- Ngươi đâu có ngây thơ vậy chứ? Nếu ngươi xem ta là trẻ lên ba thì e là phải thất vọng rồi. Ta đã làm vậy với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thể nuốt giận, vờ như chưa có gì xảy ra? Ngươi là con gái của hội trưởng Hằng La Thương Hội, còn ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nếu lần này để ngươi sống, thì e là về sau ta sẽ không được sống yên ổn đúng không? Ta thà chiếm hữu ngươi trước, rồi bị ngươi phế tu vi, bị ngươi giết chết, cũng không thèm để những lời hoa ngôn xảo ngữ của ngươi lừa gạt!
- Ta hoa ngôn xảo ngữ?
Tuyết Nguyệt la ầm lên.
- Ta là một nữ tử, sao có chuyện hoa ngôn xảo ngữ? Đây là quyền của nam nhân các ngươi mới đúng chứ?
- Dù sao thì ta cũng không tin ngươi, ngươi nói gì ta đều xem là nói dối!
Dương Khai hừ đáp.
- Ngươi có thể thôi gây sự vô lý như thế được không!
Tuyết Nguyệt giận tới mức bật cười.
- Ta đã đề nghị như thế, nhất định sẽ đưa ra thành ý nhất định, cam đoan sẽ không tính sổ với ngươi!
Dương Khai khẽ động thần sắc, nhìn sâu vào mắt nàng.
Nói ra thì, hiện giờ hắn và Tuyết Nguyệt mỗi người đều có điều kiêng dè của riêng mình, không ai làm khó được ai.
Tu vi của Tuyết Nguyệt cao hơn hắn rất nhiều, nhưng bị thương nặng hơn hắn, khả năng phục hồi không bằng hắn, nên hắn mới có thể duy trì cục diện bế tắc này.
Nhưng cứ thế này cũng không phải là cách, kiểu gì đến cuối cùng, chắc chắn sẽ là kết quả mất cả chì lẫn chài, một kết quả không ai muốn thấy.
Dương Khai không đời nào muốn vì đoạt lấy trinh tiết của một nữ nhân mà từ bỏ tu vi của mình, còn Tuyết Nguyệt lại càng không muốn Dương Khai vấy bẩn người mình như vậy.
Hắn đột nhiên cả thấy, hình như có thể nghe thử xem Tuyết Nguyệt nói thế nào.
- Ngươi nói đi, ta nghe.
Dương Khai gật đầu với nàng, hai bàn tay vẫn nắm chặt trên gò bồng đào của nàng, không chịu thả lỏng một chút nào.
- Giữa ta và ngươi không có ân oán gì to tát, xét đến cùng, chỉ là ngươi nhìn thấy ta đang giao dịch trong sơn cốc.
- Phải, vì thế mà ngươi giết chết hơn hai nghìn người!
Dương Khai cười nhạt.
- Hạng đàn bà rắn rết như ngươi, tâm địa ác độc, làm sao ta tin nổi?
- Chẳng phải ngươi vẫn bình an vô sự đấy sao?
Tuyết Nguyệt hỏi vặn lại.
- Trong hai nghìn người đó có người ngươi để tâm sao? Có quan hệ với ngươi?
- Cái đó thì không.
- Vậy ngươi câm miệng đi!
Tuyết Nguyệt hừ lạnh.
- Đề nghị của ta là ngươi hãy thả ta ra, ta không gây hấn với ngươi nữa, nhưng ngươi cũng không được tiết lộ chuyện giao dịch đó của ta, ừm, cũng không được nói chuyện ở đây với bất cứ ai!
Nói rồi, nàng đỏ cả mặt, ban này cứ quyết sống mái với Dương Khai, nàng đã bỏ qua những nhục nhã mà mình chịu phải, giờ đặt điều kiện với Dương Khai hình như đã đánh thức lòng hổ thẹn của nàng với tư cách là phụ nữ.
Nhất là hơi nóng truyền tới từ lòng bàn tay của Dương Khai, thẩm thấu vào hai viên ngọc nhô lên vào trong người nàng, khiến nàng không khỏi nảy sinh cảm giác lạ thường chưa từng có, nàng vội vàng xua đi nỗi ngượng ngùng trong lòng, không muốn mình rơi vào bị động.
- Ngươi cam đoan thế nào?
Dương Khai bình tĩnh hỏi.
- Ta sẽ có lời bảo đảm ngươi đáng có, đó không chỉ là lời nói ngoài miệng, ta chỉ nói suông không chắc là ngươi cũng không tin!
- Ngươi biết là tốt!
Tuyết Nguyệt hít thật sâu, bầu ngực trong lòng bàn tay Dương Khai nâng lên, mắt nháy một cái, bất lực nói:
- Ta có một bí bảo, do một vị đại sư của thương hội luyện chế, vốn là thứ được chuẩn bị cho ta lúc gặp nguy hiểm, giờ thì hời cho ngươi đấy.
- Bí bảo gì?
Dương Khai tò mò.
- Xích linh hồn!
Tuyết Nguyệt nghiến răng.
- Bí bảo này có thể liên kết lạc ấn thần hồn và dấu vết sinh mệnh của hai chúng ta lại với nhau, nếu một trong hai chúng ta chết, thì người còn lại cũng sẽ chết! Lời cam đoan như vậy đã đủ chưa?
- Đồng sinh cộng tử?
Dương Khai mắt sáng rực, cười quái đản:
- Mỹ nữ, chúng ta vẫn chưa thân tới mức này mà nhỉ? Tuy ta và ngươi đã nói chuyện thẳng thắn, da thịt kề cận, nhưng tiến triển như vậy nhanh quá thì phải, hơn nữa, ta là kẻ đã có vợ, hai vợ lận đấy.
- Ngươi có thể nghiêm túc chút được không, cứ mồm mép mãi vậy? Ngươi có biết cái kiểu cách này của ngươi gớm ghiếc tới mức nào không?
Tuyết Nguyệt quát.
- Ngươi tưởng ta muốn liên kết tính mạng mình với ngươi chắc? Một tên võ giả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh như ngươi, chỉ chút nguy hiểm thôi là xuống hoàng tuyền như chơi, nếu làm vậy thật, sau này ta còn phải bảo vệ ngươi mọi lúc!
Dương Khai nghiêm mặt lại, dụng tâm cảm nhận hơi thở nàng, dao động thần hồn của nàng.
Mãi một lúc sau, hắn mới nói:
- Ta nên tin tưởng ngươi sao?
- Ta đã nhượng bộ tới mức này rồi, nếu ngươi không tin, thì chúng ta chỉ còn nước liều mạng một mất một còn! Đây là kết cục ngươi muốn chứ gì? Ngươi và ta đều có tương lai tốt đẹp, có ngày mai tươi sáng, ai bằng lòng bỏ mạng ở ngôi sao chết đầy tử khí này?
Dương Khai cười nhếch mép:
- Sao ta lại thấy, ham muốn sống của ngươi dữ dội hơn ta rất nhiều nhỉ...
Tuyết Nguyệt sầm mặt xuống, không nói gì nữa.
- Hỏi thêm một câu, tác dụng của bí bảo đó có thể giải trừ được không? Ta không muốn cả đời bị trói với ngươi đâu.
Kể cả Tuyết Nguyệt tâm tính không tệ, cũng suýt bị câu này của Dương Khai chọc điên lên.
Rốt cuộc là ai muốn bị trói với ai? Cứ làm như ta không biết xấu hổ cưỡng ép ngươi vậy, được dính với ta là vinh hạnh cho tên khốn kiếp nhà ngươi mới đúng!
Tuyết Nguyệt thầm phỉ nhổ trong bụng, miệng nói:
- Có thể giải trừ, nhưng phải được cả hai người cam tâm tình nguyện, nếu có một người cự tuyệt, tác dụng của bí bảo cũng không thể hóa giải!
- Vậy thì tốt.
Dương Khai cười bảo, nghĩ một lúc rồi khẽ nói:
- Ta tin ngươi.
- Vậy chúng ta thương lượng xong rồi chứ?
- Xong rồi.
- Ta phải lấy bí bảo, thả ta ra một lát, ngươi ép đến mức ta không nhúc nhích được.
Tuyết Nguyệt nói yếu ớt, khẽ giãy dụa.
Dương Khai giật mình, chậm rãi thả hai cánh tay đang trói chặt nàng, nhưng không hề lơ là cảnh giác, ngược lại còn kề miệng sát tai Tuyết Nguyệt, hà hơi nói:
- Ngươi chớ có giở trò, ta chỉ cần dùng lực chút thôi thì ngươi sẽ là người của ta.
- Ta biết rồi!
Tuyết Nguyệt nghiến răng, oán hận đáp.
Nàng bị Dương Khai ôm chặt, một bàn tay vẫn cắm ngược vào bụng Dương Khai, bàn tay khác đeo nhẫn không gian đưa lên miệng, thần niệm trút vào đó, nhẫn không gian liền lóe sáng, một bí bảo hình sợi xích xuất hiện trên mặt đất.
- Chính là thứ này?
Dương Khai nhanh tay nhặt bí bảo này lên, bỏ không Tuyết Nguyệt trong chốc lát.
- Tác dụng của bí bảo này thật kỳ quái, tại sao đại sư của thương hội các ngươi lại luyện chế thứ này cho ngươi?
- Ta nói rồi, là để ta dùng trong lúc nguy hiểm. Nếu ta gặp phải kẻ địch trên tay, có thể dùng tới bí bảo này để kết nối tính mạng mình với kẻ đó, đây là cách để toàn mạnh.
Dương Khai khẽ gật đầu, trút thần niệm vào trong bí bảo đó kiểm tra thử thì phát hiện bên trong có khắc một số linh trận hắn không biết tên, trong đó còn có một năng lượng rất kỳ lạ, độ mạnh của năng lượng đó khiến hắn hơi biến sắc.
Không thể nghi ngờ, năng lượng này là do một vị cường nhân công lực đạt tới Hư Vương Cảnh trút vào, có bí truyền thần hồn của người đó.
Hắn lập tức hiểu ra, cái phát huy tác dụng không phải là bí bảo, mà là thần thông của cường nhân Hư Vương Cảnh đó, bí bảo này chỉ là vật chưa để phong ấn thần thông này bên trong.
Phát giác ra điều này, Dương Khai xác định chắc trong bụng, nói:
- Ta chưa yên tâm, nói cho ta biết, làm cách nào để kích phát uy năng trong bí bảo này!
Tuyết Nguyệt tức tối:
- Sao ngươi lại hẹp hòi như vậy? Ngươi có còn là nam nhân không?
- Ta có phải nam nhân không, ngươi có muốn nghiệm chứng chút không?
Dương Khai hừ một tiếng.
- Không cần.
Tuyết Nguyệt thất kinh, vội nói:
- Trút thần niệm vào, mở phong ấn đó ra là được.
Dương Khai làm theo, trút thần niệm vào trong, phong ấn trong bí bảo không mạnh, phá vỡ được dễ dàng.
Ngay sau đó, một luồng dao động thần hồn kinh khủng thình lình tản ra từ trong bí bảo đó. Một vầng sáng tím dội ra từ trong nó, lan đến Dương Khai và Tuyết Nguyệt, bao phủ hai người lại.
Hào quang màu tím đó không chút kẽ hở, thấm vào da thịt Dương Khai và Tuyết Nguyệt, nhanh chóng thẩm thấu sạch vào trong hai người họ.
Cả hai đều bất giác nhắm mắt lại, cảm nhận tác dụng của năng lượng thần hồn đó, người họ khẽ run, một cảm giác khó tả dâng trào trong lòng.
Dường như đôi bên đã trở thành một phần của nhau, có ảo giác như huyết mạch tương liên.
Tuyết Nguyệt khẽ rên rỉ một tiếng.
Âm thanh mê hoặc đó khiến Dương Khai chợt bừng tính, vẻ mặt hắn đầy cổ quái, cánh tay ghìm chặt Tuyết Nguyệt không dùng lực nữa, một bàn tay vẫn phủ trên ngực nàng, ngông cuồng vê nặn, bàn tay khác thì đẩy xuống dưới, mơn trớn bờ eo nàng, phủ lên mông nàng, cảm nhận cảm giác mềm mại đẫy đà ở đó, vuốt ve da thịt nàng.
Giọng Tuyết Nguyệt càng cổ quái hơn, người nàng khẽ nhúc nhích, môi đỏ như sắp rỉ máu, làn da ửng hổng lạ thường.
Bàn tay thô ráp của Dương Khai ma sát, khiến nàng không khỏi có phản ứng nhục nhã.
Dường như nàng không muốn phản kháng lắm, dường như muốn chủ động phối hợp, mặc cho Dương Khai làm gì thì làm.
Nàng nhíu chặt mày, gương mặt hằn nét đấu tranh phản kháng, rồi nàng cắt chặt lưỡi, cơn đau khiến nàng bừng tỉnh, vùng thoát khỏi vòng ôm của Dương Khai như con thỏ sợ hãi, cách xa mấy trượng, nhìn Dương Khai vừa tủi hổ vừa giận giữ, nghiến răng nói:
- Vô sỉ, ngươi còn muốn lợi dụng ta, đã thế rồi mà ngươi vẫn không hài lòng sao?
Dương Khai liếm môi, ngón tay vê vê, có hơi buồn như mất đi thứ gì đó.
Lúc Tuyết Nguyệt nhảy ra, hắn bất giác cảm thấy lạc lõng rõ ràng.
- Sao ta lại cảm thấy thân thiết hơn với ngươi nhỉ? Hơn nữa cũng không cảnh giác như lúc nãy nữa? Đây cũng là tác dụng của thần thông phong ấn trong bí bảo?
Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng.
- Phải!
Một bàn tay Tuyết Nguyệt che trước ngực, tay còn lại che bên dưới, ngăn cản ánh mắt Dương Khai nhòm ngó, nhếch miệng nói:
- Lạc ấn thần hồn, khí tức sinh mệnh của chúng ta đều đã kết nối với nhau, bất luận ngươi hay ta không muốn, đều bất giác thấy thân thiết, nói cách khác, chúng ta sẽ xem đối phương là người rất quan trọng của mình!
- Thần kỳ vậy sao?
Dương Khai nhíu mày.
- Mặt khác, ta thấy ngươi cũng không còn đáng ghét như vậy nữa.
Tuyết Nguyệt nói một cách không cam tâm.
Dương Khai nhếch miệng, muốn cười, nhưng lại sợ nàng thẹn quá hóa giận, bèn nín tới mức khổ cực.
- Ngươi quay qua chỗ khác, ta phải thay y phục, không được nhìn lén!
Tuyết Nguyệt hét.
- Ôm cũng đã ôm rồi, sờ cũng đã sờ rồi, cả người ngươi từ trên xuống dưới ta đã nhìn thấy hết, có nhìn thêm thì chết gì?
Dương Khai phì cười, không để tâm.
Tuyết Nguyệt căm phẫn cúi người xuống, nhặt mảnh đá lên ném mạnh vào Dương Khai, Dương Khai lập tức ôm đầu chạy trối chết.