Chương 1520
“Cô gái lạ à?”
Tô Lam cẩn thận nhớ lại. Cô dường như không ngửi thấy mùi nước hoa hay son phấn gì cả.
“Không có. Em không thấy có mùi nước hoa hay mùi mỹ phẩm gì. Sao anh đoán được vậy? Chẳng lẽ anh và anh ấy là song sinh nên có thần giao cách cảm?”
“Ai thèm thần giao cách cảm với anh ấy chứ? Cho dù có thì anh phải thần giao cách cảm với em, cũng chỉ với em mà thôi! Anh nói cho em biết, em đừng lén tiếp xúc với anh ấy, cho dù có muốn tìm hiểu tin tức cũng là anh đi!”
Quan Triều Viễn đã ra lệnh rõ ràng cấm Tô Lam tiếp xúc riêng với Giản Ngọc.
“Qua sinh nhật của bé cưng là đám cưới của chúng ta, em suy nghĩ kỹ xem có yêu cầu gì không?”
“Đám cưới ạ?”
Tô Lam kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn. Nếu không phải hôm nay anh nhắc tới, cô gần như đã quên mất chuyện này.
“Vậy em phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”
Tô Lam chìm trong mong mỏi vô hạn.
Chẳng bao lâu, sinh nhật của bé cưng đã đến. Ngày này, cả tập đoàn Dark Reign đều được nghỉ.
Quan Triều Viễn ngoài mời họ hàng và bạn bè, còn mời mấy nhân viên quản lý cao cấp trong công ty tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của bé cưng.
Trong hoa viên Crystal được trang trí lại hoàn toàn, giăng đèn kết hoa, trên bãi cỏ đều là đèn màu sáng lấp lánh, trong không trung cũng treo đầy đèn màu nhỏ. Nơi đây giống như thế giới trong chuyện cổ tích vậy.
“Hôm nay mời tương đối nhiều khách, ai không có thiệp mời đều không được vào, tất cả nâng cao cảnh giác cho tôi.” Quan Triều Viễn nói với Vương Vĩ.
“Vâng, cậu chủ, tôi sẽ bảo mọi người tăng cao cảnh giác.”
Vương Vĩ nói xong lập tức đi làm việc.
Tô Lam vội vàng chào hỏi khách. Bé cưng trong lòng cô mặc bộ vest nhỏ đẹp trai muốn chết, y hệt bố cậu bé.
Hôm nay thật sự quá nhiều khách tới tham dự. Tô Lam không ngờ sẽ đông người như vậy. Hoắc Vũ Long còn cố ý dẫn theo cả nhà tới. Người nhà họ Mục tất nhiên không thiếu một ai.
Một người mặc áo choàng rộng có mũ bước tới cửa.
“Cô có thiệp mời không?” Người giữ cửa lập tức chặn lại.
Người phụ nữ không nói lời nào, hấp ta hấp tấp lấy một tấm thiệp mời ra khỏi túi của mình và đưa cho người giữ cửa.
“Được, cô vào đi.” Người giữ cửa liếc qua rồi trả lại thiệp mời cho người phụ nữ này.
Người phụ nữ đi vào, kéo mũ áo choàng xuống.
Tô Nhược Vân, cô ta tới rồi.
“Tô Lam, tôi không cho cô được như ý đâu. Hôm nay chính là ngày khó quên nhất trong cuộc đời cô.”