Chương 480
“Tôi nói này Tô Lam, không lẽ cô biết chuyện này rồi sao?”
“Nếu tôi nói với anh, tối hôm đó, chú anh đón Tiêu Mạch Nhiên đi ngay trước mắt tôi, anh tin không?”
“Đml! Có phải mưa to nên đầu óc cô bị chập không?
Ngay trước mắt cô, vì sao cô không xông tới chứ?” Mục Nhiễm Tranh trực tiếp ném đũa xuống bàn, thậm chí còn xắn tay áo.
“Tôi xông tới làm gì?”
“Nói thừa! Đó là chồng của cô! Cô mới là vợ danh chính ngôn thuận! Không cần biết giữa hai người họ có quan hệ gì, cô và chú tôi mới là vợ chồng! Vợ chồng được pháp luật thừa nhận! Cô nên trực tiếp xông tới nói với Tiêu Mạch Nhiên, cô là vợ chính thức! Ðm cô ta là kẻ thứ bai”
Mục Nhiễm Tranh lời lẽ kích động, giống như anh bị người khác cắm sừng vậy.
Tô Lam chỉ cười khổ, lại mở một chai bia nữa, uống vài ngụm.
“Sau đó, tôi và chú anh cãi nhau, cãi rất to, anh có biết lúc về anh ta nói gì không?”
Nước mắt của Tô Lam rơi tí tách, thấy Tô Lam khóc, Mục Nhiễm Tranh hơi không biết làm sao.
“Anh ta nói, anh ta và Tiêu Mạch Nhiên là bạn lâu năm, tôi không thể đến bạn bè cũng không cho anh ta gặp chứ? Thậm chí thư ký của anh ta còn nói với tôi, người đàn ông như anh ta, có vài ba hồng nhan tri kỷ cũng là chuyện bình thường, là vợ của anh ta, tôi nên hiểu… Tôi hiểu cái mẹ gì chứ?”
Mục Nhiễm Tranh liền rút vài tờ giấy, nhét vào trong tay Tô Lam.
Tô Lam cầm chai bia lên, lại uống một chai vào bụng.
“Vậy cô và chú ấy đã nói cái gì?”
“Anh ta hỏi tôi có từng yêu anh ta không, hôm đó tôi cũng rất tức giận, vì thế, tôi nói trước giờ tôi chưa từng yêu anh ta, trước đó ở cùng với anh ta, đó là vì Kiêm Mặc, anh ta rất tức giận, sau đó thì bỏ đi, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa liên lạc lại”
Mục Nhiễm Tranh võ đùi.
“Chắc chắn chú tôi tức điên rồi!”
Tô Lam lau nước mắt, nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Tô Lam, từ nhỏ chú tôi luôn là một người đàn ông có dục.
vọng chiếm hữu rất lớn, cho dù chú ấy chưa từng yêu cô, cô là vợ trên danh nghĩa của chú ấy, cô nhất định phải yêu chị chú ấy đã tỏ tình với cô rồi, cô còn nói không yêu chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ tức chết.”
Tô Lam thầm thở dài một hơi.
“Tôi không yêu anh ta…”
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu.
“Không phải cô không yêu chú ấy, mà là cô không dám yêu chú ấy!
Câu này của Mục Nhiễm Tranh giống như chọc đúng vào điểm yếu của Tô Lam.
“Tô Lam, cô có thừa nhận không, trên thực tế là cô không dám yêu chú tôi, càng không dám thừa nhận cô yêu chú ấy, thậm chí cô còn trốn tránh tình cảm này”
“Năm năm yêu Mộ Dung Dịch kia, đã mài mòn hết tất cả tự tin của cô, vì thế, khi gặp được chú tôi, cô cảm thấy không xứng với chú ấy, vì thế, cô không dám yêu chú ấy.”