Có thể nói, võ giả sáng tạo ra bí thuật này chỉ mới đưa ra ý tưởng tốt đẹp mà thôi, chứ không thể nào chân chính hoàn thiện nó.
Mà Dương Khai lại bất đồng, bí thuật này dường như sáng tạo ra để dành riêng cho hắn vậy! Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, chỉ cần số lượng Kim huyết trong cơ thể Dương Khai đủ nhiều, thì hắn có thể phát huy bí thuật Kim Huyết Ti đến một trình độ mà ngay cả người sáng tạo ra cũng không thể lường được.
Mà bí thuật Huyết thú, cho đến tận bây giờ hắn cũng chỉ mới ngưng luyện ra 2 con mà thôi. Chính là 2 con Lôi Viêm Phi Tích ở Yêu Tinh Đế Thần mà sau khi hắn đánh chết Tà Nhãn Cuồng Thiếu Di Thiên ngưng luyện ra. Lôi Viêm Phi Tích cũng chỉ là yêu thú bậc chín, đối với Dương Khai hiện tại mà nói, không phát huy ra tác dụng quá lớn, cho nên mỗi lần chiến đấu, hắn cũng chưa từng đưa ra.
Chỉ khi số lượng Huyết thú đạt tới mức độ nhất định, chúng mới có thể tạo thành lực sát thương hiệu quả.
Chỉ với 2 con huyết thú do yêu thú bậc chín biến hóa thành, đối Hư Vương Cảnh chắc chắn không thể tạo thành uy hiếp gì, nhưng nếu như là mấy chục con, trên trăm con... thì chỉ sợ ngay cả Hư Vương Cảnh cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
Yêu thú bậc chín không dễ tìm, nên Dương Khai vẫn một mực cánh cánh chuyện ngưng luyện Huyết thú trong lòng. Nhưng ở trong Thất Lạc Chi Địa này, hắn lại cảm thấy đây là một cơ hội khá dễ dàng để hắn đạt được ước nguyện. Trong này quả thực chính là thiên đường của yêu thú bậc cao, hơn nữa mỗi con đều mang trong mình huyết mạch thượng cổ, thật là một nơi để ngưng luyện Huyết thú tốt nhất!
Cho nên hắn cũng sẽ không e ngại mà trực tiếp vận dụng Kim Huyết Ti để ngưng luyện Huyết thú.
Dù sao đây cũng không phải là đòn sát thủ mạnh nhất của hắn, dù có bại lộ ra ngoài cũng chẳng sao.
Thấy Dương Khai đã xử lý xong xuôi, Nghê Quảng lần nữa khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, liền lấy ra bí bảo có thể dò xét khe nứt không gian lúc nãy, đi trước dẫn đường.
Trong Thất Lạc Chi Địa, nguy cơ đầy rẫy, nhưng cơ duyên cũng rất nhiều.
Nơi này có rất nhiều linh hoa dị thảo sớm đã tuyệt chủng, còn có vô số yêu thú thượng cổ sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử. Dưới pháp tắc thiên địa đặc thù trong Thất Lạc Chi Địa này, chúng vẫn sinh tồn, sinh sôi nảy nở như cũ.
Một nhóm bốn người, mặc dù có hai vị Phản Hư tam tầng cảnh kéo mặt bằng chiến lực của đội ngũ xuống, nhưng nhìn chung, thực lực của bốn người Dương Khai rất mạnh là chuyện không cần phải hoài nghi.
Dọc theo đường đi ngẫu nhiên cũng sẽ có thu hoạch.
Đúng như Dương Khai dự đoán, trong này có thể gặp được đủ loại yêu thú bậc cao, mặc dù không dám nói yêu thú bậc chín có mặt ở khắp nơi, nhưng từ sau khi tiến vào, Dương Khai chưa từng thấy có yêu thú từ bậc tám nào trở xuống.
Thậm chí một nhóm bốn người bọn hắn còn gặp phải 2 con yêu thú bậc mười, 2 con yêu thú này đều tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ. Một con trong đó khiến ngay cả Nghê Quảng cũng kiêng kỵ không thôi, chỉ có thể tránh xa, không dám tùy tiện trêu chọc nó, nhưng một con khác thì đúng là gặp phải xui xẻo, bị bốn người hợp lực đánh chết.
Hễ có yêu thú nào bị giết chết, những thứ có giá trị trên người nó như nội đan, túi mật, lợi trảo, răng nanh... đều bị Nghê Quảng và Tuyết Nguyệt lấy đi, dù sao thân thể yêu thú bậc chín, bậc mười chính là một loại vật liệu có giá trị xa xỉ, không có lý nào lại bỏ qua. La Lam cũng được chia một ít thân thể yêu thú làm chiến lợi phẩm.
Mà Dương Khai thì lại không có yêu cầu gì khác, chỉ không ngừng dùng Kim Huyết Ti hút lấy tinh hoa máu thịt của yêu thú, ngưng luyện ra Huyết thú của mình, làm cho đội hình Huyết thú ngày càng lớn mạnh.
Chỉ trong vòng mấy ngày, đại quân Huyết thú của Dương Khai đã lên tới mười mấy con. Trong mười mấy con Huyết thú này, thậm chí còn có một con yêu thú bậc mười bị bốn người hợp lực đánh chết - Cương Viêm Quỷ Chu!
Loại yêu thú này, đặc tính phòng ngự của thân thể vô cùng mạnh mẽ, bên ngoài cơ thể có một quầng lửa màu trắng bao quanh, võ giả Phản Hư Cảnh nếu dính phải sẽ chết ngay lập tức. Nếu không có Nghê Quảng ra tay, chỉ dựa vào ba người còn lại e rằng không thể đánh chết được nó.
Con Huyết thú này có thể nói là thu hoạch lớn nhất của Dương Khai.
Ngoại trừ Cương Viêm Quỷ Chu ra, còn có Chu Cấn Điểu, Tinh Hoàng Quy, Bát Nhãn Ma Thiềm, Lôi Phách Tử Thiên Báo... Đủ loại yêu thú khác nhau mang dòng máu thượng, tất cả đều bị Dương Khai thu nhập dưới trướng.
Có thể nói, nhìn từ bên ngoài Dương Khai không thu hoạch được gì, nhưng về cơ bản, hắn lại có thu hoạch phong phú hơn bấy kỳ kẻ nào.
Bởi vì hắn chiếm được, là thứ giúp cho thực lực bản thân tăng lên, mà thứ những người khác chiếm được, chẳng qua chỉ là ngoại vật mà thôi, muốn chuyển hóa ngoại vật thành thực lực, còn phải trải qua nhiều bước khác.
Trải qua nhiều ngày chung sống với nhau, Nghê Quảng và La Lam đã bắt đầu khiếp sợ.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, Kim Huyết Ti của Dương Khai dường như dùng không bao giờ cạn vậy. Khi Dương Khai xử lý thi thể Vĩ Quan Xà đầu tiên kia, Nghê Quảng cũng không để ý lắm, chỉ là một con Huyết thú được ngưng luyện từ một Kim Huyết Ti, lão đúng là không coi vào đâu.
Nhưng hiện tại, số lượng Huyết thú mà Dương Khai thu thập đã đủ khiến cho lão phải động lòng.
Mười mấy con Huyết thú như vậy nếu thả ra, nagy cả lão cũng phải đau đầu một hồi lâu.
Hơn nữa từ khí thế này cho thấy, còn phải rất lâu nữa mới tới cực hạn của Dương Khai.
Nghê Quảng rất khó tưởng tượng ra, nếu như Dương Khai thu thập đủ số lượng Huyết thú, sẽ thành cảnh tượng gì.
Lão rốt cục cũng bắt đầu chú ý đến Dương Khai!
Trên đường đi, thỉnh thoảng lão lại dùng thần niệm trao đổi với Tuyết Nguyệt, muốn tìm hiểu qua về lai lịch Dương Khai, tìm hiểu xem có thể lôi kéo hắn vào Hằng La Thương Hội hay không.
Thông tin về Dương Khai, Tuyết Nguyệt cũng không biết nhiều lắm, cho nên nhất thời cũng không thể trả lời thỏa đáng được điều gì. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng sinh ra ý nghĩ muốn mời Dương Khai gia nhập.
Lại qua mấy ngày nữa, Dương Khai đã đạt hơn 20 con Huyết thú. Với quy mô sơ bộ của đại quân Huyết thú như vậy, hiện tại nếu gặp phải yêu thú hầu như không cần đám người Nghê Quảng ra tay, đại quân Huyết thú của Dương Khai đã nhanh chóng bao vây đánh cho kẻ địch trối chết. Điều này khiến cho thu hoạch của hắn giống như một quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn.
Một ngày nọ, Nghê Quảng đang dẫn đường phía trước bỗng nhiên dừng chân, cau mày dò xét xung quanh, thần niệm tỏa ra dò xét.
- Có chuyện gì vậy Nghê thúc? Tuyết Nguyệt nhìn quanh, nhưng không phát hiện dấu hiệu nguy hiểm gì, liền nghi vấn hỏi.
- Có người tới. Ánh mắt Nghê Quảng chợt lóe lên một cái, nhìn về một cái hướng khác, trầm giọng nói:
- Tốc độ rất nhanh.
Nghe vậy, những người khác đều biến sắc, nhìn theo hướng ánh mắt của lão.
Rất nhanh, Dương Khai và La Lam cũng đã nhận ra động tĩnh ở phía đó. Ở một nơi rất xa đúng là có khí tức sinh vật đang nhanh chóng đến gần. Hơn nữa từ dao động khí tức của đối phương cho thấy, đó hiển nhiên là cường giả Hư Vương Cảnh, thậm chí không chỉ một người, mà có tới hai!
Một lát sau, hai luồng sáng đã hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà phương hướng hai người này đi tới chính là vị trí đám người Dương Khai đang nghỉ chân.
Không lâu sau, khoảng cách song phương đã nhanh chóng kéo gần lại.
Đến lúc này, Nghê Quảng cũng đã nhận ra thân phận của hai người kia, vẻ mặt lạnh lùng nói: - Hừ, lại là hai người này!
- Lại là bọn họ! La Lam cũng hơi biến sắc, tỏ ra rất hết sức kiêng kỵ với hai người đang tới.
Dương Khai cũng thầm cau mày, trước khi vào đây, Tuyết Nguyệt đã từng giới thiệu qua với hắn về những nhóm Hư Vương Cảnh cũng theo vào, cho nên giờ phút này hắn cũng đã nhận ra lai lịch hai người này.
Hai người này, một người đã luống tuổi, một người là nam nhân trung niên, nhưng bất kể là ai trong hai người cũng không phải hạng người tầm thường.
Lão giả kia tên là Khổng Pháp, là một vị trưởng lão của Tinh Hà Chi Tích.
Tinh Hà Chi Tích ở trong Tinh Vực cũng được coi là một thế lực lớn, nhưng cũng cùng một guộc như Di Khí Sào Huyệt vậy - tiếng xấu đồn xa! Hai thế lực này không có chuyện ác nào không làm, đã có rất nhiều võ giả trong các hành tinh tu luyện lớn bị chúng uy hiếp, cùng đường đành phải đầu phục chúng.
Chuyện bọn chúng thích nhất chính là lang thang trong Tinh Vực, gặp chiến hạm nào đi một mình liền ra tay cướp bóc.
Bọn chúng chính là cường đạo chân chính của Tinh Vực! Bất kể là Kiếm Minh, Tử Tinh hay Hằng La Thương Hội, trong vô số năm qua đã bị thiệt hại không ít từ hai thế lực này. Rất nhiều chiến hạm đi xa đều vô duyên vô cớ mất tích, tất cả võ giả cùng vật tư đi theo cũng không rõ tung tích.
Mặc dù không có nhiều chứng cớ chứng minh là thế lực của hai nhà này gây nên, nhưng mọi người đều hiểu rõ, dám không chút kiêng kỵ xuống tay như vậy, khả năng rất lớn chính là nhóm người vô pháp vô thiên này.
Người của Tinh Hà Chi Tích và Di Khí Sào Huyệt đều bị cả Tinh Vực căm ghét từ bỏ.
Chỉ mới đánh cướp chiến hạm còn không có gì, thậm chí hai thế lực này còn ngẫu nhiên sẽ xuất động một nhóm người đi tới những hành tinh tu luyện không có cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ, cướp đoạt vật tư và võ giả, đem những võ giả này về tổng đà của chúng để nô dịch, tùy ý hành hạ.
Có thể nói, Tinh Hà Chi Tích và Di Khí Sào Huyệt là hai khối u ác tính lớn trong Tinh Vực!
Nhưng bởi vì thế lực của bọn chúng không yếu, cho nên căn bản không thể diệt trừ tận gốc được.
Trước đó, Tuyết Nguyệt đã nhắc nhở qua với Dương Khai, tên Khổng Pháp xuất thân từ Tinh Hà Chi Tích này không phải là hạng người tốt đẹp gì, nếu sau này gặp mặt, hắn nhất định phải cẩn thận.
Bởi vì người này nhìn qua rất hiền hòa, nhưng thực tế lại có lòng dạ vô cùng độc ác.
Mà theo người trung niên đi cùng Khổng Pháp, lại xuất thân từ chính khối u ác tính còn lại của Tinh Vực - Di Khí Sào Huyệt, Hứa Nguy. Hắn cũng là một trưởng lão trong Di Khí Sào Huyệt.
Nghe đồn rằng, hắn đã từng là võ giả xuất thân từ Tử Tinh, nhưng không biết tại sao hắn lại phản bội, lưu lạc tới Di Khí Sào Huyệt.
Mà trước khi làm phản, hắn đã giết chết tất cả mọi người trong tông môn của mình, không chừa một ai.
Năm đó, chuyện này đã làm cho cả Tử Tinh chấn động, cũng đã từng phái cường giả Tử Tinh đuổi giết hắn, nhưng Hứa Nguy dựa vào tu vi và sự tinh ranh của mình đã mở một đường máu, chạy thoát vào trong Di Khí Sào Huyệt.
Chuyện này khiến Tử Tinh hết sức mất mặt.
Nhiều năm sau này, hắn đã đứng vững gót chân tại Di Khí Sào Huyệt, vươn lên hàng trưởng lão!
Hai người này có thể nói là mã tầm mã, ngưu tầm ngưu, cá mè một lứa, không biết tại sao bọn chúng lại đi chung với nhau, cũng không biết tại sao lại bay về phía Nghê Quảng.
Sau khi nhận ra hai người này, Nghê Quảng chẳng những không kinh hãi, mà ngược lại liên tục cười lạnh: - Cũng tốt, ở bên ngoài lão phu không thể tùy tiện ra tay, nhưng bây giờ các ngươi đã tự tìm đường chết, lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi! La trưởng lão, lát nữa xin ngươi hãy quấn lấy một tên, đợi lão phu giết xong một tên sẽ quay lại liên thủ với ngươi.
- Cứ giao cho ta! Gương mặt xinh đẹp của La Lam cũng trở nên lạnh lùng nói: - Kiếm Minh của ta cùng hai người này cũng có rất nhiều thù oán với nhau, nếu đã chạm mặt ở đây, tất nhiên sẽ không thể bỏ qua được.
- Hai người các ngươi tránh xa một chút, chú ý bảo vệ tốt bản thân là được! Nghê Quảng lại quay về phía Dương Khai và Tuyết Nguyệt dặn dò.
Dương Khai và Tuyết Nguyệt cùng gật đầu, chuẩn bị rút lui khỏi nơi này.
Bốn vị Hư Vương Cảnh sắp đại chiến, dù sao đó cũng là trận chiến đấu kinh thiên động địa, Dương Khai không có hứng thú bị quấn vào trong đó.