Hắn chợt phát hiện, bản thân hao tâm tổn trí quay về Thông Huyền đại lục, mang những người này đến đây là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Cây có cội, nước có nguồn, những người này ở Thông Huyền đại lục đều là cội của Dương Khai, đều là nguồn của Dương Khai.
Cây không cội, nước không nguồn nhất định sẽ không lâu dài.
Trong Huyền Giới Châu, để ăn mừng Tô Nhan trở về, Nhân Yêu Ma tam tộc bầy đại tiệc, không khí cực kì náo nhiệt.
Trong bữa tiệc nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, bất kể tu vi cao thấp, bất kể lớn nhỏ, đều dung nhập vào đó.
Dương Khai trực tiếp bị cường giả tam tộc trưởng chuốc say, sau khi tỉnh lại đầu đau như búa bổ.
Sau đó, Dương Khai ở lại với cha mẹ hai ngày, tận cùng hiếu đạo, rồi mới vội vàng rời khỏi Huyền Giới Châu.
Trước khi đi, hắn đem Hóa Yêu Quyết truyền thụ cho Tô Nhan.
Tô Nhan ngày hôm nay có lực bổn nguyên Băng Phượng, có thể tu luyện Hóa Yêu Quyết, khai phá năng lượng bổn nguyên trong cơ thể, cường đại tự thân.
Bàn Băng Ngọc vạn năm cũng lưu lại.
Chí bảo vốn là dùng để thịnh phóng Thái Dương Chân Tinh, giờ này đã không còn tác dụng trên tay Dương Khai, nhưng đối với Tô Nhan mà nói, lại là một bảo bối phụ giúp tu luyện cực kì cường đại.
Có bàn Băng Ngọc vạn năm, tốc độ tu luyện của Tô Nhan ít nhất cũng tăng gấp ba lần.
Sắp xếp xong tất cả, Dương Khai lại hướng về phía Băng Tâm Cốc mà bay tới.
Băng Tuyệt Đảo, một mảnh yên tĩnh.
Các đệ tử dường như đã hồi phục lại dư âm trong trận đại chiến kinh thiên ngày trước, nên tu luyện thì tu luyện, nên bế quan thì bế quan, cuộc sống điềm tĩnh không sợ hãi.
Ngoài đảo, dưới một tòa băng phong, có một cô gái mặc quần dài trắng tinh đang quét sạch băng đạo.
Bỗng nhiên một trận gió mạnh từ bên cạnh quét qua, nữ đệ tử kia không nhịn được rùng mình, không khỏi có một loại cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
Nàng nghi ngờ ngẩng đầu, quan sát bốn phía, lại không phát hiện ra cái gì.
Không khỏi có chút nghi ngờ.
Nghĩ một chút, lại tiếp tục quét sạch băng đạo.
Trước một tòa băng phong cách chỗ nữ tử đó không xa, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện.
Bước chân hắn không ngừng, tinh luyện đi về phía vị trí băng thất, chỉ trong chốc lát đã đi đến trước cửa băng thất.
Nhìn cấm chế trận pháp cản trở phía trước, khẽ mỉm cười, giơ tay về một điểm trong hư không phía trước.
Một tầng gợn sóng nối lên, cấm chế bị phá, hắn đi thẳng vào trong.
Trong băng thất, Thanh Nhã đang khoanh chân ngồi dưới đất.
Tay nâng má, cùng Thạch Khôi mắt to trừng mắt nhỏ.
Nàng tựa hồ rất có hứng thú với bộ dạng của Thạch Khôi.
Ngày đó Dương Khai và Tô Nhan thủ đoạn kinh thiên chém giết liên tục hai đại Hư Vương Cảnh, sau trận chiến lập tức rút lui, cũng không lo lắng cho nàng, Thanh Nhã không hề oán hận một câu, nàng mơ hồ cũng đoán được hai người Dương Khai và Tô Nhan có khả năng bị thương.
Cho nên mới không kịp dừng lại.
Huống chi, Dương Khai mặc dù đi, nhưng vẫn lưu lại Thạch Khôi cổ quái này để bảo vệ mình, Thanh Nhã dĩ nhiên sẽ không lời oán giận nào.
Nàng cũng biết, Dương Khai và Tô Nhân nhất định sẽ quay lại Băng Tâm Cốc lần nữa, đưa mình đi.
Mấy ngày nay, Thanh Nhã vẫn một mực đóng cửa không ra ngoài, ở trong băng thất ngóng cổ chờ mong, có khi lại rảnh rỗi nhàm chán, liền có bộ dạng như bây giờ, cùng Thạch Khôi nhìn nhau.
Nàng phát hiện, Thạch Khôi tuy có linh trí, đáng tiếc bất kể mình nói cái gì, nó cũng sẽ không đáp lại mình, chỉ là một tấc cũng không rời theo sát bên nàng.
- Tiểu tử kia, ngươi nói Dương Khai và Tô Nhan khi nào mới tới a.
Thanh Nhã bình thản thở dài, đã từng, nàng lấy Băng Tâm Cốc làm vinh, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, nàng đã không kịp chờ đợi muốn rời khỏi nơi này, rời đi tông môn nơi khiến nàng thương tâm thậm chí suýt nữa tử vong.
- Ai, bộ dáng ngốc nghếch này, ngươi sao lại không biết nói chuyện chứ.
Thanh Nhã giơ tay búng vào gáy Thạch Khôi một cái.
Làm đau ngón trở, Thạch Khôi lại nháy con mắt, gương mặt mang vẻ mờ mịt.
Thanh Nhã bị bộ dạng của nó chọc cười, không nhìn được cười khanh khách.
- Tâm tình không tệ a.
Bỗng nhiên một thanh âm truyền tới.
Thanh Nhã sắc mặt chợt biến, một thân thánh nguyên phản xạ có điều kiện mà vận chuyện, nhưng còn chưa kịp phản ứng âm thanh này từ miệng ai, lập tức vẻ mặt tràn đầy ngạc nhìn nhìn lại.
Một thanh niên cười tủm tỉm đứng nơi đó, nụ cười rực rỡ tươi sáng, phảng phất có ánh mặt trời, xua tan lạnh giá mờ tối trong băng thất.
Hai con mắt nhỏ đen như hạt đậu của Thạch Khôi cũng bắn ra hào quang kinh người, dùng cả tay chân mà bò đến bên cạnh thanh niên, đưa năm ngón tay lớn chỉ vào mình, lại chỉ chỉ Thanh Nhã, một bộ muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
- Biết, ngươi có công bảo vệ, phải biểu dương thật tốt! Thanh niên vỗ vỗ đầu Thạch Khôi.
Thạch Khôi híp mắt lại, rõ ràng rất hưởng thụ.
- Dương Khai! Thanh Nhã hô nhỏ, ngay sau đó sắc mặt đỏ lên.
Xem ra một màn tự mình lầm bầm lầu bầu vừa rồi, khẳng định bị hắn thấy được, điều này làm cho Thanh Nhã có chút quẫn bách.
Nhưng rất nhanh, Thanh Nhã liền điều chỉnh tốt thần sắc, ân cần hỏi han: -Huynh không sao chứ? Dương Khai lắc lắc đầu: -Nếu là có chuyện thì sẽ không xuất hiện ở nơi này.
- Vậy cũng tốt, a…Tô Nhan đâu? Thanh Nhã biến sắc, nàng không thấy thân ảnh của Tô Nhan, theo bản năng nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì không tốt.
- Tô Nhan đang ở một nơi rất an toàn.
Dương Khai ra hiệu cho nàng không cần lo lắng.
- Ta lần này tới, là muốn mang nàng đi, chuẩn bị xong chưa? Thanh Nhã hít sâu một hơi, nghiêm nghị gật đầu: -Sớm đã chuẩn bị xong rồi.
- Vậy đi thôi!
Dương Khai nghiêng đầu một chút, bỗng nhiên nhíu mày, tay xoa xoa cằm, tựa tiếu phi tiếu nói: -Ồ, bị phát hiện rồi.
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn trong băng thất: -Dương thiếu hiệp nếu đã đến, không ngại đến Băng Tuyệt Phong ngồi một chút thì thế nào? -Thái thượng trưởng lão! Thanh Nhã hoa dung thất sắc, la thất thanh, nàng nghe được thanh âm này chính của Lạc Lê thái thượng trưởng lão Băng Tâm Cốc.
Dương Khai hướng nàng với ánh mắt yên tâm, nhìn vào nơi nào đó hư không, bên khóe miệng nổi lên một đường cong vi diệu, cất cao giọng nói: -Thịnh tình của tiền bối, tiểu tử mà từ chối thì bất kính! -Vậy bổn cung ở Băng Tuyệt Phong cùng kính chờ đợi đại giá!
Âm thanh Lạc Lê rơi xuống, đạo thần niệm trong hư không kia cũng biến mất không thấy.
- Đi thôi! Dương Khai hướng Thanh Nhã vẫy vẫy tay.
- Dương Khai… Thanh Nhã khuôn mặt tràn đầy lo âu.
- Yên tâm, nàng không có ác ý.
Dương Khai mỉm cười.
Nghe hắn nói như vậy, Thanh Nhã mới hoàn toàn yên lòng, theo sát phía sau Dương Khai, bước ra ngoài.
Đi tới trước băng thất, Thanh Nhã không khỏi hô nhỏ một tiếng, nàng bất ngờ phát hiện trước băng thất không ngờ có mười mấy người đang đứng, từ cốc chủ cho tới các đại trưởng lão, không biết từ lúc nào đều đã tập kết tại nơi này.
Bộ dạng như đang đợi Dương Khai.
Gặp được Dương Khai xuất hiện, mỗi người biểu tình đều không khỏi nghiêm nghị, nghiêm túc mà chống đỡ.
Biểu tình Dương Khai lại không thay đổi, thẳng thắn nghênh tiếp.
- Dương công tử… Băng Lung hướng Dương Khai khẽ đật đầu, coi như là chào hỏi qua, nhưng nàng lại thay đổi cách xưng hô với Dương Khai.
Có thể thấy được một trận đánh kinh thiên ngày đó cũng tạo thành ảnh hưởng to lớn trong lòng nàng.
- Băng Lung tiền bối! Dương Khai ôm quyền.
- Không dám nhận.
Băng Lung vội vàng xua tay, -Nếu Dương công tử không để ý, chỉ cần gọi Băng Lung là được.
Có thể nhìn ra, Băng Lung rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trước khi tới nơi này, nàng quả thật là sợ Dương Khai không để cho sắc mặt tốt gì.
Hoặc là nói năng lỗ mãng, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm tư chịu nhục, nhưng không nghĩ tới Dương Khai ôn hòa như gió, thải độ hiền hòa, ngược lại là thấy mình có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nhất thời không khỏi có chút xấu hổ.
Xem ra, hắn đối với Băng Tâm Cốc quả nhiên là không có địch ý, tảng đá lớn trong lòng Băng Lung rơi xuống.
- Vậy liền làm phiền Băng Cốc chủ đi trước dẫn đường.
Dương Khai gật đầu ra hiệu.
- Bên này mời! Băng Lung nghiêng thân mình.
Nhường đường.
Dương Khai cất bước đi về phía trước.
Trong đám người, Nhiễm Vân Đình thần sắc biến liên tục, cuối cùng vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi: -Tô Nhan đâu? Nàng ở nơi nào? Tình hình ra sao?
Dương Khai dừng bước chân, quay đầu lại, lạnh nhạt liếc Nhiễm Vân Đình một cái.
Hơn mười vị trưởng lão trái tim lập tức nhảy tới cổ họng, ngay cả Băng Lung sắc mặt cũng căng thẳng không ngừng hướng Nhiễm Vân Đình nháy mắt ra hiệu.
Nhiễm Vân Đình nhắm mắt làm ngơ, đối mặt nhìn Dương Khai, chua xót cười nói: -Ta chính là không đủ tư cách làm sư tôn.
Nhưng ta giờ này chỉ muốn biết Tô Nhan có an toàn hay không.
- Rất an toàn, làm phiền quan tâm! Dương Khai lạnh nhạt đáp lại.
- An toàn thì tốt! Nhiễm Vân Đình thở phào nhẹ nhõm.
- Từ nay về sau, Tô Nhan cùng Băng Tâm Cốc không còn quan hệ nữa.
Sau khi nói xong Dương Khai tiếp tục hướng phía trước đi tới.
Nhiễm Vân Đình thân thẻ khẽ run, trên mặt càng chua xót hơn.
Hơn mười vị trưởng lão đại đa số cũng đều thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu, thần sắc ảm đạm.
Băng Tuyệt Phong là tòa băng phong trung tâm nhất của Băng Tuyệt Đảo, nó không phải băng phong cao lớn nhất, nguy nga nhất, nhưng là linh khí thiên đại nồng đậm nhất, Lạc Lê thái thượng trưởng lão Băng Tâm Cốc đang tiềm tu trên Băng Tuyệt Phong.
Nghe đồn, trên Băng Tuyệt Phong có hàn đàm lâu đời, trong hàn đàm tràn ra băng khí, đối với võ giả tu luyện công pháp băng hệ có tác dụng tấn thăng cực lớn.
Chờ đến dưới Băng Tuyệt Phong, đám người Băng Lung dừng bước: -Đây là Băng Tuyệt Phong, thái thượng trưỡng lão ở ngay tại đỉnh núi cung kính chờ đời, Dương công tử mời! Không có thái thượng trưởng lão gọi đến, bất kì kẻ nào cũng đều không được tự tiện xông vào Băng Tuyệt Phong, đám người Băng Lung chỉ có thể đứng ở phía dưới.
Dương Khai gật đầu, quay lại nhìn Thanh Nhã nói:
- Nàng ở đây chờ ta một lát.
- Vâng.
Thanh Nhã gật đầu.
Dương Khai lúc này mới bước từng bước lên bậc thang như bạch ngọc chế tạo ra, hướng lên trên bước vào.
Một đường đi, gió bấc lạnh thấu xương, ý cảnh băng hàn tràn ngập thiên địa, đủ để đem không gian ngưng đọng lại.
Dương Khai lại không bị ảnh hưởng chút nào, vừa bước đi, lại vừa có tâm tình quan sát phong cảnh bốn phía.
Một khắc sau, Dương Khai liền đi tới chỗ đỉnh núi.
Phóng mắt nhìn ra, nhìn khắp đỉnh núi, cực kì đơn sơ, cũng không có quỳnh lâu điện ngọc như trong tưởng tượng, chỉ có một vị trí chỗ đỉnh núi kia, có một cái lều bằng cỏ tranh bị tuyết đọng bao trùm, hơn nữa bốn bề lộng gió.
Lạc Lê thái thượng trưởng lão Băng Tâm Cốc, đang ngồi khoanh chân trong lều cỏ, trước mặt nàng có một chiếc bàn đá, trên bàn có một cái ấm trà, hơi nước màu trắng mơ hồ lượn lờ, lều cỏ bốn phía, phảng phất có năng lượng gì đó, ngăn cản gió lạnh quấy nhiễu.
Khi Dương Khai tới nơi, nước trà vừa vặn sôi.
Lạc Lê mở mắt, nhìn Dương Khai, đưa tay ra hiệu: -Dương thiếu hiệp mời ngồi! Dương Khai ôm quyền: -Vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh! Trong lúc nói chuyện, trực tiếp đi vào lều cỏ, khoanh chân ngồi đối diện Lạc Lê.