà người khác không biết nữa?
Dương Khai cười, thời gian ở cạnh Dương Viêm không lâu, nhưng tiểu cô nương này lần nào cũng khiến người khác ngạc nhiên. Điều này không liên quan đến tướng mạo hay thân hình của nàng, mà hoàn toàn là bản lĩnh của nàng, thế nên Dương Khai cũng không hề coi thường nàng.
- Nó còn có thể dùng để tu luyện.
Dương Viêm lắc lắc đầu.
- Huynh không biết chứ gì? Rất nhiều người cũng không biết, ừm, nói thể nói, cực ít người biết.
- Không Linh Tinh có thể dùng để tu luyện?
Dương Khai giật bình.
- Nó cũng có thể dùng để hấp thụ, tăng cường sức mạnh như thánh tinh ư?
- Ừ, nhưng chúng ta thì không được, nó chỉ dành cho một kiểu người đặc thù – võ giả hiểu sức mạnh không gian mới có thể dùng để tu luyện, tăng cường kiến giải tự thân về sức mạnh không gian.
Dương Viêm mặc sức nói, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt đang trở nên cổ quái của Dương Khai.
- Sức mạnh không gian rất vô lý, cũng rất ảo diệu, không nhưng khó nhập môn, mà muốn tinh thông lại càng khó. Pháp trận không gian còn lại của hiện nay đều là do các võ giả thời thượng cổ dùng sức mạnh không gian làm ra, cách luyện chế nhẫn không gian cũng cho họ khai phá, chúng ta chỉ bắt chước làm theo thôi. Ta có thể bạo gan nói rằng, trong cả Tinh Vực, võ giả biết cách vận dụng sức mạnh không gian không quá hai mươi người, và trong hai mươi người này, người có thể dùng sức mạnh này để kháng địch lại càng hiếm, này, huynh làm gì vậy?
Dương Viêm quay đầu, phát hiện Dương Khai đang cầm trên tay một viên Không Linh Tinh đã được Thạch Khổi tôi luyện, nàng không kìm được bật cười:
- Đừng nói là huynh định hấp thụ sức mạnh Không Linh Tinh đấy nhé? Khỏi cần thử, không hiểu sức mạnh không gian thì vô phương. Nhưng nếu hiểu thì có thể làm được. Huynh có biết tại sao người ta nghiên cứu không sâu về sức mạnh không gian không? Một là họ không biết lợi dụng Không Linh Tinh để tu luyện, hai là vì số lượng Không Linh Tinh quá ít, căn bản không có cho họ tu luyện, tu luyện loại sức mạnh này chẳng khác nào đốt tiền, người thường không có mà đốt đâu.
Nói rồi Dương Viêm liền ngậm miệng lại, mắt chợ mở to, kinh ngạc nhìn viên Không Linh Tinh trên tay Dương Khai.
Dường như nàng phát hiện có một luồng năng lượng khó hiểu tràn ra từ viên Không Linh Tinh này, sau đó bị Dương Khai hút vào trong cơ thể.
Nàng tưởng đó là ảo giác, bèn áp lại gần để nhìn kỹ hơn.
Quả thật có năng lượng chảy ra từ Không Linh Tinh, nó tựa như dòng suối trôi vào cơ thể Dương Khai, đây không phải là ảo giác!
- Huynh...
Dương Viêm hãi hùng.
- Được thật à?
Dương Khai mừng rỡ.
Về mặt nghiên cứu sức mạnh không gian, hắn luôn dựa vào loạn lưu trong khe nứt không gian, nhưng nghiên cứu ở đâu không những nguy hiểm, mà lợi bất cập hại. Kể từ khi ra khỏi đại lục lơ lửng, hắn không còn làm vậy nữa, vì hắn phát hiện những hiểu biết của mình về sức mạnh không gian của mình đã chạm đến một ngưỡng nào đó, có làm vậy nữa cũng vô ích.
Hôm nay nghe Dương Viêm nói một hồi, hắn không kìm được thử một phen, không ngờ hiệu quả lại tốt tới ngạc nhiên.
Không Linh Tinh thật sự có thể dùng để tu luyện, tăng cường nắm bắt về sức mạnh không gian.
- Huynh hiểu sức mạnh không gian?
Dương Viêm không nhịn được nữa, thất thanh hét ầm lên.
- Phải, ta chính là một trong hai mươi người mà cô nói đấy.
Dương Khai cười khà khà.
- Trời ơi, rốt cuộc huynh là quái vật phương nào vậy?
Dương Viêm thất sắc, nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể gặp được một người như vậy. Dương Khai tinh thông sức mạnh không gian, điều này còn khó tin hơn cả việc nàng là luyện khí sư Hư cấp.
- Như nhau thôi, chúng ta đều là những người có bí mật.
Dương Khai khẽ gật đầu:
- Ừm, ta cần tu luyện một lúc, cô đi lấy Không Linh Tinh đi, lấy được bao nhiêu thì lấy, đến lúc đó bảo Thạch Khổi tinh luyện cho cô là được.
Nòi rồi, Dương Khai không để ý Dương Viêm nữa, nắm Không Linh Tinh bắt đầu tu luyện.
Dương Viêm thất thần một lúc lâu mới lắc đầu.
Càng tiếp xúc với gã nam nhân này, nàng càng không hiểu nổi hắn.
Nhưng Dương Khai lại không hề đề phòng với nàng như vậy, âu cũng khiến Dương Viêm được an ủi. Nàng không quấy rầy hắn nữa, bèn đi đến cạnh Thạch Khổi, cùng nó nhặt Không Linh Tinh.
Năng lượng trong Không Linh Tinh có phần giống với thánh tinh, nhưng đúng như Dương Viêm nói, không phải ai cũng hấp thụ được, kể cả Dương Khai nếu không vận dụng sức mạnh không gian thì không cách nào lấy được năng lượng từ nó. Nhưng một khi dùng đến sức mạnh không gian, Dương Khai có thể cảm giác được từ Không Linh Tinh tràn ra năng lượng vô cùng thần kỳ, chảy vào trong cơ thể mình.
Loại sức mạnh không giống với thánh nguyên, cũng chẳng có tác dụng gì hữu ích cho cơ bắp, nhưng sức mạnh càng tăng, Dương Khai càng cảm nhận được kiến giải về không gian của mình càng rõ ràng, càng tinh thông.
Trước khi, lúc còn thể nghiệm lĩnh hội trong loạn lưu không gian, chẳng khác nào chèo thuyền ngược dòng, rất vất vả, có biết bao khó khăn lẩn quẩn trong đầu, làm trở ngại trong suy nghĩ, lúc nào cũng phải hao tâm tổn trí và tốn thời gian vì việc cảm ngộ những dấu vết nhỏ bé.
Nhưng giờ thì khác, Dương Khai cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế này, bí ẩn sức mạnh không gian như mở ra một cánh cửa lớn, mặc sức cho hắn bay lượn, khám phá mọi điều cơ mật trong đó.
Hắn chưa bao giờ biết, tu luyện bí ẩn không gian lại đơn giản đến vậy, hắn phấn khởi vô cùng, lao đầu vào tu luyện quên ăn quên ngủ, hoàn toàn quên hết mọi chuyện xung quanh.
Song rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện một vấn đề.
Quả đúng như Dương Viêm nói, tu luyện như vậy thực sự là một hành động cực kỳ phá của.
Không Linh Tinh tiêu hao nhanh hơn thánh tinh. Một viên thánh tinh thượng phẩm, Dương Khai có thể dùng để tu luyện trong hai canh giờ mới hấp thụ hết năng lượng bên trong.
Nhưng một viên Không Linh Tinh bằng cái nắm tay, đã được Trung phẩm tôi luyện qua, nằm trong tay hắn chưa tới một canh giờ đã biến mất hoàn toàn.
Vậy thì trong một ngày, hắn phải tiêu hao mười mấy viên Không Linh Tinh đã tôi luyện, tính ra phải là ít nhất mấy trăm nghìn viên thánh tinh thượng phẩm!
Cái giá này ai có thể chịu cho nổi? Kể cả quái vật như Hằng La Thương Hội e là cũng không, nếu tu luyện như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phá sản.
May nhờ có Thạch Khổi phát hiện ra quặng Không Linh Tinh lớn nhường này, cũng may nhờ có Vũ Y tặng ngọn núi này cho hắn ở, Dương Khai tự thấy đúng là số đỏ.
Thời gian thấm thoắt trôi qua mười mấy ngày, Dương Khai đã tiêu hao hai trăm khối Không Linh Tinh, số mà lần trước Thạch Khổi kiếm về đã tụt giảm hơn phân nửa.
Cũng may trong mười mấy ngày này, Thạch Khổi không ngừng khai quặng, đến giờ hang động dưới lòng đất đã lớn hơn gấp mấy lần so với lúc trước.
Cảm nhận được tiếng triệu hồi của Dương Khai, Thạch Khổi lảo đảo đi tới, há to miệng, lại thêm mấy trăm viên Không Linh Tinh đã tôi luyện chất đầy trước mặt Dương Khai.
Dương Viêm không đành lòng nhìn về phía Dương Khai, nàng thấy Dương Khai chẳng khác nào một tên chủ nô độc ác, còn Thạch Khổi là tiểu nô lệ đáng thương, khổ cực góp nhặt, cuối cùng đều bị Dương Khai trấn lộc hết.
Đem hết mấy trăm viên Không Linh Tinh đó bỏ vào Ma Thần Bí Điển, Dương Khai lại tiếp tục tu luyện, hắn cảm thấy kiến giải của mình về sức mạnh không gian đã đi xa thêm được một bước lớn, tuy chưa thử xem sao, nhưng hắn phỏng chừng nếu giờ mình xé không gian, thì khoảng cách có thể di chuyển chắc chắn không còn ở mức nghìn dặm nữa.
Ngày nọ, Không Linh Tinh trên tay Dương Khai lại một lần nữa biến mất, hắn từ từ mở mắt ra, thì nhìn thấy Dương Viêm nhìn mình đầy lo lắng, nàng ngồi im lặng trước mặt hắn, cả người lấm bẩn, hai tay chống cằm, nhìn hắn không chớp mắt.
- Sao không nhặt nữa?
Dương Khai hỏi.
Dương Viêm bĩu môi:
- Ta nhận ra mình không cần phải khổ nhọc đi nhặt tới nhặt lui nữa, để Tiểu Tiểu làm là được rồi, nếu ta cần thì chỉ việc đi tìm huynh thôi.
- Tiểu Tiểu?
Dương Khai nhíu mày.
Dương Viêm chỉ Thạch Khổi đang ra sức gặm Không Linh Tinh, Dương Khai mới hiểu nàng đã tự ý đặt tên cho tiểu tử này.
Hắn bèn cười:
- Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi?
- Huynh thoải mái hưởng thụ thành quả lao động của nó, sao ta phải khổ cực chứ?
Dương Viêm đứng dậy, phủi phủi mông:
- Chúng ta đi lên thôi, Không Linh Tinh giao cả cho nó đi, ta còn phải luyện khí nữa.
Dương Khai ngẫm rồi gật đầu:
- Cũng được.