- Ta? Lam Hòa sửng sốt, tuy rằng cảm thấy như vậy không hay, nhưng cũng hiểu hiện tại Dương Khai không tiện đi ra, gật đầu, bay tới đưa tay trước mặt võ giả kia.
Võ giả này mặt đầy đau đớn lấy ra nhẫn không gian, luyến tiếc đặt lên tay Lam Hòa.
Dương Khai sầm mặt quát: - Còn ai muốn mua mạng? Muốn mua thì nhanh lên, trễ sẽ không còn cơ hội này nữa.
- Thế này... thế này không phải cháy nhà hôi của hay sao?
- Tiểu tử ngươi đừng có quá đáng.
- Mấy chục người chúng ta, chưa chắc lại sợ ngươi, ta khuyên ngươi được rồi thì thu lại đi.
- Đúng đúng, Dương huynh, được thì tha người, làm chuyện chừa một đường, ngày sau dễ gặp nhau!
- Được thì tha người? Dương Khai cười lạnh không thôi, khinh miệt liếc xéo nói: - Vừa rồi không thấy các ngươi có ý tha cho ta, hiện tại nói ra những lời chó má này, có ích gì chứ! Ta nói một lần cuối, ai muốn mua mạng thì mau hợp tác, bằng không đừng trách bổn thiếu ra tay vô tình, tất cả các ngươi đều chết ở đây!
Nói rồi, hắn lại giơ cao Bách Vạn Kiếm, ra dáng muốn đánh xuống.
Mấy chục võ giả Đạo Nguyên Cảnh đều rất khó coi.
Vừa rồi Dương Khai chỉ gõ Sơn Hà Chung hai lần, đã làm phần lớn võ giả bị thương, cố tình lại ở trong trận thế tự nhiên, bọn họ muốn trốn cũng không được, nếu thêm mấy lần nữa, chỉ sợ toàn bộ sẽ thật sự chết ở đây.
- Không được thỏa hiệp! Các ngươi càng yếu đuối hắn sẽ càng lấn tới. Tuyệt đối không được thỏa hiệp với hắn, mọi người liên thủ liều mạng, chưa chắc không sống được! Doãn Nhạc Sinh hô lớn, trong mọi người, hắn là không muốn thấy Dương Khai diễu võ dương oai, cho nên vừa thấy có người thỏa hiệp, lập tức nóng nảy đỏ mắt.
- Doãn huynh thiết cốt kiên cường, thật là tốt lắm. Dương Khai cười lạnh nhìn hắn, cười cợt châm chọc: - Vậy bổn thiếu chống mắt mà xem, ngươi có thể cứng đến lúc nào.
Doãn Nhạc Sinh mặt lạnh muốn cạo ra băng, cực kỳ khó coi.
Chợt chuyển giọng, Dương Khai trầm giọng nói: - Ta chỉ đếm tới 3, sau 3 tiếng, nếu các ngươi còn không ngoan ngoãn hợp tác, vậy tất cả cùng lên đường với ta! Một...
- Hai!
Dương Khai còn chưa kịp đếm tới ba, đã có người hô lớn: - Dương huynh, ta sẵn sàng nộp nhẫn không gian, xin tha cho ta một đường sống!
- Tốt lắm. Dương Khai đảo mắt, nhìn về phía người lên tiếng: - Lấy nhẫn ra, đứng sang một bên.
Lam Hòa không nói tiếng nào đi tới chỗ người kia, đưa tay ra.
Người này giao ra nhẫn không gian, liền lảo đảo bay sang một bên.
- Ta cũng nộp nhẫn không gian!
- Ta cũng nộp!
- Nộp thì nộp, dù sao không có thứ gì tốt, cũng đỡ hơn chết trong này.
Thoáng cái, lấy ra nhẫn không gian mua mạng phát triển nhanh chóng, mấy chục võ giả, có quá nửa người lựa chọn giao nộp nhẫn không gian.
Tâm tình Lam Hòa phức tạp cực điểm, vốn nàng cho rằng lần này mình chết chắc, dù sao nàng phải đối địch với mấy chục Đạo Nguyên Cảnh, làm sao còn cơ hội sống?
Nhưng thế cục xoay chuyển nhanh chóng, vốn nàng và Dương Khai ở trong bất lợi tuyệt đối, hiện giờ đảo khách thành chủ, dắt mũi mấy chục võ giả.
Mọi chuyện quá đột ngột, đều là công lao của Dương Khai.
Đối mặt mấy chục Đạo Nguyên Cảnh, không kinh không sợ, đó là dũng cảm, xảo diệu sử dụng uy lực Sơn Hà Chung uy hiếp kẻ địch, khiến kẻ địch tiến lùi không xong, đó là mưu trí. Người có dũng có mưu như thế, Lam Hòa mới gặp lần đầu.
Không lâu sau, nàng đã thu được hơn 20 chiếc nhẫn không gian.
Ngay cả nàng là đại sư tỷ Thiên Lang Cốc, cũng gặp không ít tràng diện lớn, lúc này cũng kích động run người, hơn 20 chiếc nhẫn không gian đều rất có trọng lượng.
Đây là nhẫn không gian của các đệ tử tinh nhuệ đại tông môn, mỗi người giàu chảy mỡ, hơn 20 chiếc nhẫn không gian tụ tập lại là tài sản lớn cỡ nào, nàng không dám tưởng tượng.
Lại thêm một lúc, những võ giả rối rắm cũng không dám chần chờ nữa, Dương Khai luôn đặt Đế Bảo trước Sơn Hà Chung, ai biết lúc nào hắn lại gõ lần nữa?
Lần lượt có người nhục nhã tháo ra nhẫn không gian, đưa cho Lam Hòa, trong lòng hung ác, ngày sau nhất định cho tên Dương Khai này biết kết quả đắc tội mình.
Mấy chục Đạo Nguyên Cảnh tụ tập lại lúc này chia làm hai nhóm, một nhóm giao nộp nhẫn không gian, một nhóm vẫn ngoan cố không chịu.
Phía ngoan cố cũng không bao nhiêu, chỉ có 5-6 người, Dương Khai nhìn qua, phát hiện bọn họ đều là người Hoàng Tuyền Tông cùng Phạm Thiên Thánh Địa.
Hắn cười lạnh với Trường Hạo: - Xem ra Trường Hạo Thánh tử muốn chết ở chỗ này.
Trường Hạo nhíu mày, nói: - Dương huynh, chúng ta thương lượng được không, ngươi thả ta cùng Trường Hiền rời đi, chúng ta ghi nhớ ân tình hôm nay, ngày sau tất có báo đáp!
- Ngày sau! Dương Khai cười xì, mặt lạnh nói: - Ngày sau để ngày sau nói, hôm nay ta chỉ cần nhẫn không gian của các ngươi!
Trường Hạo nói: - Dương huynh cần gì như vậy, lần này ngươi đắc tội ít nhất 20 tông môn, ngày sau còn có chỗ sống yên ở Tinh Giới hay sao?
Dương Khai nghe vậy, gật đầu nghiêm túc: - Trường Hạo huynh nói có lý, chuyện này thật là ta chưa nghĩ tới.
Trường Hạo mừng rỡ, còn chưa kịp nói, Dương Khai đã tiếp tục: - Ý của ngươi là... bảo ta lấy đồ xong liền giết người diệt khẩu? Chậc chậc, Trường Hạo huynh thật là lòng dạ độc ác, quả thật nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu!
Vừa nói thế, những võ giả đã giao nộp nhẫn không gian đều biến sắc, trợn mắt trừng Trường Hạo.
Trường Hạo lau mồ hôi lạnh, vội nói: - Dương huynh hiểu lầm, nói không giữ lời như thế, chúng ta làm sao giật dây Dương huynh làm vậy, còn không phải làm hỏng danh tiếng tốt của Dương huynh hay sao. Ta chỉ muốn nói, thêm một người bạn tốt hơn là thêm một kẻ thù, Dương huynh thấy sao.
- Ngươi muốn làm bạn với ta? Dương Khai mỉm cười.
Trường Hạo chắp tay nói: - Nếu Dương huynh không chê, ha ha...
- Ta chê, hơn nữa ngươi không có tư cách này. Dương Khai lạnh lùng trừng hắn.
Trường Hạo liền cứng lại, mặt đỏ bừng, lúng túng không thôi.
Ngẫm lại hắn là Thánh tử Phạm Thiên Thánh Địa, dù ở Tinh Vực cũng là người nổi bật cùng thế hệ, không có tư cách làm bạn? Dương Khai chẳng qua chỉ là Đạo Nguyên Cảnh mà thôi, dám ngông cuồng như thế? Hơn nữa nói thẳng ở trước mặt bao người, như vậy hắn làm sao xuống đài được.
Hắn thật tức nổ phổi.
Trường Hiền bên cạnh sắc mặt cũng khó coi, hắn cùng Trường Hạo là Thánh tử, Dương Khai vả mặt Trường Hạo như thế, hắn cũng cảm thấy mặt mình nóng rát, giống như bị người ta tát thật mạnh.
- Dương huynh cứ muốn cố chấp không tha như vậy? Trường Hạo lạnh lùng nói.
Dương Khai hừ nói: - Ngươi còn nói nhảm, bổn thiếu lấy mạng chó của ngươi trước!
- Được, chuyện hôm nay, ta ghi nhớ, mong là ngày sau gặp lại, ngươi vẫn có thể lớn lối như thế! Trường Hạo hung hăng nói một câu, cùng Trường Hiền rút ra nhẫn không gian ném cho Lam Hòa, xoay người đi sang nhóm bên kia.
Dương Khai bĩu môi:
- Chỉ biết dọa thì được cái rắm gì, có gan bây giờ ra đánh một trận với bổn thiếu, cho bổn thiếu dạy dỗ ngươi làm người thế nào!
Trường Hạo chợt khựng lại, suýt nữa bị Dương Khai khiêu khích quay đầu ra tay, cũng may ngay lúc mấu chốt chợt nhớ vừa rồi Dương Khai nháy mắt đánh chết võ giả ngang cấp, thực lực khủng bố như thế, ngay cả cùng Trường Hiền liên thủ, tối đa cũng chỉ duy trì không thua mà thôi.
- Lại một tên đê tiện, cứ muốn bổn thiếu hung hăng làm nhục một trận mới chịu hợp tác. Dương Khai cười lạnh không thôi.
Bỗng nhiên Trường Hiền xoay người, nhìn Lam Hòa nói: - Lam Hòa cô nương, tuy rằng ta không biết cô có quan hệ gì với Dương huynh, nhưng cô phải cẩn thận. Trước đó ta tận mắt thấy hắn cùng Hoàng Tuyền Tông Vu Oanh cô nam quả nữ ở chung một phòng, Vu Oanh lại quần áo không chỉnh tề đi ra từ bí bảo phi hành. Vu Oanh là kiểu nữ nhân gì, ta nghĩ cô rõ ràng hơn ta. Mọi người đều là đệ tử tông môn Đông Vực, ta không mong cô rơi vào ma chưởng.
Dương Khai nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: - Còn dám châm ngòi ly gián! Bổn thiếu cùng Vu Oanh kia là trong sạch, đừng có phá hỏng thanh danh của ta.
Trường Hiền cười ha ha, nói: - Lúc đó Vu Oanh cũng nói thế.
Nói rồi, hắn liền đi thẳng vào nhóm người.
Lam Hòa nhíu mày, liếc Dương Khai, thần sắc cổ quái.
Dương Khai hỏi: - Lam Hòa cô nương, cô sẽ không tin đó chứ?
Lam Hòa nói: - Chuyện của Dương huynh, bản thân không thẹn lương tâm là được, không liên quan tới ta!
Dương Khai nghĩ lại, gật đầu: - Cũng đúng!
Nói rồi, hắn quay sang Doãn Nhạc Sinh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Doãn huynh, hiện tại cũng chỉ còn lại mấy người các ngươi, ngươi nói hợp tác hay là không?
Ba người còn lại đều là đệ tử Hoàng Tuyền Tông, Doãn Nhạc Sinh có địa vị cực cao ở Hoàng Tuyền Tông, dù sao cũng là đệ tử thân truyền của tông chủ, cho nên dù thời gian nhập môn ngắn ngủi, nhưng vẫn là người quản sự.
Hắn không nói, hai người còn lại cũng không dám quyết định.
Doãn Nhạc Sinh cười ngạo nghễ: - Doãn mỗ không thích nhất là người khác uy hiếp ta, phàm là người uy hiếp ta, đều không có kết cục tốt.
Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, nói: - Vừa lúc, điểm này ta thật giống Doãn huynh.
Doãn Nhạc Sinh nói: - Người kiêu ngạo luôn có nhiều chỗ chung. Dương Khai, nếu ngươi thật muốn nhẫn không gian của ta, vậy đánh với ta một trận, nếu ngươi thắng, Doãn mỗ hai tay dâng lên nhẫn không gian.
- Ngươi muốn đơn đấu với ta? Dương Khai híp mắt nhìn hắn.
- Dương huynh không dám? Doãn Nhạc Sinh cười lạnh không thôi.
Dương Khai hừ nói:
- Nếu Doãn huynh nhã nhặn như vậy, bổn thiếu cho ngươi một cơ hội!
Vừa nghe vậy, sắc mặt Doãn Nhạc Sinh vui mừng, tuy rằng trước đó Dương Khai biểu hiện ra thực lực không tầm thường, nhưng Doãn Nhạc Sinh vẫn nằm chắc mười phần có thể không thua. Đây là nguyên nhân tại sao hắn đối mặt Dương Khai vẫn có thể bình thản nói chuyện, thậm chí rơi vào trận thế tự nhiên này cũng không hoảng hốt.
Nếu hắn muốn rời khỏi đây, có thể đi bất cứ lúc nào, có điều phải trả giá khá đắt, không đến lúc cuối cùng, hắn không muốn làm thế.